[phụ cận] Tiểu Thuyền: thầy giáo nhận xét: chính trực kiên cường, ủng hộ sự lãnh đạo của Đảng, kiên trì theo con đường xã hội chủ nghĩa, không lung lay!
[phụ cận] Thiên Tịch Hữu Mộng: không thấy ta dùng kèn đồng gọi ngươi sao?! Sao không liên lạc lại?
[phụ cận] Tiểu Thuyền: kèn đồng?
[phụ cận] Thiên Tịch Hữu Mộng: kênh ở phía trên ấy.
[phụ cận] Tiểu Thuyền: …
[phụ cận] Tiểu Thuyền: ta che chỗ đó lại.
[phụ cận] Thiên Tịch Hữu Mộng: phóng P! Trừ phi ngươi dùng băng dính dán lại không thì không thể che lại.
[phụ cận] Tiểu Thuyền: ta dùng băng dính dán lại.
[phụ cận] Tiểu Thuyền: bằng băng dính màu.
[phụ cận] Thiên Tịch Hữu Mộng: ….Đứng lên. Để ta giết thêm vài lần.
Đồng hồ tính thời gian lại bắt đầu chạy. Sau khi Tiểu Thuyền bị giết hai lần, hai người ngồi ở hai bên, không trò chuyện gì với nhau.
Kiều Dĩ Hàng buồn chán xem lại bao trang bị của mình đến lần thứ hai, lại nhìn xem hậu quả của mấy lần bị giết xuống đến cấp hai mươi chín ngực hơi băn khoăn. Tuy nói đối phương giết hắn vài lần nhưng nghĩ lại, nếu như hắn gặp phải loại chuyện như thế này phỏng chừng giết còn tàn độc hơn.
[phụ cận] Tiểu Thuyền: chúng ta làm bạn tốt nha?
Bên kia thật lâu không trả lời.
Kiều Dĩ Hàng không chút nổi giận, liên tục copy rồi dán. Trình độ đeo bám so với ‘tiêu sái lãng tử‘ chỉ có hơn chứ không có kém.
[phụ cận] Thiên Tịch Hữu Mộng: vậy ngươi bị bệnh về não rồi! Cách ta xa một chút, tránh lây bệnh cho ta!
Bị nói như vậy khiến chút hổ thẹn của hắn tan thành mây khói. Hắn vốn nghĩ mua chút gì đó bồi thường nhưng xem ra cần bồi thường tinh thần phải là hắn mới đúng.
Bất quá nghe ngữ khí của Thiên Tịch Hữu Mộng nghe như vị thành niên, hắn không cần chấp vặt.
Kiều Dĩ Hàng nhìn thời gian còn hai giờ, nhịn không được liền lên diễn đàn ‘trời cao biển rộng‘.
Nhưng vừa vào diễn đàn hắn liền bị chấn kinh.
Bởi vì thông báo ngay đầu diễn đàn viết: mùng hai tháng năm, vào tầm mười rưỡi tối, nghệ nhân Cam Cố Bằng đã uống thuốc ngủ và dùng khí lò than tự sát. Phát hiện lúc mười một giờ bốn mươi sáu phút, hưởng thọ bốn mươi ba tuổi.
….
Tự sát … Đã chết?
Đầu óc hắn gào thét. Giọng nói, dáng điệu và nụ cười của Cam Cố Bằng tại lễ trao giải không ngừng hiện ra trong óc hắn.
Gia nhập làng giải trí ba năm cũng không phải là chưa từng thấy qua cái chết. Lão sư từng dạy hắn, giáo viên thanh nhạc Phụ Phương Trùng. Hắn thương tiếc nhưng không bi thương bởi trong lòng biết là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng Cam Cố Bằng hai giờ trước vẫn vui vẻ, khí khái mười phần.
Diễn đàn cũng khó khăn nói lời thương tiếc.
Những kẻ lớn tiếng chửi bới mà đa số là fan của Bát Quái tiểu tử cũng im lặng. Thỉnh thoảng có người có chút hả hê cũng bị những người khác dập xuống.
Nghĩa tử là nghĩa tận.
Các bài viết ác ý trước đây cũng không thấy nữa. Trên diễn đàn cứ như có một áp lực vô hình.
Kiều Dĩ Hàng tắt diễn đàn, trở lại trò chơi phát hiện Thiên Tịch Hữu Mộng vẫn ngồi ở chỗ cũ.
Dưới ngọn đèn u ám, bóng người mặc áo màu phấn hồng dựa vào thạch bích, ưu nhã mà văn tĩnh.
Lòng hắn chợt như có dòng nước ấm chảy qua.
Trong một đêm lặng lẽ mà áp lực như thế, biết rằng mình không chỉ có một mình thật tốt.
Hắn không khỏi hiếu kỳ tưởng tượng về Thiên Tịch Hữu Mộng.
Là một cô béo núc ních?
Là tiểu muội ăn mặc thời trang?
Là một phụ nữ trung niên mặc đồ công sở, đeo kính gọng đen?
Hay là, một người thanh tú tựa như giai nhân trên màn hình vậy.
Kiều Dĩ Hàng có chút chờ mong.
Hắn là người rất dễ động tâm. Tựa như khi quay MV, hắn cũng sẽ vì một nụ cười, một bóng dáng, một cái ngoái đầu của nữ diễn viên đóng chung mà bị mê hoặc. Thế nhưng hắn rất khó động tình. Một khi bóng dáng nhìn rõ ràng, nụ cười biến thành băng lãnh, ngoái đầu trở thành cái nhìn chăm chú, cảm giác trong phút chốc đó bỗng hóa thành hư ảo.
[phụ cận] Tiểu Thuyền: khuya như vậy ngươi còn chưa out? Ngày mai không phải đi học sao?
Thiên Tịch Hữu Mộng theo thường lệ không để ý.
Kiều Dĩ Hàng lại tiếp tục copy và dán.
Lần này đợi tương đối dài, mười phút đã qua. Ngay khi hắn định bỏ cuộc thì thấy đối phương hồi âm lại.
[phụ cận] Thiên Tịch Hữu Mộng: liên quan ngươi P sự!
[phụ cận] Tiểu Thuyền: hiếu kỳ.
[phụ cận] Thiên Tịch Hữu Mộng: ngươi không phải cũng chưa out sao?
[phụ cận] Tiểu Thuyền: thế nhưng ta muốn nhìn ngươi out trước.
[phụ cận] Thiên Tịch Hữu Mộng: -_-# ta ở nước Mỹ.
[phụ cận] Tiểu Thuyền: học sinh?
[phụ cận] Thiên Tịch Hữu Mộng: …
[phụ cận] Tiểu Thuyền: chúng ta làm bạn tốt nha?
….
Trương Tri nhìn lại phần vào đề dài dòng, lần thứ hai hối hận đã không nhịn xuống mà trả lời câu hỏi của Tiểu Thuyền!
Tiểu Thuyền này nhất định là đường tiểu muội của Đường Tăng chuyển thế.
Hắn vứt máy tính xách tay sang một bên, quay sang máy tính để bàn chỉ huy Chiến Hồn Vô Cực tới Thiên Sơn kỳ cốc đánh phần cầu. (một loại rồng sống trong đất, chắc tựa như con rồng Komodo)
“Đùa nháo giang hồ“ có hai loại phụ bản.
Một loại hạn chế cấp bậc người chơi, loại này thưởng tương đối nhiều. Một loại khác không hạn chế cấp bậc, loại này thưởng ít, kiếm trang bị cũng rất thấp bất quá lấy kinh nghiệm thăng cấp thì thật tốt.
Thiên Sơn kỳ cốc là loại sau, thích hợp cho cấp tám mươi đến cấp chín mươi.
Chiến Hồn Vô Cực thuộc ma giáo, cấp chín mươi tám, trên bảng cao thủ xếp hàng thứ tư. Mỗi lần đi phụ bản có thể kiếm được ba bốn trăm vạn điểm kinh nghiệm. Bất quá muốn lên cấp chín mươi chín cần tới ba trăm triệu điểm kinh nghiệm mà hắn đến bây giờ vẫn còn chưa được tới phân nửa.
Phóng sủng vật — Kim Kỳ Lân cấp tám mươi chín.
Cùng nó dùng “Lăng Vân Phi Độ“ chuyển sang trạng thái gia tốc, “Ma Quang Tứ Dật“ tăng mạnh ngoại công cùng phòng ngự sau đó tiến lên.
Thiên Sơn kỳ cốc phân thành ba tầng.
Tầng thứ nhất là tuyết hầu cấp độ bảy mươi lăm, dẫn dụ chúng nó tới nhiều rồi dùng quần công đối phó.
Hầu vương cấp bảy mươi chín, máu nhiều, kỹ năng cao mà mạnh.
Bất quá ma giáo có kỹ năng bắt trói, dùng “Hồng Tuyến Triền Nhiễu“ bắt lại, nó có chạy đằng trời.
Tầng thứ hai là phi hùng cấp tám mươi ba. Phi hùng máu nhiều hơn tuyết hầu, đánh mất thời gian dài hơn nhưng lực công kích lại nhẹ, đánh rất dễ dàng.
Phi hùng vương cấp tám mươi lăm, máu rất nhiều tốc độ chậm thế nhưng đánh mãi cũng có thể diệt.
Đánh xong hai vòng ngoài, tinh thần Trương Tri rung lên. Rốt cuộc cũng đánh tới phần cầu. So với kinh nghiệm đánh phần cầu, kinh nghiệm từ hai lần trước chỉ có thể coi như khai vị bữa sáng.
Giữa lúc hắn đang làm nhiệm vụ thì thấy hiện lên khung đối thoại từ Cự Linh Thần.
Cự Linh Thần: Đang làm gì đó?
Chiến Hồn Vô Cực: Giết Pikachu.
….
Vẻ ngoài của phần cầu cùng khả năng của nó giống như Pikachu nên bọn họ luôn coi chúng là như nhau.
Cự Linh Thần: Chờ ta, ta đến!
Chiến Hồn Vô Cực: giết xong rồi.
Cự Linh Thần: /(ToT)/~~ ngươi thật quái gở. Lúc ban đầu, ngươi tích cực tham gia hoạt động bang hội cỡ nào a? Lúc đả quái còn có thể gọi một tiếng Cự ca.
Chiến Hồn Vô Cực: Cút! Khi đó ta không biết ngươi chỉ có mười sáu tuổi!
Cự Linh Thần: Qua sinh nhật ta, năm nay ta mười bảy.
Chiến Hồn Vô Cực: Còn cãi nữa ta đánh ngươi!
Cự Linh Thần: Ngươi thật quá tuyệt tình. Mất công ta đến mật báo cho ngươi.
Chiến Hồn Vô Cực: Nói.
Cự Linh Thần: tẩu tử tìm ngươi đã hai ngày rồi.
Chiến Hồn Vô Cực: …
Cự Linh Thần: tuy ta nhỏ hơn ngươi hai tuổi nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, tẩu tử là người của đại ca. Còn rừng xanh lo gì thiếu củi đốt, không cần cùng người khác tranh cướp.
Chiến Hồn Vô Cực: cút!
…
Cự Linh Thần không ngừng thuyết giáo. Trương Tri nhịn không được bật xem tin nhắn của Lạc Tuyết Vô Âm.
Ngày hôm trước —-
Lạc Tuyết Vô Âm: Nhiệm vụ ẩn giấu làm xong chưa vậy?
Lạc Tuyết Vô Âm: Tài khoản này của ta cũng không tệ lắm nhỉ? Ta rất thích đó, số tài khoản vừa vặn là 2880666.
Lạc Tuyết Vô Âm: Nhiều việc sao? Ngươi cứ lo việc của ngươi, khi nào rảnh rỗi nhắn lại cho ta là được rồi.
Ngày hôm qua —-
Lạc Tuyết Vô Âm: Còn chưa xong sao?
Lạc Tuyết Vô Âm: Làm sao vậy?
Lạc Tuyết Vô Âm: Bận thì nói là được rồi, ta tự mình đi làm nhiệm vụ là được.
Lạc Tuyết Vô Âm: ngươi sửa lại mật mã?
Lạc Tuyết Vô Âm: rút cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Ngày hôm nay —
Lạc Tuyết Vô Âm:?
Lạc Tuyết Vô Âm: Chờ ngươi rảnh nhắn lại cho ta nha.
Trương Tri căm hận nhìn về phía máy tính xách tay.
Tiểu Thuyền đã logout.
Nhiệm vụ ẩn giấu còn hơn một tiếng nữa.
Đương sơ là hắn vỗ ngực nói sẽ giúp tài khoản phụ của Lạc Tuyết Vô Âm làm nhiệm vụ ẩn giấu. Trên thực tế, hắn đã làm nhiệm vụ đó ba lần. Nhưng hết lần này tới lần khác, Tiểu Thuyền đụng phải quái điểu mạnh vậy, gọi ra con ô long lớn như vậy.
Vì tự tôn nam nhân, hắn sửa lại mật mã để tránh Lạc Tuyết Vô Âm phát hiện. Đến khi nghĩ lại đã thấy không thích hợp muốn sửa lại thì nàng đã biết.
Bởi vậy có giải thích gì nữa cũng vô dụng.
Trương Tri phiền muộn rút ra điếu thuốc châm lửa.
Tuy rằng ở nước Mỹ nhưng mẹ hắn giáo dục hắn theo phương thức chăn nuôi phong bế, cực độ áp chế tạo ra hiệu quả ngược.
Hắn uống rượu, hút thuốc, đánh nhau, đua xe… Ngoại trừ hít thuốc phiện, trộm cướp giết người… những thứ khiêu khích pháp luật, cái gì hắn cũng đã từng làm. Cho đến khi chơi game online hắn mới từ lưu manh biến thành một trạch nam không ra đến cổng.
Mẹ hắn đối việc này rất hài lòng. Thà rằng có một khuê nam trong nhà còn hơn là một kẻ lưu manh không thể tha thứ.
Kỳ thực khi mới bắt đầu chơi game online, hắn cũng là một trong những kẻ lưu manh trên mạng. Chửi bới, cướp trang bị, hãm hại lừa gạt..hắn không từ bất kỳ việc xấu nào.
Cho đến khi gia nhập Thiên Đạo Hữu Thường.
Cho đến khi gặp được Lạc Tuyết Vô Âm…
Nàng không thích nghe thô tục. Vì vậy những tiếng chửi của hắn biến thành trư.
Nàng không thích gì ngoài việc PK. Vì vậy hắn trước khi PK đều đi tìm nhiệm vụ mà làm.
Nàng buổi chiều đi phụ bản. Vì vậy hắn đặt đồng hồ báo thức, hừng đông dậy bồi nàng.
….
Khói tắt.
Trương Tri hoàn hồn, dùng Hồi Sinh Thủy sống lại rồi thao túng Chiến Hồn Vô Cực bám theo hướng phần cầu đi.
…
Chút nữa luyện Thiên Tịch Hữu Mộng lên tới cấp bốn mươi sau đó kiếm một bộ trang bị thật tốt.