Trương Tri lấy vé, thuận tay mua luôn hai bình nước.
Kiều Dĩ Hàng cầm lấy, chỉ chỉ khẩu trang: “Làm sao uống được?“
“Anh có thể dùng để rửa tay.“ Trương Tri đi trước.
Đáng tiếc, Kiều Dĩ Hàng không thấy dáng cười của hắn, cũng không nghe thấy tiếng cười. Giờ mãn đầu hắn chỉ có tiếng hò hét của đám học sinh tiểu học. Trong ba phút ngắn ngủi, hắn đã “nhận thức“ Chu Kiến Cường, Vương Tiểu Mỹ, Phương Viên, Đặng Thuận Phong… còn cả Chu lão sư nữa. Cứ với tốc độ này thì chỉ nửa giờ nữa là có thể thấu hiểu quan hệ của bọn họ.
Nguyện vọng của Kiều Dĩ Hàng rất nhanh thành hiện thực.
Hắn mới bước chân vào đường hầm, đám học sinh tiểu học đã chen vào theo.
Cô giáo ở phía sau vừa vỗ tay vừa kêu: “Đừng chạy loạn! Nắm chặt tay nhau! Cố gắng quan sát, về còn phải viết báo cáo đó.“
Trong đầu Kiều Dĩ Hàng nhất thời hiện ra một câu kết luận kinh điển: “Vì vậy, chúng ta vô cùng cao hứng về nhà.“
“Đang ngẩn người làm gì vậy?“ Trương Tri quay trở lại.
“Tôi đang nghĩ, người thật nhiều.“ Kiều Dĩ Hàng đứng giữa đám tiểu bằng hữu thật giống như đơn độc giữa biển rộng, bị sóng đẩy qua đẩy lại.
Trương Tri nhìn bốn phía rồi đột nhiên vươn tay ra.
Kiều Dĩ Hàng nhíu mày: “Làm gì vậy?“
“Người nhiều quá. Cô giáo bảo, nắm chặt tay sẽ không lạc.“ Trương Tri nghiêm trang nói.
“…“ Kiều Dĩ Hàng gạt tay hắn đi, “Trừ phi cậu chuẩn bị bò về phía trước chứ tôi nghĩ không thể lạc mất người cao lớn như cậu đâu.“
Trương Tri đút tay vào túi: “Lạc thì đừng hối hận.“
“Người hối hận phải là cậu mới phải. Tôi lái xe mà.“ Kiều Dĩ Hàng chỉ ra tầm quan trọng của bản thân.
Trương Tri: “Tôi biết anh là tài xế rồi, không cần nhấn mạnh đâu.“
“…“
Muốn nhanh chóng thoát khỏi đám học sinh, Kiều Dĩ Hàng càng bước càng nhanh nhưng đường hầm rất dài, đi mãi mà tình cảnh vẫn như cũ.
Phía trước có một đôi tình nhân chậm rãi ngắm cảnh. Chính xác là cô gái đi chầm chậm còn chàng trai bồn chồn đi bên cạnh. Thấy nhiều người, chàng trai không nhịn được oán giận: “Anh sắp ngạt thở rồi! Chỗ này nhìn chẳng vững gì cả, sớm muộn gì cũng sập.“
“Anh đừng nói gở nữa!“ Cô gái, vốn đang cười tủm tỉm, sầm mặt.
Chàng trai ỉu xìu nhưng vẫn lẩm bẩm: “Chuyện này ai mà nói chuẩn được.“
“Anh còn nói nữa.“ Cô gái đấm vào tường, “Anh đừng làm người khác mất hứng chứ. Sinh nhật lần trước của cha em cũng vậy, anh tự dưng lại khuyên ông sớm mua bảo hiểm nhân thọ!“
Chàng trai nhỏ giọng hơn nữa: “Không phải mua, là anh tặng một phần bảo hiểm.“
Cô gái phẫn nộ quát: “Có gì khác nhau đâu?“
Tiếng quát vang vọng khắp đường hầm,
Kiều Dĩ Hàng đông cứng tại chỗ, tiếng líu lo của đám học sinh đằng sau cũng thần kỳ biến mất.
Chàng trai len lén nhìn nàng, nhỏ giọng: “Có bắt cha em bỏ tiền ra đâu.“
“Anh…“ Cô gái tức giận quay đầu, đi thẳng.
Kiều Dĩ Hàng thấy Trương Tri vội vã đi lên trước cũng bám theo: “Cậu đi nhanh vậy làm gì?“
“Anh không thấy thú vị sao?“ Trương Tri đắc ý trả lời.
Kiều Dĩ Hàng: “…“
Cuối đường hầm là khu cá mập.
Đôi tình lữ kia dừng bước ở đây.
Cô gái hình như đã bình tĩnh nhiều, lại hăng hái xem cá mập.
Chàng trai đi tới: “Chỗ này kiếm cũng khá chứ, mua đại một bể cá gắn lên tường cũng coi như triển lãm.“
Cô gái: “…“
Độ tức giận lại tăng, hai người một trước một sau vội vã rời đi.
Kiều Dĩ Hàng thấy Trương Tri còn định bám theo, vội kéo hắn lại: “Nếu còn tiếp tục chắc chúng ta sẽ bị ngờ là cướp đó.“
“Tôi đi WC.“ Trương Tri cúi đầu, nhìn hắn đang kéo tay mình, “Hay anh định hai ta khoác tay nhau vào cùng?“
Kiều Dĩ Hàng buông ra.
Trương Tri cố ý cười to.
Xét thấy bản thân không biết đường, Kiều Dĩ Hàng đứng chờ tại chỗ.
Chốc lát sau, đám học sinh kia đã bắt kịp tới nơi.
Từ rất xa đã nghe thấy giáo viên nhẹ nhàng hướng dẫn: “Phía trước là khu của cá mập. Cá mập rất dữ, các em phải cẩn thận, đừng thò tay sờ nhé.”
“…” Kiều Dĩ Hàng câm nín nhìn bể cá, rất tò mò không biết làm thế nào mà thò tay vào sờ được.
Một cậu học sinh đi ngang qua người hắn đột nhiên la lớn: “A! Cái biến thái kia kìa!”
…Biến thái?
Mặt Kiều Dĩ Hàng sầm lại.
Cô giáo vội quát: “Trương Hải Ba, không được ăn nói linh tinh! Mau xin lỗi đi!”
… Quả nhiên đều là họ Trương gây tai họa.
Kiều Dĩ Hàng rất nhanh tìm được ngọn nguồn tội ác của tiểu bằng hữu.
“Nhưng trời nóng vậy mà hắn còn đeo khẩu trang!” Trương Hải Ba không cam lòng biện bạch.
Giáo viên: “Vì thúc thúc bị cảm nên mới phải đeo.”
“Nhưng nhìn rất giống biến thái!”
Giáo viên: “Trương Hải Ba, chép năm lần bài thứ bảy.”
“A!” Trương Hải Ba thảm thiết hét lên.
Giáo viên áy này nhìn Kiều Dĩ Hàng xin lỗi: “Thực xấu hổ.”
Kiều Dĩ Hàng rất thông cảm gật đầu: “Do ta bị cảm không đúng lúc thôi.”
Giáo viên cười cười tiếp tục dẫn đám học sinh đi tiếp.
Đến lúc Trương Tri trờ lại đã thấy Kiều Dĩ Hàng đang dựa vào một cái bể cá rất lớn, hai tay đút túi, bày ra tư thế rất cool.
Phía sau hắn, người chăm sóc cá mập đang bơi qua.
Trông thế nào cũng giống mấy cảnh chỉ xuất hiện trên poster phim.
— Với điều kiện người trong tranh không mang mũ cùng khẩu trang.
“Đi thôi.” Trương Tri bước tới, rất tự nhiên mà vỗ vai hắn.
Kiều Dĩ Hàng sửng sốt một chút: “Sắp trưa rồi, mau tìm một chỗ nghỉ đi.”
Trương Tri: “Chúng ta mới đi có một đoạn.”
Kiều Dĩ Hàng: “Là cậu đi một đoạn. Tôi là tài xế, đoạn từ khách sạn đến đây là tôi đi.”
Trương Tri: “Anh thực là tài xế mà không phải lạc đà hả?”
“Chút nữa cậu đẩy xe.”
“Tôi đi siêu thị mượn một chiếc.” Trương Tri liếc nhìn hắn, “Hy vọng anh ngồi thoải mái.”
“…”
Kiều Dĩ Hàng nhìn trái nhìn phải rồi gỡ khẩu trang xuống: “Mết chết người.”
Trương Tri thấy hắn thực sự mệt: “Đi ăn cơm đi.”
Kiều Dĩ Hàng lấy khẩu trang lau mồ hôi trên trán: “Tôi muốn ăn canh cá mập.”
“Tôi mua cho anh cái cần câu.”
Lúc này người không nhiều lắm, trừ bọn họ chỉ có đôi tình nhân kia.
Bốn người nhìn nhau, đột nhiên nở nụ cười.
Lúc này, nếu Kiều Dĩ Hàng còn lảng tránh thì chắc chắn sẽ lộ nên đành ngồi xuống bàn bên cạnh hai người kia.
Chàng trai nhe răng cười: “Hai người các ngươi vui thật đấy, hai nam nhân mà đến công viên hải dương chơi.”
Cô gái huých hắn một cái.
Hắn vừa mở miệng đã khiến Kiều Dĩ Hàng thấy không được tự nhiên.
Cô gái vội vã chuyển đề tài: “Sao các ngươi lại đeo khẩu trang?”
“Lạnh.”
“Bị cảm.”
Trương Tri cùng Kiều Dĩ Hàng đồng thời trả lời, sau đó nhìn nhau chút rồi trăm miệng một lời: “Lạnh nên bị cảm.”
Chằng trai: “Truyền cho nhau đi.”
Cô gái huých hắn cái nữa.
Lần này thì không chỉ Kiều Dĩ Hàng, Trương Tri cũng cảm thấy mất tự nhiên.
Chàng trai hỏi: “Hai người làm nghề gì? Hôm nay được nghỉ hả?”
Kiều Dĩ Hàng đùa: “Cướp ngân hàng.”
Chàng trai cười to: “Tốt quá, hôm nào các ngươi hành động? Ta làm nội ứng cho.”
“Cậu cũng là?”
“Không, tôi là nhân viên của ngân hàng.”
“Ngân hàng nào?”
“Ngân hàng làm tiền giả.” Chàng trai nói xong lại cười to, hiển nhiên đắc ý với mấy câu nói cười nhạt của mình.
Cô gái, Kiều Dĩ Hàng, Trương Tri: “…”
Kiều Dĩ Hàng cuối cùng cũng hiểu nỗi thống khổ của bạn gái hắn. Mồm chim lợn thực sự không đủ để hình dung khả năng công kích bằng ngôn ngữ của vị này.
Đại khái thấy mất mặt vì bạn trai, ăn xong cô gái vội vã lôi kéo hắn đi luôn.
Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri lúc này mới mua đồ, tháo khẩu trang yên tâm ăn.
Buổi biểu diễn của cá heo diễn ra lúc một rưỡi.
Vì phải về C thị trước ba giờ nên đành bỏ lỡ buổi diễn này. Kỷ niệm cuối cùng của Kiều Dĩ Hàng với công viên hải dương là ngồi giữa một đám nhóc xem vở diễn khoa trương của các nhân viên trong viện.
Ra về, Kiều Dĩ Hàng như có chút bận lòng.
Trương tri hỏi: “Muốn xem cá heo hả?”
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên quay lại nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Cậu có thấy lúc này mấy nhân viên đó diễn rất khoa trương không?”
“Kịch đều thế cả.” Trương Tri vẫn chưa hiểu tại sao lại bị hỏi vậy, “Nếu không khoa trương thế làm sao mà khán giả thấy được.”
Kiều Dĩ Hàng: “Ra là vậy.”
“Anh không định diễn kiểu đó chứ?”
“Đúng thế, rất bắt mắt.”
Trương Tri vào xe, chờ Kiều Dĩ Hàng ổn định mới nói: “Tôi sẽ làm tốt đĩa nhạc.”
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn kinh ngạc.
“Dù sao cũng phải lưu lại cho anh một đường lui.” Trương Tri nói rất nghiêm túc.