Vì chuyện của Cao Cần cùng Phong Á Luân mà hoạt động của Y Mã giảm đi rõ rệt. Lịch của Kiều Dĩ Hàng cùng Trầm Thận Nguyên trống hẳn, những chuyện không cần thiết đều bị hủy. Trước thì cố sức xuất hiện, mong được nhớ mặt. Giờ thì tận lực đóng cửa, sợ hãi bị nhớ thương.
Tuy vậy, vẫn có rất nhiều fan của Phong Á Luân tụ tập trước cửa công ty, giơ cao biển yêu cầu giải thích.
Sau một chương trình âm nhạc, Trầm Thận Nguyên cùng Kiều Dĩ Hàng đứng trong hậu trường tán gẫu.
Trầm Thận Nguyên lấy ra một túi đậu phộng: “Sư huynh, gần đây sao ta không thấy ngươi vào game?“
Trầm Thận Nguyên nhìn hắn, kinh ngạc: “Chẳng phải ngươi đang giảm cân sao?“
Kiều Dĩ Hàng hơi khựng lại nhưng rồi trấn định đáp: “Gần đây nhiều chuyện buồn phiền, cần bổ sung năng lượng.“
“Nghe nói Cao đổng cũng nhanh trở lại thôi.“
Kiều Dĩ Hàng ngẩng đầu nhìn mình trong gương: “Ngươi có cảm thấy ta đói đến mức phù thũng không?“
“Nếu Cao đổng không biết tới cân thì…“ Trầm Thận Nguyên ngập ngừng, “Còn có hy vọng.“
“…“ Kiều Dĩ Hàng ngừng lấy đậu phộng, “Mai ta tiếp tục giảm cân.“
“Mai?“ Trầm Thận Nguyên chớp chớp mắt, rõ ràng đang muốn hỏi tại sao không phải hôm nay?
“Hôm nay phải tham gia hôn lễ, nhất định phải ăn cho đã.“
Mắt Trầm Thận Nguyên sáng lên: “Tiệc cưới.“
Mắt Kiều Dĩ Hàng sáng theo: “Ngươi muốn đi cùng?“
“Của ai thế?“ Trầm Thận Nguyên dù không lập tức đáp ứng nhưng xem vẻ mặt thì cũng có ý này.
“Trương Thức Khiêm.“
Trầm Thận Nguyên chớp chớp mắt: “Ai?“
“Anh trai Trương Tri.“
Ánh mắt Trầm Thận Nguyên nhất thời ảm đạm, hắn cười gượng: “Sư huynh cố ăn nhiều chút.“
“Ngươi không đi?“
“Tiệc cưới nhà giàu chẳng khác gì Hồng Môn Yến, ta chịu thôi.“ Trầm Thận Nguyên từ chối.
Kiều Dĩ Hàng cảm thấy ba chữ “Hồng Môn Yến“ này thực rất hàm súc nhưng thế hắn càng phải kiếm kẻ chịu tội cùng nên lập tức dụ dỗ: “Tiền phong bì ta chi.“
Trầm Thận Nguyên kiên quyết lắc đầu.
“Thực sự không đi?“ Kiều Dĩ Hàng chưa chịu bỏ cuộc.
Trầm Thận Nguyên thở dài: “Thực ra từ nhỏ gia cảnh ta đã không tốt lắm.“
“…“ Kiều Dĩ Hàng chào thua trước mấy chuyện xưa kiểu này, chỉ cần nói phần đầu là có thể ngủ đến cuối nhưng Trầm Thận Nguyên lập tức bỏ qua phần trung gian, chuyển ngoặt: “Nên ta không đi.“
“Ách, gia cảnh và chuyện không đi có liên quan gì đến nhau?“ Kiều Dĩ Hàng buồn bực chất vấn.
Trầm Thận Nguyên ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Coi như quan hệ tình cờ đi.“
Kiều Dĩ Hàng: “…“
Đúng lúc đó thì Tiểu Chu cùng trợ lý của Trầm Thận Nguyên đều chuẩn bị tốt xe, chạy tới đón bọn họ nên chủ đề chấm dứt.
Kiều Dĩ Hàng lên xe rồi vẫn cứ cân nhắc hoài chuyện tiệc cưới, mãi đến cửa nhà mới tỉnh lại.
Tiểu Chu ngồi ở ghế lái xe, lẩm bẩm: “Ngươi chẳng giống tham gia tiệc cưới chút nào cả.“
Kiều Dĩ Hàng dừng lại: “Vậy giống cái gì?“
“Đi gặp cha mẹ vợ.“ Tiểu Chu đáp, “Hơn nữa có vẻ như không được lòng gia đình vợ lắm nên rất lo lắng.“
Kiều Dĩ Hàng: “Gần đây ngươi có vẻ nhàn nhỉ?“
Tiểu Chu tận lực kiềm nén nỗi vui mừng lại. Dù sao Cao tổng cùng Phong Á Luân gặp chuyện không may, công ty tổn thất, lợi ích nhỏ bé của mình so ra chẳng đáng để vui mừng đến vậy.
“Ta muốn ăn miến tiết canh vịt ở phố ăn vặt, bánh nếp phố Trường An, bánh dâu Napoleon hiệu Starbucks, còn cả khăn giấy của siêu thị Hảo Hảo nữa.“
“Ba thứ phía trước thì chẳng nói nhưng khăn giấy của siêu thị Hảo Hảo rất nổi tiếng sao?“ Tiểu Chu trợn mắt há mồm.
“Vậy mới khiến ngươi chạy tròn một vòng.“
Tiểu Chu im lặng nhìn hắn: “Chẳng phải ngươi đang giảm cân sao?“
“Để mai.“
“Tiệc cưới?“
“Còn chưa đến giờ mà.“
Tiểu Chu nhận mệnh: “Nói thế tức là ta bắt buộc phải đi.“
“Năm nay rất khó kiếm việc nha.“ Kiều Dĩ Hàng giả bộ cảm thán.
Tiểu Chu: “Nhớ hôm trước ta nói gì không?“
“Cái gì?“
“Hôm nay ta đau bụng.“
“Lời tiên đoán chưa chắc đã linh nghiệm.“ Kiều Dĩ Hàng nhảy xuống xe, kéo cửa sổ xuống rồi cười với nàng, “Tỷ như ta tiên đoán mai ngươi sẽ thất nghiệp, ngươi nói xem có linh không?“
“Vút!“
Xe bay nhanh như chớp.
Kiều Dĩ Hàng vuốt lại tóc mái bị gió thổi, xoay người lên lầu.
Tắm rửa, thay quần áo, sấy tóc, chuẩn bị phong bì.
Kiều Dĩ Hàng chậm rãi làm từng việc, thuận tiện điều chỉnh tâm trạng.
Bốn rưỡi, điện thoại thúc giục của Trương Tri tới: “Xong chưa?“
“Hơn sáu giờ mới vào tiệc cơ mà.“ Kiều Dĩ Hàng đang chọn giày.
“Cần đến sớm.“
Kiều Dĩ Hàng nện nhẹ giày xuống đất, tức giận: “Chẳng lẽ cần người tiếp khách?“
“Anh thích cũng được.“ Trương Tri dừng chút, “Anh mặc màu gì?“
“Màu trắng.“ Kiều Dĩ Hàng vừa đáp vừa chỉnh lại bộ vest đen đang mặc.
“Rồi, mau đi đi.“
Trương Tri vui vẻ dập máy, chuông di động lạp tức vang lên. Nhìn dãy số trên màn hình, tâm tình hắn lập tức thay đổi. Hắn do dự hai giây mới bắt máy: “Alô.“
“Cha đẻ gọi tới mà còn phải alô sao?“ Tâm tình Trương Phục Huân cũng chẳng tốt hơn chút nào.
“Vì lúc bé không có mấy cơ hội luyện tập thôi.“ Trương Tri giọng đầy mỉa mai.
Trương Phục Huân hít sâu, tự nhắc nhở cố nhịn: “Bạn ngươi nhất định phải đến sao?“
“Nhất định sẽ đến.“ Trương Tri lập tức trả lời.
“Cái tên gọi là Kiều Dĩ Hàng ấy hả?“
Tóc gáy trên người Trương Tri dựng đứng: “Ngươi điều tra ta?“
“Ta chỉ lo lắng con mình bị một vài kẻ lai lịch bất minh lừa gạt mà thôi.“ Tính nhẫn nại của Trương Phục Huân đã đến mức cực hạn.
Trương Tri hừ lạnh: “Nếu năm đó mẹ ta biết đạo lý này thì tốt rồi.“
“Đây là thái độ gì?!“
“Ngươi gọi điện trước mà!” Đối mặt với cơn giận của Trương Phục Huân, Trương Tri nhất quyết không lùi bước.
Trương Phục Huân lạnh lùng: “Nếu ngươi cố ý muốn mời cái tiểu minh tinh kia tới dự tiệc thì tốt nhất chuẩn bị tâm lý trước cho hắn đi.“
Trong nháy mắt, vẻ mặt Trương Tri cứng đờ: “Chuẩn bị gì?“
“Ngươi cứ chuyển lời ta cho hắn, tự hắn sẽ hiểu. Dù sao hắn cũng đã qua tuổi mười chín lâu rồi!“ Trương Phục Huân nói xong liền dập máy.
Trương Tri nhìn di động, càng tức giận, quăng nó vào tường.
Chỉ nghe “Phịch!“ một tiếng, di động tan tành trên đất.
Trương Tri ngồi lên ghế, đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vã nhặt di động lên cố lắp lại nhưng hiển nhiên là vô ích.
Hắn ráp đi ráp lại mấy lần cũng không được, cuối cùng hết hy vọng, vọt tới chỗ điện thoại bàn, định gọi tới công ty. Nhấc lên hắn mới phát hiện mình không nhớ số công ty. Từ trước đến giờ hắn chỉ dùng di động cùng điện thoại công ty mà chẳng hề đụng tới danh bạ điện thoại bàn.
“Chết tiệt!“ Hắn đứng dậy, vớ lấy chìa khóa, ví tiền cùng cái di động thảm hại nhét vào túi rồi lấy áo khoác ra ngoài.
***
Kiều Dĩ Hàng đưa xe vào bãi rồi vào thang máy đi thẳng lên lầu hai.
Ra thang máy, hắn liền gặp một lễ tân mặc cung kính hướng hắn mỉm cười: “Tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài.“
Kiều Dĩ Hàng báo tên tiệc cưới, lễ tân lập tức dẫn đường.
Vì khách sạn thiết kế theo kiểu thông tầng nên đứng cạnh lan can tầng hai là có thể nhìn thấy rõ ràng đại sảnh tầng một cùng cảnh vật trên tầng bốn tầng năm. Cách phòng tiệc mười bước chân, Kiều Dĩ Hàng đã thấy một tấm áp phích lớn buông từ lầu ba xuống. Trên đó, một đôi nam nữ đang ôm nhau cười rạng rỡ, hạnh phúc tràn đầy.
Hắn không chắc chắn đó là Trương Thức Khiêm vì người đó trông chẳng có điểm nào giống Trương Tri, dù là ngũ quan hay thần thái. Theo hắn thì đây là một người bình thường cần giảm béo một chút còn tân nương cũng không tệ, dù chẳng nổi bật nhưng ngũ quan đoan chính, cười tươi tắn.
“Tiên sinh, mời đi bên này.“ Lễ tân dừng lại trước cửa phòng tiệc. Một người phục vụ mặc áo bành tô viền vàng tiến lên, “Xin chào Kiều tiên sinh, phiền ngài cho xin thiệp cưới.“
Kiều Dĩ Hàng cứng người, đảo mắt khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Trương Tri.
“Kiều tiên sinh?“ Phục vụ vẫn nở nụ cười hoàn mỹ nhưng ánh mắt đã hiện lên vẻ nghi ngờ.
Kiều Dĩ Hàng vội ho một tiếng: “Thiệp mời ở chỗ bạn đi cùng ta mất rồi.“
“Xin hỏi bạn ngài là?“
Kiều Dĩ Hàng đang định trả lời thì thấy Trương Tri vọt qua chỗ mình, chạy về phía một người mặc vest trắng.