Trương thị ở thành phố này cũng coi như có danh, trừ vài tòa soạn lớn được mời, rất nhiều kẻ săn tin vặt vãnh trà trộn vào khách khứa nên lễ tân được lệnh phải nhanh tay nhanh mắt.
Nhưng đâu thể bắt kịp được Trương Tri, hắn nhanh như chớp túm lấy tay người mặc vest trắng kia, giật lại.
Nhìn Trương Tri khí thế bừng bừng lao tới, nỗi hối hận trong lòng Kiều Dĩ Hàng hóa thành một câu: “Hi…“
“…“ Trương Tri đột nhiên khựng lại, đôi mắt ẩn chứa lửa giận chớp chớp rồi cuồng phong bạo vũ bắt đầu nổi lên, “Chẳng phải ngươi nói mặc vest trắng sao?“
Kiều Dĩ Hàng trợn mắt nói dối: “Lúc ra cửa thì bị bẩn mất.“
Trương Tri quay đầu lại.
Người bị hắn túm dù trong lòng thập phần khó chịu nhưng cũng đành nhịn xuống: “Ngươi…“
Trương Tri buông tay, lạnh lùng nói: “Ngươi đứng gần ta thế để làm gì?“
Người nọ: “Ta…“
“Ta không quen ngươi.“
“Ách…“ Người nọ rất muốn nói “Ta cũng không quen ngươi“ nhưng Trương Tri đã lập tức xoay người sang chỗ Kiều Dĩ Hàng: “Đi.“
Dù Trương Tri vừa tới đã làm chuyện xấu mặt nhưng nghĩ đến kẻ bị kéo có thể là mình, Kiều Dĩ Hàng rất thức thời nín cười, gật đầu đi theo.
Trương Tri nghiêng người, cản trước mặt hắn.
Kiều Dĩ Hàng liếc nhìn gương mặt kề sát, nhất thời ngây ngẩn, mở miệng hỏi: “Chuyện gì thế?“
Trương Tri vốn chỉ vô thức hành động, đến khi hơi thở ấm áp kia phả vào môi, mới phát hiện tư thế này có chút mập mờ. Hắn xấu hổ nghiêng đầu ra chỗ khác: “Ta mời ngươi ăn.“
Kiều Dĩ Hàng ngờ vực nhìn bàn tiệc trong phòng: “Ta biết. Ta đem cả hồng bao cùng quà cưới đến đây.“ Hắn còn giơ tay lên để chứng minh.
“Ý ta là đi chỗ khác ăn.“ Trương Tri nhân cơ hội này dịch bước, giãn bớt khoảng cách giữa hai người rồi kéo Kiều Dĩ Hàng về phía thang máy.
Kiều Dĩ Hàng bị kéo vài bước mới phản ứng lại. “Có chuyện gì à?“ Mấy ngày trước chẳng phải còn vui vẻ nhắc hắn chuẩn bị hồng bao cùng quà cưới, sao giờ lại đổi giọng? Nếu không phải quen biết Trương Tri thì chắc hắn đã nghĩ đây là trò đùa của đài nào đó rồi.
Trương Tri không dừng bước: “Chút nữa nói sau.“
Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ theo sát hắn. Dù sao không có thiệp mời cũng đâu vào được.
Cừa thang máy mở ra, bốn người cao lớn mặc vest từ trong bước ra nhất thời chặn đứng lối đi.
Trương Tri đột nhiên dừng bước.
Kiều Dĩ Hàng ngẩng đầu, nhận ra một nửa —
La Thiếu Thần của EF.
Và diễn viên chính trên tấm poster lúc nãy, Trương Thức Khiêm.
Bộ vest đen của Trương Thức Khiêm hiển nhiên là hàng may, che giấu hoàn hảo vóc ngươi hơi phốp pháp của hắn. Vừa thấy Trương Tri, sự vui mừng của hắn đã chẳng thể che giấu nổi: “A, đến sớm vậy sao.”
Kiều Dĩ Hàng cảm thấy tay Trương Tri nắm chặt lại.
“… Chúc mừng.” Trương Tri nghẹn hồi lâu mới thốt lên một câu.
Trương Thức Khiêm đi tới, ánh mắt thoáng đảo qua chỗ hai người nắm tay, mỉm cười: “Ra tận đây đón ta sao? Mau vào phòng tiệc ngồi đi.”
Khóe miệng Trương Tri giật giật, tựa hồ muốn cự tuyệt song không tìm nổi lý do. Hai bên cứ như vậy giằng co tại chỗ.
La Thiếu Thần nhìn đồng hồ, rõ ràng muốn nhắn nhủ.
Trong tình huống này, Kiều Dĩ Hàng đành ra mặt: “Chúng ta đang định đi toa lét.”
Trương Thức Khiêm cuối cùng cũng có cơ hội quang mình chính đại quan sát hắn, sau đó nâng tay vỗ vỗ vai Trương Tri: “Vị này là…” Động tác của hắn tự nhiên như thể bọn họ vốn là anh em lớn lên cùng nhau khiến Trương Tri cũng bớt khẩn trương, khôi phục vẻ bình tĩnh: “Kiều Dĩ Hàng.”
Trương Thức Khiêm vươn tay về phía Kiều Dĩ Hàng: “Thực là người có phong độ.”
Kiều Dĩ Hàng cười lại, đưa hồng bao cùng quà cưới ra: “Quá khen, quá khen.” Nói thật, hắn thường được khen đẹp trai hay ngầu, giờ nghe từ phong độ lại có cảm giác như lạc sang thế giới khác vậy.
Bàn tay chìa ra để bắt của Trương Thức Khiêm bị hành động này của hắn biến thành như đòi quà, không khỏi chững lại.
Kiều Dĩ Hàng cũng rất nhanh ý thức được, lập tức nắm tay hắn: “Chúc mừng.”
Trương Thức Khiêm cười ra tiếng: “Đã có quà lại thêm hồng bao. Thực quá long trọng rồi, chút nữa nhất định phải uống nhiều mấy chén.”
La Thiếu Thấn liếc mắt: “Tặng nhiều hơn ta, chút nữa chỗ đi tiếp rượu dành cho ngươi rồi.”
“Sao lại thế được.” Kiều Dĩ Hàng dừng chút rồi pha chút trêu chọc nói, “May mà ta đi xe tới.”
Trao đổi vài câu, không khí sinh động hẳn lên.
Trương Thức Khiêm: “Không phải kêu đi toa lét sao? Nhớ sớm về đó, việc của ta bên này còn nhiều lắm, mấy người bọn họ có cũng như không, còn cần ngươi trợ giúp.”
Thanh niên cột tóc đuôi ngựa đằng sau hắn cười mắng: “Hứ! Nịnh nọt em mình thì cứ nịnh nọt đi, đâu cần hạ thấp chúng ta đến thế chứ?”
Trương Thức Khiêm lập tức quay đầu: “Đến kêu ngươi mở cửa xe cũng không được còn gì?”
“Nói nhảm. Tay của ta dành riêng để mở cửa xe cho Beyonce đó.”
La Thiếu Thần thản nhiên chen vào: “Beyonce mà biết nhất định sẽ đi xe đạp.”
Người kia định phản bác nhưng lại cố kỵ gì đó, cuối cùng đành ủy khuất nhịn xuống.
La Thiếu Thần: “Cũng sắp tới giờ rồi, mau vào đi.”
Trương Thức Khiêm liếc nhìn Trương Tri.
Trương Tri lộ vẻ chần chừ.
Trương Thức Khiêm đột nhiên mở miệng: “Hôm nay là lễ cưới của ta, có chuyện ta chống. Kể cả không thích hình thức tiệc cưới, ca cũng sẽ sửa cho ngươi.” Nói đến từ “ca”, sắc mặt hắn mơ hồ để lộ một tầng hào quang khiến gương mặt thoáng chốc xuất chúng hẳn lên.
Trương Tri không tự chủ được nhẹ nhàng gật đầu.
Đợi đám Trương Thức Khiêm vào phòng, Kiều Dĩ Hàng mới cảm khái: “Anh trai cậu rất tốt đó.”
Vẻ mặt Trương Tri có chút mất tự nhiên, ánh mắt quét đi quét lại: “Chẳng phải nói đi toa lét sao?”
Kiều Dĩ Hàng giật mình: “Đi thực hả?”
“Chưa nghe qua diễn trò cũng cần đóng cho tới cùng hả?” Trương Tri vừa nói vừa đi hướng toa lét.
Kiều Dĩ Hàng bám theo, thử dò xét: “Bạn bè muốn quan tâm, không biết có nên hỏi không đây?”
“Không cần.” Trương Tri rất nhanh cự tuyệt.
“Quả nhiên là cãi nhau với cha.” Có thể khiến hắn không tham gia tiệc cưới, trừ Trương Thức Khiêm ra cũng chỉ có Trương Phục Huân thôi.
“Có biết vì sao người ta phải đi toa lét không?” Kiều Dĩ Hàng đột nhiên chỉ biển WC phía trước hỏi.
Trương Tri im lặng.
Kiều Dĩ Hàng tự tiếp lời: “Vì nghẹn rất khó chịu.”
Hai người dạo một vòng trong toa lét, xác định từng viên gạch đều được lau sáng bóng, mỗi gian đều đủ giấy vệ sinh mới đi ra.
Kiều Dĩ Hàng: “Cậu thua. Gian nào cũng đều mới thay giấy.”
Trương Tri thản nhiên đút tay túi quần: “Vậy thì sao? Lúc nãy tôi có đánh cược gì đâu?”
“…” Kiều Dĩ Hàng không cam lòng, “Không thể thêm vào sao?”
Trương Tri suy ngẫm một chút rồi đáp: “Tối nay tôi cho phép anh chở về nhà.”
“Đó mà là phần thưởng sao?” Kiều Dĩ Hàng bĩu môi, “Tốt hơn là dành lại cho lái xe taxi đi.”
Trương Tri: “Xe taxi sẽ đòi tiền.”
Kiều Dĩ Hàng: “…” Sau khi Trương Tri đòi phong bì cùng quà cưới thay anh hắn, đáng ra nên hiểu kẻ này vô liêm sỉ đến mức nào rồi chứ.
Hai người chậm rãi đi vào phòng tiệc.
Phục vụ tựa hồ đã được dặn dò trước, vừa thấy bọn họ liền cung kính tiếp đón.
Vừa vào phòng tiệc, đập vào mắt bọn họ là tấm pa-nô to đùng.
Để phù hợp với không khí, nền là một màu hồng nhạt. Nhìn hai người trong tranh, bốn phía cũng phảng phất đầy bong bóng hồng.
“Tình cảm của anh trai cậu và chị dâu thực tốt.” Kiều Dĩ Hàng nghiêm túc quan sát bức tranh.
Trương Tri nghe vậy, cười khẩy: “Sao trong mắt anh cái gì cũng thành ra tốt thế?”
Kiều Dĩ Hàng: “Trừ phi hai người bọn họ đều có năng lực diễn xuất của ảnh đế.” Chân tình trong ánh mắt hai người trong tranh nhìn thế nào cũng không thể giả được.
Trương Tri hờ hững: “Chuyện khó tin cũng đâu phải không thể xảy ra.”
Kiều Dĩ Hàng thấy càng nói càng cương, vội chuyển đề tài: “Được rồi, kiếm cho tôi một chỗ rồi cậu đi đâu thì đi.”
Trương Tri quét mắt bốn phía. Thực ra hắn cũng đâu biết chỗ ngồi sắp xếp thế nào, mỗi vị khách đều được phục vụ dẫn tới tận nơi. Riêng bọn họ sau khi được dẫn vào đây thì bị bỏ mặc.
“Anh xem chỗ nào tiện thì ngồi.” Trương Tri rất vô trách nhiệm chỉ đạo.
Kiều Dĩ Hàng nhìn hai bàn chật kín người. Mấy người ngồi đó chắc chắn không có ý nghĩ giống Trương Tri đi?
Một đen một trắng đứng ở giữa lối đi rất bắt mắt, nhất là một người lại còn là nghệ sĩ nổi tiếng.
Trương Thức Khiêm rất nhanh chấm dứt xã giao, cười tủm tỉm đi cùng La Thiếu Thần tới.
Kiều Dĩ Hàng đụng phải tay Trương Tri.
Trương Tri quay đầu nhìn lại, vẻ mặt lập tức tái đi.
Người vừa nói chuyện với Trương Thức Khiêm chính là Trương Phục Huân. Giờ đây, ánh mắt hắn cũng nhìn chăm chú về hướng này. Lão tướng lăn lộn trên thương trường nhiều năm hiển nhiên sẽ không lộ hỉ nộ ra ngoài nhưng liếc qua ánh mắt cũng biết chẳng mang ý thân mật.