Ngày hôm sau, sự kiện Cam Cố Bằng tự sát quả nhiên lên trang nhất tất cả các tờ báo.
Truyền thông đăng nghìn bài một điệu “tiếc hận“. Màn hí kịch tại giải Kim Hoa được lý giải là sự cố gắng lôi kéo chú ý của một người trước lúc lâm chung, là tiếng kêu cứu của một người tuyệt vọng. Mọi người đều không quan tâm. Nếu là lời kêu cứu vì sao chỉ rơi xuống giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất. Hoặc có lẽ là có người quan tâm nhưng không có dũng khí nói ra.
Nghĩa tử là nghĩa tận. Đưa ra bất kỳ lời phản đối nào đều là đối lập với quần chúng.
Vì vậy khi giới truyền thông đem ứng cử viên của giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất ra phê phán, Kiều Dĩ Hàng chỉ có thể cười khổ. Hắn cũng chưa thể tính là không may. Không may nhất chính là Bát Quái tiểu tử. Bọn hắn ở tại y viện, cái gì cũng không tham dự nhưng lại bị phê phán như sát thủ.
Bởi vì sau giải Kim Hoa, tất cả anti-fan của Cam Cố Bằng nhảy lên chúc mừng bọn họ đã phản ứng lại thật lợi hại. Sự việc vừa xảy ra, tất cả mũi dùi đều hướng về phía bọn họ. Lúc thì thuyết bọn họ ở sau lưng kích động fan, một lúc lại nói bọn họ vào viện chỉ vì không muốn thấy Cam Cố Bằng… Nói chung tin đồn nổi lên bốn phía, làng giải trí bất an.
Tiểu Chu gọi điện tới thông báo công ty quyết định cho hắn vài ngày nghỉ để tránh nơi đầu sóng ngọn gió.
Kiều Dĩ Hàng cười khổ.
Gần đây, vận rủi của hắn thực sự là gặp cao phong. Đương nhiên phía trước còn có Bát Quái tiểu tử khiến hắn theo không kịp.
Gác điện thoại, Kiều Dĩ Hàng trở lại trước máy tính. Hai ngày rồi Cao Cần chưa gọi điện, chắc là vì quá bận rộn. Thật ra như vậy khiến hắn mất đi cảm giác lo lắng chờ đợi.
Tiến nhập trò chơi, hắn đã thoát khỏi nhiệm vụ ẩn giấu. Đi vào cấp ba mươi vậy mà đi ra chỉ còn cấp hai mươi chín.
Hắn không chậm trễ lập tức dùng lệnh bài trở lại Thần Y Cốc.
Các đồng môn cấp cao khác của hắn đều có tọa kỵ. Nhìn tuấn mã chồm tới chồm lui của Tiểu Thuyền, hắn có điểm phiền muộn. Trước đây hắn cũng từng rất oai phong lẫm liệt.
Đến chỗ Thần Y cốc chủ Lăng Đan Diệu, hắn vẫn còn chưa có kinh nghiệm học tập kỹ năng mới. Hắn học Bách Hoa Trận Trận trước. Khi làm nhiệm vụ ẩn giấu, cái kỹ năng này khiến hắn cảm thụ được sâu sắc nỗi thống khổ của sự ngu dốt.
Luyện thăng cấp kỹ năng cần kinh nghiệm cùng luyện cấp đều có một cái đạo lý, trước ít sau nhiều. Vậy nên hắn luyện Diệu Thủ Hồi Xuân đến mức cao nhất rồi dùng tất cả điểm kỹ năng còn lại luyện Bách Hoa Trận Trận. Cứ như vậy thăng cấp xong, hắn ở cấp hai mươi chín tiếp tục lên đường luyện cấp với điểm kinh nghiệm gần tới đáy.
Tổng thể mà nói nhiệm vụ trong “Đùa nháo giang hồ“ rất nhiều.
Đánh quái, đưa tin, bắt sủng vật, giết BOSS.
Một ngày đêm qua đi, Kiều Dĩ Hàng ngoại trừ ăn uống bậy bạ chút ít đều bám lấy máy tính chơi game rút cuộc lên đến cấp ba mươi lăm. Lúc này có bang hội gửi thư mời hắn gia nhập.
Đầu tiên là cùng nhau tổ đội giết quái, nhận nhiệm vụ còn có thể tìm người đến giúp.
Thành lập bang phái trong “Đùa nháo giang hồ“ rất đơn giản. Chỉ cần hướng NPC Kỷ Huy Hoàng giao mười kim đưa đơn xin lập bang, trong 24 tiếng có hơn mười người xin gia nhập thì đơn thành lập bang phái được chấp nhận. Thế nhưng duy trì được lại rất khó, nếu số thành viên giảm xuống dưới năm quá bảy ngày thì sẽ tự động bị giải tán. Bang phái cấp thấp chỉ có thể có tối đa 30 thành viên, không thể báo danh tham gia bang chiến, cũng không có chỗ đứng. Muốn bang phái có chỗ đứng cùng quỹ cần chiêu mộ càng nhiều thành viên để đánh bang chiến sẽ càng giúp nâng cao đẳng cấp của bang. Thăng cấp bang phái cũng cần tiền cống quỹ của các thành viên bất quá phúc lợi của bang phái cao cấp cũng rất hấp dẫn. Nhất là nếu bang chiếm được vị trí đứng đầu, các thành viên tham gia bang chiến không những thu được chiến lợi phẩm và điểm kinh nghiệm mà còn có thể hoàn thành nhiệm vụ xây dựng bang phái mà thu được vòng bảo thạch.
Trước đây khi hắn còn dùng Hàng Thiên có rất nhiều bang phái phát thư mời trong đó có cả ba bang hội lớn mạnh nhất: Thiên Đạo Hữu Thường, Quân Lâm Bại Kim, Mộ Dung thế gia.
Thiên Đạo Hữu Thường được xưng là thổ bang vì bọn họ là do hội trưởng Thiên Đấu lãnh đạo, đi lên từ con số không ở máy chủ này mà lập nghiêp.
Quân Lâm Bại Kim và Mộ Dung thế gia đều là liên minh. Thế lực của bọn họ đều không chỉ giới hạn ở máy chủ này, thật giống như đại lý khi cần đều có thể do cửa hàng khác cung ứng nhân thủ.
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên nhớ ra, hình như kẻ giết hắn thuộc … Thiên Đạo Hữu Thường thì phải?
Mặc dù sự tình cũng đã qua đươc nhiều ngày thế nhưng nó vẫn giống như xương cá mắc ngang cổ họng không chịu ra ngoài. Cảm giác lúc đó thật giống như đi trên đường đột nhiên bị người đâm rồi bỏ chạy.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn gửi đơn đến Thiên Đạo Hữu Thường xin gia nhập.
——–
Thu thập xong trang phục màu cam cấp 30 đồng thời luyện Thiên Tịch Hữu Mộng tới cấp 43, chút nữa Lạc Tuyết Vô Âm login hắn cũng coi như có mặt mũi.
Trương Tri uống nốt ngụm cà phê cuối cùng, nhìn ánh mặt trời thấu qua rèm cửa sổ chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Tắt đi máy tính xách tay, hắn xoay người định tắt nốt máy để bàn thì thấy một cái đơn xin gia nhập bang hội nhảy ra.
Loại đơn này hằng ngày hắn nhận được không dưới trăm cái, đa số đều là tay mới luyện đến cấp ba mươi. Hắn đang định cự tuyệt, tay hắn bỗng dừng lại.
Người xin gia nhập là ‘Tiểu Thuyền’?!
Cơn buồn ngủ của hắn bỗng biến mất.
Hắn giết Tiểu Thuyền, cô ta sẽ không đuổi theo đến đây đi?
Nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng. Bởi vì Thiên Tịch Hữu Mộng căn bản chưa gia nhập Thiên Đạo Hữu Thường.
Nói như vậy là trùng hợp?
Hắn nhếch mép cười.
Không chịu học kỹ năng sao?
Không chịu học kỹ năng đã chạy tới làm nhiệm vụ ẩn dấu sao?
Đang làm nhiệm vụ ẩn giấu lại bị nhốt vào thiên lao sao?
Vào thiên lao lại liên lụy hắn bị mắc kẹt trong nhiệm vụ ẩn giấu hai ngày?
….
Hắn kích cự tuyệt, sau còn viết thêm: đẳng cấp quá thấp. Cấp bốn mươi trở lại.
——
Kiều Dĩ Hàng cũng không nghĩ sẽ được chấp thuận. Hắn biết trò chơi cùng hiện thực giống nhau. Công ty to phúc lợi nhiều không dễ vào, tự xây dựng công ty nhỏ thì quá vất vả. Dù sao không phải công ty nhỏ nào cũng có thể trở thành công ty lớn, nhất là trong cơ chế thị trường như ngày nay.
Thế nên hắn gửi đơn xong tiếp tục đi làm nhiệm vụ.
Làm được phân nửa nhiệm vụ, hồi âm của bang hội tới.
Không ngoài dự liệu là cự tuyệt, thế nhưng hắn không nghĩ còn có lý do — đẳng cấp quá thấp. Cấp bốn mươi trở lại.
“Cấp bốn mươi?“ Kiều Dĩ Hàng ngẩn người.
Cấp ba lăm cùng cấp bốn mươi cách nhau rất nhiều sao? Tùy tiện làm nhiệm vụ đều có thể lên đến cấp bốn mươi mà? Hơn nữa nếu như cho hắn gia nhập nhất định sẽ thăng cấp nhanh hơn, sao không đặt mức ở trên cấp bốn mươi?
Nhìn ID cự tuyệt là Chiến Hồn Vô Cực.
Hắn thấy quen tai nhịn không được mở bảng xếp hạng cao thủ ra, quả nhiên thấy tên đó ở vị trí thứ tư. Hai người không nhận thức, hắn hẳn là chỉ vớ đại một lý do lừa phỉnh hắn đúng không?
Phân nửa xuất phát từ hiếu kỳ, phân nửa vì có mong muốn, hứng thú của Kiều Dĩ Hàng càng tăng cao.
Thậm chí khi Cao Cần gọi điện tới, phản ứng đầu tiên của hắn là —
Tắt đi!
….
Lý trí của hắn trốn chậm về chậm, ngay thời khắc mấu chốt nhảy ra.
“Cao đổng.“
“Cam Cố Bằng đã chết.“
“Ta biết.“ Nói đến điều này, ngực Kiều Dĩ Hàng trầm xuống.
Cao Cần nói: “Hắn nợ bọn cho vay nặng lãi. Nếu không có giải Kim Hoa thì cũng sẽ không chịu nổi.“
Mặc kệ có đúng hay không, nội tâm Kiều Dĩ Hàng cuối cùng cũng giãn ra. Chí ít Cam Cố Bằng tự sát cũng không phải bởi vì diễn xuất của bọn hắn quá kém mà buồn chết — Tuy rằng, hắn vẫn nghĩ cái lý do này thật sự là ngu ngốc muốn chết.
“Được rồi. Người đại diện của ngươi sắp hết hạn hợp đồng. Anh ta cũng không có ý định muốn tiếp tục hợp đồng với Y Mã nên trước khi tìm được người đại diện mới cho ngươi, công tác của ngươi sẽ do ta phụ trách.
…
Về chuyện này Kiều Dĩ Hàng đã chuẩn bị tâm lý. Người đại diện của hắn đã ám chỉ từ một tháng trước. Hơn nữa gần đây có nhiều chuyện như vậy cũng không thấy hắn ra mặt đã nói rõ vấn đề. Thế nhưng hắn không nghĩ người tiếp nhận công việc sẽ là Cao Cần.
Hắn suy nghĩ một lúc, không nhịn được hỏi: “Người đại diện của ta khi nào thì tìm được?“
“Khó nói.“
“A?“ Hắn hẳn là đã tính từ trước đi. Vì sao lại không có người đại diện?
“Nếu ta với ngươi vui vẻ hợp tác không cần đổi người nữa.“ Cao Cần chậm rãi nói.
…
Kiều Dĩ Hàng rất muốn hỏi, ngươi đến tột cùng thế nào mới có thể mất hứng?
Lo lắng tới việc hắn cùng Y Mã còn có hai năm hợp đồng nữa, hắn liên nuốt những lời này lại.
“Nghe như ngươi không vui vẻ cho lắm?“ Cao Cần xót xa.
Kiều Dĩ Hàng sờ sờ mũi: “Đúng vậy. Nghĩ đến việc ngài mất hứng sẽ đổi người, nội tâm ta thực bi thương.“
“Nga? Đều không phải vì nếu ta vui vẻ sẽ không đổi người nên ngươi mới bi thương sao?“
“…“ Một lần nói trái lương tâm đã khiến tâm hắn đau đớn. Sao lại muốn hắn nói thêm? Kiều Dĩ Hàng nghĩ nịnh cũng là một môn học vấn.
May là Cao Cần quyết định từ từ thu thập hắn nên chuyển hướng câu chuyện nói: “Ngày mai sáng tám giờ “Úc Đan“ phỏng vấn. Buổi sáng phỏng vấn, buổi chiều chụp bìa. Ta đã nói bọn họ không hỏi chuyện về game, ngươi đừng có tự khai.“
“Sáng tám giờ?“ Hắn âm cuối cao lên rõ ràng. Nếu như muốn luyện đến cấp bốn mươi, rất có thể hắn phải luyện suốt đêm.
“Có việc?“ Giọng Cao Cần không lớn nhưng phân lượng rất nặng.
Kiều Dĩ Hàng hầu như cảm nhận được một đôi mắt lạnh lùng nhìn xuyên qua đường dây điện thoại hỏi thăm hắn: “Không có. Ta nghĩ là thức dậy thật muộn. Ta gần nhất không có việc làm, cảm giác thật trống rỗng.“
“Tuy ảnh chụp xong có thể dùng photoshop chỉnh lại nhưng dù có sửa chữa cũng vẫn cần cố gắng.“
Kiều Dĩ Hàng liếm liếm môi nói: “Trong buổi lễ trao giải ta thể hiện hoàn toàn đúng tiêu chuẩn.“
“Cam Cố Bằng lúc diễn ra lễ trao giải vẫn còn sống.“
Kiều Dĩ Hàng: “…“
Sư phụ Lăng Diệu Đan khi nào thì dạy hắn giải độc thuật đây?
——–
Quỹ bang: người chơi gia nhập bang phái làm nhiệm vụ kiến thiết bang thu được đóng góp cho bang. Quỹ bang có thể đóng góp cũng có thể lấy lại hoặc đổi thành đạo cụ.