“Chi chi chi chi…“ Kiều Dĩ Hàng phát hiện đây là cách quên cái dạ dày đau hiệu quả nhất.
“…”
“Chi…”
“Kiều Kiều.” Trương Tri đột nhiên mở miệng.
Tay lái xoay cái, xe đỗ khựng lại.
Trương Tri thấy hắn dừng xe, lập tức nhào sang, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
“Đau.” Khóe mắt có điểm ươn ướt, chẳng biết vì cười hay vì đau.
Trương Tri xòe tay ra.
“Làm gì thế?”
“Tôi mượn điện thoại.”
Kiều Dĩ Hàng nửa tin nửa ngờ đưa di động cho hắn.
Trương Tri nhận lấy rồi xuống xe.
“…” Kiều Dĩ Hàng nhìn Trương Tri đang gọi điện, buồn bực nghĩ: “Không phải gọi xe cấp cứu chứ?”
Tưởng tượng đến chuyện hình mình bị nâng lên xe cấp cứu có thể lên trang nhất ngày mai, hắn lo lắng có nên nén đau rời đi ngay không.
Cứu hộ tới rất nhanh, nhưng không phải đèn chớp lóe màu đỏ mà là một xe tải nhỏ.
Tài xế lấy dây thừng buộc đầu xe hắn vào đuôi xe.
Trương Tri lên xe, đưa trả di động cho hắn: “Nắm chắc bánh lái nhé.” Có thể hắn muốn che giấu hưng phấn trong lòng nhưng khuôn mặt vẫn như cũ tiết lộ suy nghĩ.
Kiều Dĩ Hàng chớp chớp mắt: “Như vậy chẳng phải càng mất thời gian hơn sao?”
Trương Tri cừng đờ: “…”
Kiều Dĩ Hàng thấy hắn có vẻ mất mát, đành an ủi: “Thực ra cũng có chỗ tốt.”
“Chỗ nào tốt?” Trương Tri hỏi.
Xe tải chậm rãi lăn bánh, xe của Kiều Dĩ Hàng cũng từ từ di chuyển theo.
“Đỡ tốn xăng.” Kiều Dĩ Hàng nghiêm túc trả lời.
Trương Tri tiếp tục mất mát.
Kỳ thực bị kéo đi khổ hơn lái xe nhiều vì rất bị động. Đến dưới nhà Kiều Dĩ Hàng đột nhiên mở miệng: “Biết vậy nhờ hắn lái xe đưa chúng ta về.”
Trương Tri: “…” Nếu có Đô-rê-mon ở đây, hắn sẽ bắt nó giao cỗ máy thời gian ra.
Kiều Dĩ Hàng đưa xe vào ga-ra, Trương Tri thì ở lại trả tiền. Chỗ tiền này đáng giá nhất ở vẻ mặt lái xe khi thấy chiếc xe mình vất vả kéo nửa vòng thành phố giờ lại chạy ngon lành vào ga-ra.
Trương Tri đợi nửa giờ chưa thấy Kiều Dĩ Hàng đi ra, trong lòng bất an. Kiều Dĩ Hàng như vậy… không ngất xỉu trong hầm để xe chứ? Hắn vội dạo quanh tầng hầm một vòng. Vì có rất nhiều chỗ dành để xe riêng, bên ngoài có cửa sắt nên ngay cả xe của Kiều Dĩ Hàng hắn cũng không tìm được.
Trương Tri chạy đến chỗ bảo vệ tòa nhà hỏi nhưng có vẻ người hỏi thăm về Kiều Dĩ Hàng nhiều lắm, bên bảo vệ đã sớm thống nhất, ai hỏi gì cũng kêu không biết, tiền tài sắc đẹp cũng chẳng lay chuyển nổi.
Hắn đành đến siêu thị gần đó, mua di động mới. Nếu nói có gì may mắn thì chính là hắn thích đem số lưu vào sim, mà thi thể điện thoại vẫn còn nằm trong túi.
Từ lúc xuống xe đến khi bát thông điện thoại đã là nửa tiếng.
“Về đến nhà rồi sao?” Đầu kia rất nhanh nhấc máy.
Trương Tri nghe ra ngữ khí nhàn nhã, thiếu chút nữa đập nát thêm cái di động nữa. Nhưng hắn nhịn xuống: “Đến nhà anh rồi.”
“… Cậu chưa đi sao?” Kiều Dĩ Hàng sửng sốt. Tưởng rằng lái xe sẽ đưa Trương Tri về nên hắn lên lầu luôn. Không nghĩ Trương Tri vẫn đứng dưới chờ.
Trương Tri ra khỏi siêu thị, đi về phía nhà Kiều Dĩ Hàng, “Anh ở tầng mấy?”
“Ách, muốn lên chơi sao?” Đây coi như gián tiếp cự tuyệt.
Trương Tri bực không có chỗ trút, “Tôi muốn mượn nhà vệ sinh!”
“Mười thước về hướng đông có nhà vệ sinh công cộng.”
“Tôi còn khát nước.”
“Cậu hẳn nên biết tiết kiệm tài nguyên nước.” Kiều Dĩ Hàng chân thành đề nghị.
Bực đến đỉnh điểm đại khái không nổi nóng được nữa. Trương Tri thỏa hiệp: “… Dạ dày anh ổn rồi chứ?”
Kiều Dĩ Hàng sờ sờ bụng, bật cười: “Hình như giày vò vậy cũng đủ rồi.”
“Giày vò?” Di động có chút nóng lên, Trương Tri đổi sang tay kia.
Kiều Dĩ Hàng nhìn gương, đột nhiên cảm thấy bản thân cười hơi chói mắt: “Ừm.. Tôi buồn ngủ.”
Trương Tri cúi đầu nhìn gạch dưới chân, hồi lâu mới đáp: “Tốt.”
Nghe được tiếng tút tút vọng tới, Kiều Dĩ Hàng không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm. Nhìn lại gương, mặt tự nhiên có chút đỏ ửng.
“… Máy sấy nóng quá.” Hắn cầm khăn lông lau mồ hôi, tiếp tục sấy tóc.
Không thong dong như hắn, Trương Tri thập phần buồn bực, cảm giác buổi tối hôm nay bị bản thâm làm cho hỏng bét. Sớm biết vậy lúc đầu nên kiên trì kéo Kiều Dĩ Hàng ra ngoài ăn.
—- Ăn quán vỉa hè cũng tốt.
Hắn nhìn chiếc di động xa lạ trước mặt, định về nhà.
Màn hình đột nhiên sáng lên, hiện ra năm chữ “Trương Thức Khiêm đang gọi”.
Trương Tri sửng sốt, vô thức nhấc máy.
“Đại Kiều không sao chứ?” Dù Trương Thức Khiêm đã cố khống chế tốc độ cùng âm điệu nhưng vài tiếng thở dốc đã bán đứng hắn.
“Ngươi uống nhiều?” Trương Tri nhíu mày. Hắn không kỵ rượu nhưng lại cực ghét người say.
Trương Thức Khiêm im lặng một lát, tựa hồ như điều chỉnh lại bản thân: “Có hơi nhiều.”
“Sớm nghỉ đi.”
“Không được, hôm nay là đêm động phòng của ta.” Trương Thức Khiêm sẵng giọng.
Trương Tri: “Cố lên.”
“Ngươi tới chứ?”
“… Đêm động phòng của ngươi ta tới làm gì?” Trương Tri bắt đầu lo lắng có nên gọi cho La Thiếu Thần không vì có vẻ Trương Thức Khiêm không uống nhiều mà là uống quá nhiều rồi!
“Nháo động phòng.” Trương Thức Khiêm nói, “Đám người La Thiếu Thần không tin tưởng được. Cho ngươi đến chỉ huy. Đến đi đến đi… Hơn nữa nhị thúc cũng tới, ngươi còn chưa gặp lần nào đúng không? Phải đến chào hỏi chứ.”
Trương Tri nhớ tới lần nhờ vả trước còn chưa gặp mặt cảm ơn, liền hỏi: “Ngươi động phòng ở đâu?”
“Khách sạn.” Hai chữ này vừa dứt, đầu kia truyền đến tiếng cười lớn, không khí tựa như chơi trốn tìm vậy.
Trương Tri dập máy rồi bắt một chiếc ta-xi.
Thời gian với ai cũng như nhau, khác biệt chính là cảm giác.
Giữa lúc Trương Tri chen chúc trong đám người ních chặt như hộp cá mòi, trải qua một đêm dài tựa năm thì Kiều Dĩ Hàng an ổn ngủ một tối.
Nhưng khi mặt trời lên, các hàng báo bắt đầu làm việc, bọn họ phải đối mặt với cùng một việc. Xì-căng-đan tình ái —
Quan hệ bất thường giữa nhị thái tử Trương thị và Đại Kiều?
Tiệc cưới đại công tử nhà họ Trương, Kiều Dĩ Hàng thành đại diện nhà chồng.
Giữa tiệc cưới, Trương Kiều không coi ai ra gì.
…
Kiều Dĩ Hàng ngồi trong phòng họp của Y Mã, trước mặt là ba tờ báo có nội dung tương tự.
Mã Thụy giận dữ đứng ở bên kia bàn, mắt không đủ lớn nhưng do cố sức trừng cũng đã to được bằng nút áo vest.
Tiểu Chu ngồi cạnh Kiều Dĩ Hàng, hay tay nghiêm chỉnh đặt trên đùi, tựa như học sinh vi phạm.
“Tiểu Chu.” Mã Thụy đảo mắt qua nàng, “Ngươi nhắn tin cho Cao Cần rồi chứ?”
Đối với Cao Cần, hắn luôn luôn dùng thủ đoạn mượn sức. Hắn tự biết mình, biết Y Mã có ngày hôm nay không thể thiếu công Cao Cần. Hơn nữa là đồng nghiệp nhiều năm như vậy, nếu nói không có chút tình cảm nào là vô lý. Khi chuyện Cao Cần và Phong Á Luân lộ ra, hắn chủ động hướng hội đồng quản trị đề nghị đình chỉ công tác của Cao Cần, dù tổng giám đốc như hắn cũng chẳng có cách nào khác nhưng vẫn có chút áy náy. Chút nhỏ xíu ấy càng thêm bé sau khi Cao Cần nhẹ nhàng giải quyết mọi việc, hơn nữa còn không thông qua hắn mà thuyết phục hội đồng quản trị để có thể trở về công ty sau khi mọi chuyện yên ổn.
Tiểu Chu ngẩng đầu, hai tay đặt ngay ngắn lên bàn, nghi hoặc hỏi: “Không phải là nên gọi điện càng sớm càng tốt sao?”
“…” Mã Thụy đảo mắt qua Kiều Dĩ Hàng, trút bực lên người hắn, “Còn ngươi, nói xem là xảy ra chuyện gì?”
Kiều Dĩ Hàng rất vô tội đáp: “Chỉ là đi ăn bữa cơm thôi mà.”
“Ăn bữa cơm mà liền ăn lên tạp chí luôn hả?” Con mắt của Mã Thụy đã thành công đột phá cực hạn sinh lý.
Kiều Dĩ Hàng nhún vai: “Cái này không nằm trong kế hoạch.”
“Còn nằm trong kế hoạch nữa? Ngươi cảm thấy mình hài hước lắm sao?” Mã Thụy đột nhiên phát giác cách nói chuyện của Kiều Dĩ Hàng có chút giống Cao Cần, càng thêm khó chịu, “Bây giờ đâu phải lúc để nói giỡn? Ngươi hẳn nên tỉnh táo lại đi!”
Nói thật, Kiều Dĩ Hàng không quá coi trọng mấy lời uy hiếp của Mã Thụy. Dù sao cả công ty đều biết Mã tổng hay phóng đại sự việc. Đẻ ra chuyện này chắc do ảnh hưởng vụ của Cao Cần nhưng chuyện đó có bằng chứng xác đáng, mấy tin này chỉ là suy đoán, vấn đề phòng chừng không lớn.
“Dạ, Mã tổng nói rất đúng.” Kiều Dĩ Hàng nghiêm túc đáp lời.
Mã Thụy không bắt bẻ được nữa, đành bỏ qua: “Ngươi nói xem, rút cuộc là có chuyện gì?”
“Chỉ là ăn bữa cơm thôi.” Kiều Dĩ Hàng thấy Mã Thụy lại có dấu hiệu giận dữ, thức thời bổ sung, “Nhưng người đến dự nhiều quá nên không có chỗ, đành ngồi ở bàn trên.”
Mã Thụy hồ nghi nhìn hắn: “Chỉ là như thế?”
“Đương nhiên.”
Mã Thụy chỉ chỉ vào mấy tờ báo: “Vậy sao sau lại có màn ôm ấp thế này?”
“Ta bị đau dạ dày.”
“Đừng bịa chuyện!”
“Đau dạ dày có giả được không?” Tiểu Chu nghi hoặc xen vào.
“Ngươi, ngươi câm miệng.” Mã Thụy giận đến mức nói cũng lắp bắp.
Cửa phòng vang lên hai tiếng “cộc, cộc”, sau đó nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Mã Thụy chẳng thèm nhìn: “Ra ngoài! Ta đang bận.”
“Tốt. Đại Kiều, Tiểu Chu, theo ta.” Cao Cần nói xong quay sang mỉm cười với Mã Thụy, “Từ từ giải quyết nhé.”
Kiều Dĩ Hàng cùng Tiểu Chu lập tức đứng dậy đi ra ngoài.