Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 85: Đối sách (thượng)



Vào phòng Cao Cần, Kiều Dĩ Hàng cùng Tiểu Chu khẽ vỗ tay.

Cao Cần đóng cửa lại, ngồi xuống thản nhiên hỏi: “Được quảng cáo miễn phí vui đến thế cơ à?“

Kiều Dĩ Hàng thành khẩn: “Khó có cơ hội được tự thân đồng cảm với Cao đổng a.“ Đã quen nói giỡn với Trương Tri lại cộng thêm lâu ngày không gặp Cao Cần nên thuận miệng thốt ra vậy, lúc này mới phát giác không ổn.

Cao Cần nheo mắt như báo trước đại nạn đang chờ hắn.

Tiểu Chu thì nhìn Kiều Dĩ Hàng khâm phục. Có chỗ dựa có khác, gan to hẳn ra.

“Vậy là thật sao?“ Cao Cần nhướn mày.

Kiều Dĩ Hàng mờ mịt chớp chớp mắt.

“Chẳng phải ngươi nói là đồng cảm sao?“

Kiều Dĩ Hàng lúc này bị dọa: “Không phải. Dự hôn lễ là thật, scandal là giả.“

“Thế sao.“ Cao Cần sờ sờ cằm, “Xem ra chưa đủ đồng cảm.“

Kiều Dĩ Hàng: “…“

Tiểu Chu nhìn hắn đồng tình. Xem ra thời gian có chỗ dựa còn quá ngắn, khí thế chưa hoàn thiện. Cô âm thầm tự nhủ phải cẩn thận trước mặt Cao Cần, chẳng may bị bắt được điểm yếu thì chờ bị lợi dụng đi.

Cao Cần chăm chú nhìn Kiều Dĩ Hàng: “Thực sự là giả?“

Kiều Dĩ Hàng chần chừ, rồi kiên định gật đầu.

Ánh mắt Cao Cần càng thêm khó dò.

Kiều Dĩ Hàng bị hắn nhìn, càng chột dạ.

“Vậy cũng tốt.“ Cao Cần đan tay, “Có thể bớt đi không ít phiền toái.“

Kiều Dĩ Hàng cảm động. Nói vậy ngụ ý dù có là thực, Cao Cần cũng sẽ giúp hắn giải quyết phiền toái? Nhớ tới việc hắn có thể sắp xếp ổn thỏa sau scandal lớn kia, Kiều Dĩ Hàng an tâm.

“Ta đã bàn với lãnh đạo NCC, cho ngươi tham gia một show truyền hình mới.“

Kiều Dĩ Hàng sửng sốt: “Show truyền hình?“ Trừ lúc đi tuyên truyền, bình thường hắn có bao giờ tham gia mấy tiết mục như vậy đâu.

“Có cả nam lẫn nữ, thử nghiệm vài trò chơi mạo hiểm.“

Kiều Dĩ Hàng chớp chớp mắt: “Cả nam lẫn nữ?“

“Thế nên ngực to, ngực phẳng loại nào cũng có.“

Kiều Dĩ Hàng 囧: “…“ Đã lâu vậy mà vẫn nhớ rõ sao?

“Trong phạm vi hợp lý.“ Cao Cần dừng chút rồi chậm rãi nói tiếp, “Có chút tin đồn tình cảm cũng tốt.”

“Hả?” Kiều Dĩ Hàng ngây người, nhìn hắn với vẻ khó tin. Những lời này có thể nghe được từ miệng Cao Cần sao?

Tiểu Chu chợt ngộ ra: “Chỉ được tìm nữ thôi đúng không?  Để rửa sạch tin đồn bị bao dưỡng.”

“Bị bao dưỡng?” Kiều Dĩ Hàng cùng Cao Cần đồng thời quay sang nhìn nàng.

Dưới ánh mắt chăm chú của bọn họ, Tiểu Chu phối hợp mà rụt cổ lại: “Đó là dựa vào những gì tạp chí viết mà, bị bao dưỡng cũng là chuyện sớm muộn thôi.”

Kiều Dĩ Hàng tự an ủi: “Ta có thể đổi trợ lý khác được không?”

Cao Cần: “Có thể trả lại, không thể đổi.”

Mắt Tiểu Chu đong đầy nước, chỉ chực trào ra.

Kiều Dĩ Hàng chần chừ một hồi lâu, cuối cùng cắn răng nói: “Coi như có người bóp chân vậy.”



Dù thế đi nữa cũng bảo vệ được chén cơm nha!

Tiểu Chu quay vào góc, gạt lệ.

***

Ngược với phản ứng lãnh đạm từ Y Mã, Trương gia lập tức ra tay.

Sau khi biết chuyện, Trương Phục Huân gọi cho thư ký: “Làm chuyện này chìm xuống.” Năm chữ ngắn gọn đủ để ba tờ báo kia ngậm miệng.

Thực ra chuyện này bọn họ cũng là bất đắc dĩ. Trong hôn lễ của Trương Thức Khiêm, Trương gia chỉ mời hai đài truyền hình cùng mười tờ báo thuộc đủ loại, hơn nữa lại sắp ngồi chung bàn. Ai cũng biết đối phương sẽ viết gì, đến lúc ra báo sao còn có tin độc đáo. Không bịa thêm chút chuyện tuyệt đối chẳng tăng được doanh số.

Bọn họ đâu biết mấy bài báo đó như xát thêm muối vào miệng vết thương của Trương Phục Huân, chẳng khác nào mời hắn trút giận.

Trương Phục Huân gọi điện xong, cảm thấy lúc nãy chưa suy nghĩ thấu đáo, lại gọi cho La Thiếu Thần: “Đừng để cho Trương Tri dính cùng với cái nghệ sĩ kia!”

La Thiếu Thần bị chuốc rượu cả đêm, vất vả mới lết về đến nhà, ngủ chưa được hai phút đã bị điện thoại đánh thức, đầu đau gần chết vậy nên không chút nghĩ ngợi trả lời luôn: “Vâng.”

Nhận được lời cam đoan của hắn, Trương Phục Huân an tâm. Năng lực của La Thiếu Thần ra sao hắn hiểu, nếu không La Định Âu việc gì phải bỏ bao tâm huyết đến thế để kéo hắn về công ty.

La Thiếu Thần vứt điện thoại, tiếp tục đi vào giấc ngủ.

Về phần cuộc nói chuyện vừa rồi…

Nằm mơ thấy thôi.

***

Trương Tri hiển nhiên không chú ý tới tạp chí vậy nên mãi tới khi Trương Thức Khiêm mang báo tìm tới cửa hắn mới biết có chuyện gì xảy ra. “Ngươi không đi hưởng tuần trăng mật?” Hắn tìm được lon Co-ca trong tủ, ném cho Trương Thức Khiêm.

Trương Thức Khiêm đặt lon nước lên bàn: “Chiều nay mới bay.”

“Ra vậy.” Trương Tri đảo mắt qua bìa quyển tạp chí.

“Thực ra cha cũng có nói về chuyện của ngươi cùng Kiều Dĩ Hàng.” Trương Thức Khiêm đi thẳng vào vấn đề.

Trương Tri nhíu mày.

“Ngươi là em trai ta.” Trương Thức Khiêm nói, “Từ cảm tình mà nói, ta cũng không hy vọng ngươi đi vào con đường này vì ở trong nước, nhiều người vẫn kỳ thị chuyện này. Nhưng xét theo lý trí mà nói, ta tôn trọng mọi quyết định của ngươi.”

Tâm Trương Tri không hiểu sao mà căng thẳng.

Hắn ở cùng mẹ. Trên đa số mọi chuyện, mẹ hắn dùng phương thức giáo dục thả lỏng mà Trương Phục Huân, dù rất ít gặp, nhưng mỗi lần đều như đại tướng cho gọi tiểu binh, toàn quản thúc và răn dạy. Trong tất cả thân nhân, người duy nhất hiểu và ủng hộ hắn chỉ có mình Trương Thức Khiêm. Dù có vẻ Trương Thức Khiêm cũng chưa hiểu rõ hoàn toàn.

“Trên đường tới đây, ta đã nghĩ kỹ rồi.” Ngữ khí Trương Thức Khiêm nghiêm túc lên, “Chị dâu ngươi cũng cùng đi, nàng đang ở dưới lầu.”

“Sao không mời chị dâu lên?” Trương Tri vừa nói vừa chuẩn bị xuống đón.

Trương Thức Khiêm khoát tay: “Không cần, nói xong ta đi ngay. Bọn ta còn phải ra sân bay. Thực ra ta đến đây để nói rõ lập trường của ta cùng chị dâu ngươi.”

Trương Tri đang muốn giải thích thì đã nghe hắn nói tiếp: “Theo gia quy của nhà ta, thực ra có một kẽ hở lớn ngươi có thể chui. Chỉ cần ngươi thừa kế gia nghiệp, cha cũng không có quyền can thiệp hôn nhân của ngươi.”

Trương Tri giật mình. Lần đầu tiên hắn phát hiện gia quy nhà họ Trương lại có sơ hở lớn vậy.

“Thế nên, chuyện cũng không vô vọng như ngươi nghĩ đâu.” Trương Thức Khiêm thấy hắn im lặng, tưởng hắn đang phiền não chuyện này, vội an ủi: “Ít nhất lực cản cũng không lớn. Mặt khác, ta với chị dâu ngươi đã quyết rồi, chỉ cần ngươi hạ quyết tâm, chúng ta lập tức sẽ nỗ lực tạo nhân. Sau khi có cháu, cha sẽ bớt gây áp lực lên ngươi.”

Lời giải thích nhất thời nghẹn lại trong họng. Trương Tri ngơ ngác nhìn hắn, không nói ra lời. Hắn phát hiện ra, khi mình còn chưa nghĩ, Trương Thức Khiêm đã nghĩ xa đến vậy rồi.

“Nhưng ngươi nhất định phải kế thừa gia nghiệp.” Trương Thức Khiêm lại cười nói, “Cũng phải gánh chút trách nhiệm chứ. Coi như là giúp ta. Dù sao đường giống nhị thúc cũng không dễ đi.”

Trương Tri quay đầu, cố gắng nén nước mắt đang chực trào ra.

Trương Thức Khiêm mở lon Co-ca, uống một ngụm rồi mới chậm rãi nói tiếp: “Về phần Kiều Dĩ Hàng, cần ngươi cùng hắn nỗ lực. Nghe nói cha mẹ hắn đều ở nước ngoài, khả năng tiếp nhận cũng không thấp. Chỉ cần các ngươi chân thành, nhất định có thể đả động bọn họ.”

Vì bỏ qua mất thời cơ tốt nhất, giờ ngược lại chẳng mở miệng được, nhất là khi Trương Thức Khiêm đang tràn đầy hứng thú nói. Trương Tri đành trầm mặc.

“Ta cũng thích Kiều Dĩ Hàng. Vẻ ngoài được, tính cách cũng không quyết liệt như trên tạp chí viết.” Trương Thức Khiêm nghiêm túc bình luận, “Sự nghiệp cũng phát triển tốt. Làm em dâu, ta cho 90 điểm. Nếu có thể nấu ăn, tròn 100 điểm luôn.”

Trương Tri tưởng tượng tới cảnh Kiều Dĩ Hàng đeo tạp dề, tay nồi tay đũa đi tới đi lui trong bếp, á khẩu.

“Được rồi, đừng cao hứng sớm thế.” Trương Thức Khiêm đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn, “Giờ quan trọng nhất là xây dựng sự nghiệp của bản thân. EF là chỗ bắt đầu tốt, hảo hảo lợi dụng. Một ngày nào đó, ngươi sẽ đứng ở vị trí rất cao, cao tới mức không nghe được bất cứ tiếng phản đối nào.”



Cao đến không nghe đến bất cứ tiếng phản đối nào?

Thật lâu sau khi Trương Thức Khiêm rời đi, Trương Tri không ngừng nhớ lại những lời này.

Tại sao…

… hắn cảm thấy cảnh Trương Thức Khiêm miêu tả… đẹp tới mức khiến người ta mơ ước?

Trương Tri hoang mang nằm trên giường ngẫm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.