Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 99: Thương lượng (hạ)



Đĩa cơm trông thực đẹp mắt, trứng vàng ruộm lẫn đều cùng cơm.

“Cây nhà lá vườn.”  Trương Tri đưa thìa cho hắn, “Nếm thử đi.”

Kiều Dĩ Hàng chần chừ rồi xúc một thìa cơm. Không quá mặn hay quá ngọt như trong tưởng tượng, ăn thực ngon.

“Thế nào?” Trương Tri chớp mắt, vẻ mặt chờ mong.

“Ăn ngon.” Kiều Dĩ Hàng lập tức cho ý kiến. Xem ra tối qua thương lượng rất hữu dụng, sớm biết đã nói chuyện sớm.

Trương Tri cười thỏa mãn: “Vậy ăn nhiều chút, trong chảo vẫn còn.”

“Không được. Món này nhiều dầu. Tôi cần giảm cân, ăn hai thìa là đủ.” Hắn vừa nói vừa xúc thêm thìa nữa rồi buông đĩa, “Cảm ơn.” Hôm qua Liên Giác Tu không nói gì nhưng từ ánh mắt có thể nhìn ra sự thất vọng. “Hắc Bạch chi gian” sắp quay, cảnh ngộ giờ như người bình thường không thèm thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật.

Trương Tri: “…”

Kiều Dĩ Hàng thấy hắn buồn bực, nhẹ giọng nói: “Thực sự rất ngon mà.”

Trương Tri: “Anh có nghĩ tới việc đổi nghề không?”

“Hả?”

“Tìm một công việc ổn định hoặc ở hẳn nhà nấu cơm?”

Kiều Dĩ Hàng dùng ánh mắt xem người ngoài hành tinh nhìn hắn.

Vẻ mặt Trương Tri rất nghiêm túc.

“Cậu đang cổ vũ tôi tìm người bao dưỡng sao?” Kiều Dĩ Hàng 囧囧  .

Dù rất muốn tự tiến cử, Trương Tri nhịn xuống, dùng bài của Trương Thức Khiêm hỏi: “Một nửa lý tưởng của anh là như thế nào?”

“Hả?” Đây là lần thứ ba Kiều Dĩ Hàng ngây người sáng hôm nay. Biểu hiện của Trương Tri quá mức cổ quái, giống như có gì hắn không biết đã âm thầm diễn ra mà hậu quả đang ở ngay trước mắt đây.

Cảm giác này thực đáng ghét!

Trương Tri liếm liếm môi: “Không cần quá cụ thể, kể tiêu chuẩn là được.” Quá cụ thể hắn đã biết —- là Trương Giai Giai. Chuyện này vẫn canh cánh trong lòng hắn.

Kiều Dĩ Hàng đột nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ: “Tôi phải đi làm, sắp muộn rồi.”

“Tôi đưa anh đi.” Trương Tri nhanh chóng bưng cơm về phòng bếp rồi đi ra, “Trên đường trả lời sau.”

Kiều Dĩ Hàng: “…”

Ngồi trên xe Trương Tri, Kiều Dĩ Hàng thất thần nghĩ, thành tích học tập của Trương Tri chỉ cần tốt một chút, dựa vào tinh thần kiên trì nghiên cứu của hắn, nhất định sẽ trở thành nhà khoa học vĩ đại.

“Tỷ như tính cách, anh thích tính cách thế nào?” Trương Tri vừa lái xe vừa vảnh tai nghe.

Kiều Dĩ Hàng thở dài: “Ở chung vui vẻ là được rồi.” Dù sao cũng không phải phỏng vấn, bạn bè  nói chuyện phiếm, tùy tiện chút cũng chẳng sao.

“Ở chung vui vẻ?” Trương Tri lập tức kiểm điểm thái độ bản thân hôm qua. Liên Giác Tu phát tính “dê” là chuyện của hắn, giận cá chém thớt là sai. Hắn tự giác kiểm điểm sau mới vội vàng bổ cứu: “Thực ra tính ta cũng rất tốt.”

Kiều Dĩ Hàng sửng sốt.

Trương Tri thản nhiên tiếp: “Hôm qua chỉ là ngoài ý muốn.”

“…” Kiều Dĩ Hàng nhíu mày. Sao hắn cảm thấy những lời này nói vào thời điểm này khiến hắn mất tự nhiên?

“Còn gì nữa?” Trương Tri hỏi tới.

“Tu dưỡng tốt, khí chất hảo, ăn nói nhã nhặn.” Kiều Dĩ Hàng nói xong, vô thức quan sát phản ứng của Trương Tri.

Trương Tri đang đắm chìm trong những điều kiện nọ.

Tu dưỡng cùng khí chất không cần nói. Điểm ấy hắn tuyệt đối tự tin. Về phần lời ăn tiếng nói, đại đa số đều đạt. Quá sáu mươi phần là đạt, thế hắn cũng được coi là qua cửa.

Hắn thúc giục: “Tiếp đi.”

Kiều Dĩ Hàng không nhịn được: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

Trương Tri liếc hắn rồi hàm hồ đáp: “Muốn biết tiêu chuẩn của anh, lỡ như gặp người thích hợp thì giới thiệu.”

Kiều Dĩ Hàng: “Lúc nào cậu chuyển sang làm mai mối vậy?”

“…Coi như tò mò đi?” Trương Tri sẵng giọng.

“Rồi, rồi.” Kiều Dĩ Hàng chịu thua.

Trương Tri bừng tỉnh, thái độ vừa rồi của mình hình như đối lập với tiêu chuẩn của Kiều Dĩ Hàng, vội ho một tiếng, nhẹ giọng: “Chúng ta là bạn bè, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên.

Kiều Dĩ Hàng ngẫm nghĩ rồi đột nhiên vỗ tay: “Có phải gần đây cậu thiếu tiền đúng không?”

Lần này thì đến phiên Trương Tri mờ mịt.

“Nên mới muốn lùi ngày trả tiền thuê?” Kiều Dĩ Hàng càng nghĩ càng thấy hợp lý. Cơm rang là để nịnh nọt, điều tra hình mẫu lý tưởng để giới thiệu… cũng là nịnh nọt. Cái duy nhất có thể nịnh nọt chính là tiền thuê phòng.

Kiều Dĩ Hàng không biết nên xem đây là may mắn hay bất hạnh.

“Không phải!” Trương Tri kiên định phủ nhận. Rõ ràng không khí đang hòa hợp như vậy, sao hắn lại nghĩ được đến hướng đó chứ?!

Kiều Dĩ Hàng cau mày: “Vậy nói xem, mục đích của cậu là gì?”

“Tôi nói rồi, giúp anh tìm đối tượng.”

“Giờ tôi là hàng ế sao?” Tốt xấu gì hắn cũng là nghệ sĩ nổi tiếng, dù trước danh “thiên vương” vẫn còn một chữ “tiểu” nhưng trong làng giải trí hiện tại mà nói cũng đã hiếm có, chưa suy sụp đến mức ngay cả vợ cũng chẳng tìm được. Kiều Dĩ Hàng cố gắng hồi tưởng xem bản thân đã làm gì khiến Trương Tri hiểu nhầm như vậy.

“Ngay bây giờ anh có thể tìm được người yêu anh cả đời sao?” Trương Tri hỏi.

Kiều Dĩ Hàng sửng sốt.

Không đề cập tới phần “ngay bây giờ”, chỉ điều kiện “yêu cả đời”, trừ phi sắp đến tận thế, ai có thể vỗ ngực cam đoan chứ?

Hắn lặp lại: “Anh có thể không?”

Xe dừng lại.

Trương Tri nghiêng đầu, ý vị sâu xa nhìn hắn.

Kiều Dĩ Hàng thấy trong lòng tê dại.

“Tới rồi.” Trương Tri mở miệng.

“Hả?”

“Tới Y Mã rồi.” Trương Tri chỉ chỉ ngoài cửa sổ.

Kiều Dĩ Hàng lấy lại tinh thần, cởi dây an toàn.

“Nếu thật có người như vậy, anh sẽ làm gì?” Lúc Kiều Dĩ Hàng mở cửa, Trương Tri hỏi.

Kiều Dĩ Hàng sững lại, hồi lâu mới quay đầu cười: “Tôi mời người đó ăn cơm.” Nói xong rất nhanh nhảy xuống xe, xoay người vẫy tay, “Cảm ơn nhé.”

“Xong việc gọi tôi, tôi tới đón anh.”

“Không cần, công ty cũng có xe.” Thực ra Y Mã có xe riêng cho Kiều Dĩ Hàng nhưng hắn ngại xe quá nổi, dễ bị phóng viên nhận diện nên rất ít dùng.

Trương Tri kiên quyết: “Tôi tới đón anh.”

“Nói sau đi.” Kiều Dĩ Hàng đóng cửa xe, vẫy tay rồi mới xoay người vào trong.

Trương Tri nhìn theo bóng lưng hắn, lẩm bẩm: “Chỉ mời cơm thôi sao?”

Kiều Dĩ Hàng vào công ty, tìm đại một phòng họp trống, thừ người ra.

Mặt nạ bình thản trên xe hoàn toàn kéo xuống.

Hắn không phải đứa ngu. Ý Trương Tri che giấu đằng sau mấy câu hỏi đó cũng đoán được vài ba phần. Thực ra từ lúc Trương Tri mặt dày đòi ở chung, trực giác hắn cũng đã rung lên. Chỉ là lý trí thường bại bởi mềm lòng, hơn nữa đối mặt với Trương Tri, tường chắn hắn dựng nên rất dễ bị đạp đổ.

Điện thoại di động vang lên.

Hắn thuận tay nghe máy. Là Tiểu Chu.

“Ngươi đang ở đâu?”

“Công ty.”

“Hả?” Tiểu Chu sửng sốt, “Vậy sao còn chưa lại đây?”

Kiều Dĩ Hàng: “Đang trong WC.”

Hắn nói dứt câu, cửa phòng họp liền bị đẩy ra. Tiểu Chu cầm di động đi vào thấy hắn đang ngẩn người mới hỏi: “Đi nặng hay đi nhẹ?”

“…”

Tiểu Chu chần chờ hỏi thăm: “Muốn ta ra ngoài đợi không?”

“…”

Y Mã cứ nửa năm sẽ mở hội nghị tổng công ty.

Thứ nhất là tổng kết công việc, thứ hai là cổ vũ tinh thần, gia tăng tình đoàn kết.

Trước kia trong hội nghị, Mã Thụy luôn làm phật Di Lặc, ngồi bên cạnh mỉm cười bàng quang, tùy ý Cao Cần du dương khích lệ nhân viên nhưng lần này, hắn yêu cầu tự mình xuất ngựa.

Một vài người lập tức liên tưởng tới việc Cao Cần bị ngừng chức. Là người có dính dáng, Tiểu Chu cùng Kiều Dĩ Hàng càng cảm nhận được luồng sóng ngầm trong này.

Vậy nên hội nghị còn chưa bắt đầu, bọn họ tìm một góc ngồi xuống, cố gắng hóa thành vô hình.

Nhân viên lục tục tiến vào.

Kiều Dĩ Hàng đang ngủ gà ngủ gật, bả vai bị vỗ nhẹ một cái.

Trầm Thận Nguyên cười: “Tỷ.”

Kiều Dĩ Hàng dùng ánh mắt nhập nhèm trừng hắn.

Trầm Thận Nguyên lờ đi, cười hì hì ngồi xuống: “Hôm qua tỷ phu đánh Hoa hòa thượng thực bi thảm.”

Kiều Dĩ Hàng nhớ lại tối hôm qua, Trương Tri đang ôm laptop ngồi ở sô pha chơi game, thuận miệng hỏi: “Đây không phải chuyện bình thường sao?”

“Nhưng còn có phần sau nữa a.” Trầm Thận Nguyên hạ giọng, “Nghe nói Suất suất suất lên kênh thế giới kêu tỷ phu một vừa hai phải thôi.”

Kiều Dĩ Hàng rất ngạc nhiên. Như hắn biết, Suất suất suất và Trương Tri rất thân. Lúc tham dự hôn lễ của Thiên Đấu cũng là Trương Tri nhờ Suất suất suất đi đón Tiểu Thuyền. Sao lại đi đến mức này?

“Vậy, khụ, sau đó Chiến Hồn nói thế nào?”

“Chưa nói gì. Lập tức logout luôn.” Tinh thần buôn chuyện của Trầm Thận Nguyên đang hừng hực, “Đáng tiếc mấy hôm nay ít vào game, nếu không ta nhất định điều tra thêm được.”

Kiều Dĩ Hàng tức giận liếc hắn: “Ngươi không nên ngồi ở Y Mã.”

“Vậy ngồi đâu?”

“Hẳn là ở tòa soạn báo.”

Trầm Thận Nguyên thở dài: “Chẳng phải vì ta lớn lên quá đẹp trai sao, thế nên mới bị người nhanh chân dành mất.”

“…”

Mã tổng làm gì mà còn chưa tới thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.