Tử La Lan từ Nội Châu tham dự hết tang lễ rồi trở về, có vẻ càng uất ức, ngay cả Tạp Thác Nhĩ ở trước mặt hắn thoảng qua cũng không có phản ứng.
“La Lan, ngươi gần đây làm sao vậy?” Tạp Thác Nhĩ đi tới bên cạnh hắn nói.
Tử La Lan giống như không thấy Tạp Thác Nhĩ, xoa bờ vai đi tới.
Tạp Thác Nhĩ bất mãn cau cau mày, tại phía sau hắn hô một tiếng: “An Nặc đã chết.”
Tử La Lan quả nhiên dừng cước bộ, quay đầu lại, ánh mắt kì quái nhìn hắn: “Ngươi nói … cái gì?”
Sắc mặt hắn rất tái, thoạt nhìn thiếu dinh dưỡng, con mắt hắc sắc trái lại lộ vẻ tĩnh mịch, tràn ngập một loại sức quyến rũ khiến kẻ khác kinh ngạc.
“An Nặc đã chết …” Tạp Thác Nhĩ tiếp tục nói, đang nhìn sắc mặt Tử La Lan càng thêm tái nhợt, sau đó vội vàng nói, “trong trò chơi, lúc tham gia thiên hạ đệ nhất võ đạo, bị đánh bại …”
Tử La Lan ngẩn người, lập tức bước nhanh tới, nắm cổ áo Tạp Thác Nhĩ: “Ngươi bệnh thần kinh hã, không nên nói giỡn có được hay không!”
Tử La Lan chỉ cao có hơn 1 thước 7, Tạp Thác Nhĩ 1 thước 9, thế nhưng dưới tình huống hiện tại, khí thế Tử La Lan hoàn toàn áp đảo Tạp Thác Nhĩ.
Cho nên Tạp Thác Nhĩ không thể làm gì khác là cầu xin:” Được rồi, là do ta không đem toàn bộ chuyện nói ra … muốn nghe chuyện trong trò chơi không?”
“… Không muốn.” Tử La Lan xoay người đi.
“Nếu như An Nặc có sủng vật, có lẽ có thể thắng cũng không chừng.” Tạp Thác Nhĩ ở phía sau nói, “còn có, y hiện tại bị một nghiệp đoàn truy sát, nghe nói giết hội trưởng của bọn họ …”
“Cái gì?” Tử La Lan quay lại trừng mắt nhìn, hắn biết, bọn họ đã từng giết Vi Lan Hồng, “thế nhưng hắn không có thấy là An Nặc giết a …”
“Bởi vì có người mật báo a.” Tạp Thác Nhĩ như cũ đứng ở nơi đó.
Tử La lan giật mình: “…Là ngươi theo chân bọn họ nói.”
Tạp Thác Nhĩ cười cười, hắn lúc nào cũng ung dung thản nhiên khơi mào giận dữ của kẻ khác.
“An Nặc không muốn rước lấy phiền phức.” Tử La Lan nói.
“Ngươi hẳn là nên trở về giúp y,” Tạp Thác Nhĩ ôn nhu nói, “hiện tại trong trò chơi y là ngoạn gia duy nhất không có sủng vật.”
“Y muốn tìm muội muội!” Tử La Lan đề cao thanh âm nói, “mà ngươi …”
“Bởi vì nghiệp đoàn kia nhìn chằm chằm vào y, cho nên Phổ Lộ Ngang Đức sẽ tìm đến y, như thế đối với y, đối với ta là một chuyện tốt.” Tạp Thác Nhĩ nói, sợi tóc ngân sắc tại dưới ánh dương quang có vẻ nhu hòa, nhưng Tử La Lan lại thấy toàn thân lạnh giá.
“Y không phải là người ngươi có thể khống chế.” Tử La Lan nói.
Tạp Thác Nhĩ không sao cả cười cười: “Ta không muốn kiềm chế y, ta chỉ muốn đáp án.”
“Ngươi muốn đáp án gì? Ngươi cùng Phổ Lộ Ngang Đức chết tiết kia rốt cuộc có quan hệ gì!” Tử La Lan đi tới trước mặt hắn, con mắt hắc sắc trừng mắt nhìn.
Tạp Thác Nhĩ trầm mặc một hồi, bỗng chìa tay chạm vào mắt hắn: “La Lan … ngươi không thích hợp có ánh mắt như vậy”
“Cái ngươi phải nhận được so với kết quả lại càng đáng sợ,” Tử La Lan nhẹ nhàng nói, “đáp án ngươi muốn vĩnh viễn không nhận được.”
“Ta thích quá trình này.” Tạp Thác Nhĩ khe khẽ nói, hắn biết tầm nhìn Tử La Lan hiện tại trụ trên hắn, cái gì cũng không nhìn thấy.
Hắn cúi đầu hôn lên bàn tay mình: “Bí mật của Phổ Lộ Ngang Đức một ngày nào đó sẽ bị phát hiện, khi đó tất cả sẽ kết thúc.”
Đường nhìn của Tử La Lan là một mảnh hắc ám, hắn nghe được thanh âm ôn nhu của Tạp Thác Nhĩ. Trước đó hắn chưa từng nghe qua giọng điệu ôn nhu như thế này, đến nỗi làm cho hắn cho rằng hắn nghe lầm.
Lúc hắn cảm thấy tay của Tạp Thác Nhĩ ly khai thì mở mắt.
Hành lang không một bóng người.
Chỉ có dương quang đạm hoàng sắc vượt qua cửa sổ chiếu vào hành lang. Trong đó có vết bụi nhè nhẹ bay, chúng nó khoan thai mà thản nhiên lơ lửng, một mảnh an tĩnh.
Tử La Lan nhìn mảnh an tĩnh này, không khỏi thở dài, hiện tại mọi việc không thuận, ngay cả Tạp Thác Nhĩ cũng khi khi dễ dễ mình.
Hắn đi tới thang máy bên cạnh, ấn vào tầng trệt, phát hiện thang máy vẫn không nhúc nhích.
Xem,… quên đi, đi cầu thang một chút, coi như vận động.
Bất quá chỉ 10 tầng thôi, dù cho thang máy bên cạnh an toàn, chính là đi thang lầu quay về phòng mình thôi.
Tử La Lan chú ý dường như vừa rồi đúng là cánh cửa thoát hiểm mở ra. Lại đi 10 tầng sao … Tử La Lan phiền muộn, gần đây thật là không may …
Thở dài, Tử La Lan quyết định đi qua thử thời vận, có lẽ cửa trên lầu cũng mở.
Tử La Lan bèn tiếp tục hướng lên trên đi, lúc đi được 3..4 tầng, hắn thấy được một luồng khói.
Tại cổng này, hắn thấy được người mà hắn cho rằng cả đời này cũng không tái kiến.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Internet cùng hiện thực hoàn toàn bất đồng, không có trách nhiệm cùng gánh vắc như vậy, ngươi có thể làm người ngươi muốn.
Trong nghiên cứu khoa học thời nay, nhân cách con người trên internet sẽ càng chân thực, có thể càng hi vọng trở thành chính mình.
Mà rõ ràng, An Nặc không thuộc về bất luận cái gì.
Tử La Lan còn đứng tại cầu thang, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn vừa thấy được vị khói, biết có người ở đây hút thuốc, thế nhưng không nghĩ tới người này sẽ là An Nặc.
Y tựa vào tường, cầm trong tay điếu thuốc, nhìn qua lười nhác mà tùy ý. Y trong trò chơi mặc y phục hắc sắc, mà hiện tại áo sơ mi bạch sắc khiến y thoạt nhìn càng thêm nhu hòa.
Sơi tóc kim sắc buông xuống, so với trong trò chơi dài hơn một chút, con mắt lam sắc hơi hơi híp lại, đang hút thuốc.
Thế giới này thật có nhiều điều trùng hợp như vậy sao?
Hắn ý thức được phải xoay người, nhưng cơ thể chính là thẳng tắp đứng ở nơi đó, đến khi An Nặc ý thức được có người mà quay đầu.
Nếu như Thương Chi Lan Môn có lệ riêng, kia nhất định chính là 2 người kia, một người ở trong công ty đâu đâu cũng loạn, người kia thì lại hút thuốc ở cầu thang thoát hiểm.
Hiển nhiên, Tử La Lan cũng có thể thấy kinh ngạc trong mắt An Nặc, điếu thuốc trên tay cũng rơi xuống.
“Xin lỗi …” Tử La Lan không biết tại sao muốn nói, tại ý thức được An Nặc căn bản không muốn nhìn thấy hắn, hắn bỗng nhiên xoay người một cái.
Đương nhiên, rất nhiều chuyện không thể trách Tử La Lan, tỷ như nói, hắn vừa rồi bò hơn chục tầng lầu, loại vận động tiêu hao năng lượng này, sẽ làm cho cơ thể mệt mỏi, cho nên hắn từ trên té cuống, cũng sẽ không là cái gì ngoài ý liệu.
“La Lan …” người phía sau kéo hắn lại, đưa hắn ôm vào trong ngực, khiến cho lúc rơi xuống mặt đất, An Nặc không những bị đánh vào mặt đất, mà còn bị Tử La Lan đè lên.
Cái tình hình này giống như …. đã từng phát sinh ở nơi nào rồi …
“Xin lỗi, xin lỗi …” Tử La Lan vội vã nói, “ngươi không sao chứ …”
“… Trước từ trên người ta đứng lên đã.” An Nặc cách một hồi mới nói.
Tử La Lan vội vã từ trên người An Nặc tránh ra — hiện thực cùng trò chơi khác biệt, An Nặc lần này chính là ngã sấp xuống mặt đất.
An Nặc từ trên mặt đất ngồi xuống, sờ sờ trên đầu, nhìn vẻ mặt hổ thẹn của Tử La Lan nói: “Ta tìm được ngươi rồi.”
Rõ ràng là Tử La Lan chính mình đi lên, An Nặc lại có thể không hề xấu hổ mà nói là tìm được hắn — thoạt nhìn đúng là tính cách của An Nặc cùng trong trò chơi giống nhau.
“…Trên đầu ngươi làm sao vậy?” Tử La Lan khẩn trương nhìn y, “bị thương sao?”
An Nặc đứng lên nhìn Tử La lan ngồi dưới đất: “Nhờ phúc của ngươi, ta hiện tại trong trò chơi là ngoạn gia duy nhất không có sủng vật.”
“Xin lỗi …” Tử La Lan lần nữa nhỏ giọng nói.
Tuy rằng An Nặc trước đây bình thường luôn trách hắn, mà Tử La Lan mỗi lần đều có thể lấy cớ lớn tiếng phản bác lại — thế nhưng, lần này —- thật là lỗi của mình.
An Nặc hướng hắn vươn tay, đem Tử La Lan từ trên mặt đất kéo lên: “Đi tới phòng làm việc của ta, chúng ta phải thương lượng một chuyện.”
“Chuyện gì?” Tử La Lan ngây ngốc đi theo sau An Nặc.
“Chuyện trong trò chơi, còn có hiện thực.” An Nặc diện vô biểu tình mở cửa thoát hiểm, Tử La Lan mới phát hiện, đây là phòng làm việc trong tầng cao nhất.
“Nơi này là phòng của chủ tịch!” Tử La Lan đứng lên, “ngươi không nên hút thuốc trong cửa thoát hiểm.”
Bọn họ đi ở trên hành lang, ánh dương quang chiếu xuống kính, làm cho nơi đây tràn ngập sức sống.
Tầng cao nhất thuộc về chủ tịch, tầng này chỉ có một văn phòng. Tử La Lan chỉ ghé qua một lần, khi đó hắn vừa vào Thương Chi Lan Môn, chỉ có 11 tuổi.
Hắn còn nhớ rõ chủ tịch kia, một ông cụ hòa ái, hắn nói, sau này có thể sống ở đây.Hắn có thể không cần quay về Nội Châu, cũng có thể không cần quay về viện nghiên cứu.
Văn phòng chủ tịch có tầm nhìn tốt, địa phương cao như vậy, xung quanh không có kiến trúc ngăn trở đường nhìn, từ trên nhìn xuống, giống như đem toàn thế giới dẫm nát dưới chân.
“Nơi này tầm nhìn không tệ … Bất quá ta nghĩ trước khi chủ nhân nó quay lại, chúng ta nên ly khai.” Tử La Lan kiến nghị.
“Đúng vậy, hôm qua Lôi Na Tư tìm được ta rồi, nàng ta nói, Phổ Lộ Ngang Đức muốn ta gia nhập.” An Nặc nhún nhún vai nói, “đương nhiên ta cần sủng vật.”
“… Ngươi không để bụng … ta là nói, ta là ngoạn gia, cũng không phải sủng vật chân chính.” Tử La Lan nhỏ giọng nói.
“Cho nên ngươi sẽ đối với việc này chịu trách nhiệm a.” An Nặc đương nhiên nói.
Tử La Lan trầm mặc, con mắt nhìn chằm chằm cái bàn, giống như nơi ấy là địa phương có bao nhiêu hấp dẫn hắn.
Hay là An Nặc căn bản không có quan tâm hắn có lừa gặt y hay không, y chỉ cần tìm được muội muội.
“Tối nay theo ta cùng đi Thụy Sĩ đi.” An Nặc bỗng nhiên nói.
“Cái gì?”
“Cơm tối sợ rằng sẽ dùng trên máy bay, ngươi thích ăn món gì, ta thích món Ý.” An Nặc tiếp tục nói, chính là một bộ bản thân mình là trung tâm.
“Cái gì … món ăn?” Tử La Lan trừng mắt nhìn y.
“Kia cùng nhau ăn món Ý đi,” An Nặc nói.
Tử La Lan vẫn là trừng mắt nhìn y, giống như y an bài món ăn Ý có bao nhiêu quá phận. Càng quá phận chính là, An Nặc hoàn toàn dựa theo ý bản thân mà quyết định, tỷ như máy bay, tỷ như món Ý chết tiệt kia, tỷ như —-
Y lúc nào cũng tùy tiện quyết định.
Lúc này, Tạp Lạc Tư đi đến, bầu không khí thoáng cái cứng ngắt, trước đây cũng không phải vui vẻ gì, chỉ là bây giờ, bầu không khí càng có vẻ không tốt.