Võng Du Chi Hải Tặc Vương Đích Nam Nhân

Chương 23: Buông tay



Ân Kỳ qua sáng hôm sau mới về nhà, vừa nhìn là biết một đêm không ngủ, sắc mặt âm trầm rất dọa người.

Ân Tử Kiệt nhìn thấy bộ dáng đó đã muốn chạy trốn, bởi vì mỗi lần đối phương cái dạng này tám phần nghĩa là chính mình lại gây họa, dù cậu ta cũng không hiểu hết mình phạm sai lầm lúc nào chỗ nào, bất quá bản năng nói cho cậu ta rằng ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, lúc này không đi còn chờ lúc nào.

“Đứng lại.” Ân Kỳ quát chặn Ân Tử Kiệt đang định bôi mỡ vào lòng bàn chân.

“A, Kỳ ca, trùng hợp quá, ha ha.” Ân Tử Kiệt xoay người, làm bộ như vừa mới nhìn thấy đối phương.

“Em chạy cái gì hả?”

“Em chạy hồi nào, em đột nhiên nhớ ra em để quên đồ trên lầu, nè nè nè, anh làm gì?!”

Ân Tử Kiệt bị Ân Kỳ bức đến bên tường, hai tay đối phương chống lên vách tường, vây Ân Tử Kiệt vào giữa, chặt đứt đường lui của cậu. Đầu Ân Kỳ áp sát, Ân Tử Kiệt thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở hỗn loạn vì đối phương đang cực lực kiềm chế phẫn nộ.

“Em rốt cuộc phải tới chừng nào mới lớn đây, có thể không chuốc phiền cho anh nữa…”

“Em, em chuốc phiền hồi nào đâu chứ! Em gần đây đều ngoan ngoãn ở nhà, cũng đâu phải anh không biết!”

“Phải không, thế thứ bảy tuần trước em nguyên đêm không về, em đi đâu?”

Ân Tử Kiệt run lên, ánh mắt lảng tránh, “Chuyện thứ bảy tuần trước lâu quá rồi, em làm sao mà nhớ được.”

“Phải không? Thế có cần anh nhắc em không a Ân thiếu gia, Mary...”

“Merry... Christmas?” Ân Tử Kiệt nhỏ giọng hỏi.

Ân Kỳ hít sâu một hơi, “M-a-r-y, Mary, Tô Mã Lệ, em đừng nói với anh em không nhớ rõ.”

Ân Tử Kiệt ngây ngẩn cả người, “Tô Mã Lệ? Đó là ai?”

“Em còn giả vờ!” Ân Kỳ đấm qua một đấm, trúng vào tường sát rạt bên tai Ân Tử Kiệt.

“Em em, Kỳ ca anh đừng kích động, hảo hảo nói, nói chậm một chút, để em nghĩ nghĩ.” Ân Tử Kiệt sợ tới mức thanh âm đều hơi run.

“Tốt,” Ân Kỳ thẳng người dậy, “Anh đây từ từ nhắc em, thứ bảy tuần trước em gạt anh tới câu lạc bộ đêm Dạ Đế.”

Thần sắc Ân Tử Kiệt nhất thời trở nên khẩn trương, nửa ngày mới cắn răng một cái, “Phải.”

“Anh rõ ràng đã nói em ít tới mấy loại địa phương đó đi.”

“Kỳ ca anh cũng không phải chưa từng tới.”

“Anh có lần nào là không phải vì bồi em?”

“Rõ ràng bản thân anh cũng chơi rất vui vẻ.”

“Em câm miệng!”

Ân Tử Kiệt lập tức im bặt.

“Em tới câu lạc bộ đêm thì cũng thôi đi, chỗ đó nhiều người bồi rượu như vậy em không chọn, cứ nhất định phải chọn Mary, người ta không chịu, em còn dùng bạo lực!”

Ân Tử Kiệt nghe vậy mắt trừng lên thật to.

“Cho dù Mary đúng là đi bán, nhưng tháng này cô ta đã được Qua ca bao rồi, đó chính là người của Qua ca, bối cảnh Qua ca em không biết sao? Hắn là xã hội đen!”

“Không phải...”

“Em cưỡng bức người ta xong còn cho cô ta tiền uy hiếp cô ta không được nói ra ngoài, giấy không gói được lửa, nếu không phải anh cố sức bảo vệ em, em hôm qua đã bị ném vào sông cho cá ăn rồi!”

“Không phải, em thực sự không có…”

“Chuyện tới nước này em còn không thừa nhận?!”

“Kỳ ca anh bình tĩnh lại nghe em nói đã, hôm đó em đúng là đến Dạ Đế, hơn nữa cũng ở đó một đêm, nhưng mà, nhưng mà em thật sự không biết cái gì Mary a, càng không có cưỡng bức người khác a.”

“Vậy được, em nói em không biết Mary, vậy tối đó em cùng một chỗ với ai?”

“Em… Em uống rượu, có một mình em thôi.”

“Em nghĩ anh sẽ tin?”

“Kỳ ca em thực không dối anh.”

“Lúc chín tuổi lên núi chơi lửa, đem cỏ khô đốt thiếu chút gây ra hoả hoạn, nói có người bắt cóc em muốn hại em, cuối cùng cảnh sát bảo vệ em 24 giờ suốt một tháng mới biết là chính em đóng kịch, làm việc này có phải là em không?”

“Phải…”

“Mười ba tuổi cùng đồng học bắt chẹt nam sinh lớp dưới, còn chụp hình lõa thân của người ta uy hiếp, đối phương bị kích thích tự sát không thành, sau bị điều tra ra liền nói người ta cố ý dụ dỗ em, có phải là em không?”

“Phải…”

“Mười sáu tuổi đã bị gái giang hồ lừa người lừa tiền, lấy cớ đối phương bị bệnh nặng về nhà vòi tiền, có phải là em không?”

“Phải… Đó là em nói dối, nhưng lần này em tuyệt đối không có lừa anh, anh vì sao không chịu tin em chứ?”

“Anh cũng rất muốn, nhưng em bảo anh lấy cái gì để tin tưởng em?”

“Em, em thực sự không có làm a, cái gì Mã Lệ ngưu lỵ lư lỵ em đều không quen biết.” Ân Tử Kiệt gấp đến độ sắp khóc.

*Mã, ngưu, lư: Ngựa, trâu, lừa

“Em không làm, vậy cả đêm em làm cái gì?”

“Em… Em uống rượu, tìm một chỗ ngủ mất.” Tầm mắt Ân Tử Kiệt mất tự nhiên dời đi.

“Đều đã đến lúc này rồi, em còn không thừa nhận?”

“Em không làm em làm sao thừa nhận!” Biểu tình Ân Tử Kiệt tựa hồ thực sự bị oan uổng, cậu ta vì đối phương không chịu tin mình cảm thấy ủy khuất, nhưng về phương diện khác, cậu ta cũng biết mấy việc mình làm trước đây không cho người khác lý do để tín nhiệm.

Không dám nhìn vào mắt Ân Kỳ, Ân Tử Kiệt trong đầu một mảnh hỗn loạn, suy nghĩ bay về đêm hôm đó mà cả đời này cậu ta không muốn hồi tưởng lại nhất.

Chạng vạng hôm đó Tiểu Thiên gọi điện thoại kêu Ân Tử Kiệt cùng đến Dạ Đế, vừa vặn hôm đó chuyện Rose trong trò chơi giở giọng bẻm mép với mình làm tâm tình không tốt, Ân Kỳ luôn chỉ quan tâm cảm giác bản thân, liền một mình chuồn ra ngoài.

Đến câu lạc bộ đêm ba người đều chọn người bồi rượu, người theo Ân Tử Kiệt tuy cậu ra không thể nhớ nổi tên, nhưng tuyệt đối không phải gọi là Mary gì đó, cậu ta càng không cưỡng bức người đó.

Ân Tử Kiệt tửu lượng bình thường, nhưng không tệ đến mức độ chỉ một ly là gục, ai ngờ ngày đó cậu chỉ uống hai ly, đầu óc đã hơi mơ hồ, cậu ta cảm thấy chuyện này có hơi dọa người, liền lấy cớ đi nhà vệ sinh, muốn thanh tỉnh một chút rồi trở lại.

Ký ức đêm đó dừng ở cửa nhà vệ sinh, hôm sau lúc Ân Tử Kiệt tỉnh lại, phát hiện bản thân xích thân lõa thể nằm trong khách phòng trên lầu của Dạ Đế, bên cạnh còn nằm một người đàn ông.

Ân Tử Kiệt bị dọa ngốc, cứ như vậy một câu chưa nói nhìn người đàn ông kia rời giường tắm rửa mặc quần áo cuối cùng thả xuống một xấp tiền ở đầu giường rồi đi, bản thân cậu ta sau đó cũng sợ tới mức mặc xong quần áo liền bỏ chạy về nhà, tiền cũng ném lại tại đó.

Chuyện này về sau bị cậu ta chôn giấu, với ai cũng không dám nói, lại càng không dám nói cùng Ân Kỳ, cậu ta luôn có cảm giác lỡ như mình nói ra, sẽ có kết cục rất không tốt, có khả năng còn đáng sợ hơn cả việc bị Qua ca ném xuống sông cho cá ăn.

Ân Kỳ thấy Ân Tử Kiệt chột dạ nói không nên lời, trong lòng càng giận không chỗ trút, mấy năm nay Ân Tử Kiệt bên ngoài khắp nơi gây chuyện thị phi, còn anh thì chốn chốn che chở bảo hộ, kết quả Ân Tử Kiệt được cưng chìu đến vô pháp vô thiên, chính anh cũng không biết mình còn có thể bảo vệ đối phương đến khi nào.

Mary chẳng qua chỉ là một tiểu thư bồi rượu, mặc cho ai đều nhìn ra được ý tứ không ở trong lời nói của Qua ca, nhưng lại không thể không tùy ý đối phương mượn chuyện này để ra oai, bắt lấy yếu điểm của Ân Tử Kiệt không buông, hung hăng vơ vét một mớ tài sản của Ân gia.

Nếu chỉ là bồi thường tiền, vậy cũng được thôi, nhưng thái độ Ân Tử Kiệt giờ phút này càng làm cho Ân Kỳ cảm thấy nổi giận, em ấy ngay cả sai lầm bản thân đã phạm cũng không có gan thừa nhận, càng không có khả năng có dũng khí đối mặt tình cảm của Ân Kỳ, nhiều năm qua như vậy, đã chú định Ân Kỳ đơn phương trả giá, mà phía kia lại thủy chung vô tâm vô phế không hề phát hiện.

Ân Tử Kiệt vẫn cúi đầu suy tư đột nhiên linh quang vụt hiện, “A, em nhớ ra rồi! Tối đó Tiểu Thiên và A Hoa cũng có mặt, bọn họ có thể giúp em làm chứng!”

Ân Kỳ nắm chặt nắm tay, không ngừng hít sâu, liều mạng khống chế xúc động muốn đấm đối phương một cú, từng câu từng từ nói: “Tiểu Thiên và A Hoa tối hôm qua cũng bị Qua ca mời tới, bọn họ đều chứng thực, tối hôm đó bọn họ tận, mắt, nhìn, thấy em ép Mary uống rượu, sau đó đem người đã bị chuốc nửa say ôm ra ngoài, bọn họ ngăn cũng không ngăn được.”

Ân Tử Kiệt trợn mắt há mồm, “... Sao có thể  như thế?”

Chuông điện thoại vang lên, Ân Kỳ lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, lùi một bước, tiếp di động.

“Alo.”

“Gì thế.”

“Cậu nói cái gì?!“

[ Trò chuyện riêng ] Cain: Chào, có đó không?

Lăng Viễn tra xét tư liệu của đối phương, là một acc nhỏ, không quen, nhưng cái tên này thoạt nhìn rất quen mắt.

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Có việc?

“Nghe nói ông chủ Kỳ muốn mua Hải thanh thạch phải không?”

Tay Lăng Viễn run lên, “Anh có?”

“Đúng vậy.”

“... Ở đâu ra?”

“Hải vực Ngân Hà vừa mới đào được, người bán muốn tôi hỗ trợ xuất hàng.”

Hôm qua hải vực Kim Cương ra một khối, ngay sau đó hôm nay hải vực Ngân Hà lại ra sao? Lăng Viễn nóng lòng tìm viên đá, tiềm thức bỏ qua trùng hợp này.

“Giá?”

Cain báo một con số, không thấp, nhưng trong phạm vi Lăng Viễn có thể thừa nhận, Lăng Viễn cũng không muốn trả giá, một hơi tiếp nhận, hai người hẹn giao dịch trong tiệm của Lăng Viễn, cho đến lúc giao dịch hoàn thành chỉ tốn năm phút đồng hồ.

Toàn bộ quá trình rất thuận lợi, thuận lợi đến mức có hơi quá.

Nhưng Lăng Viễn theo bản năng không muốn nghĩ nhiều, cậu rất cần khối đá này, dù  lai lịch không rõ cậu cũng không để ý.

Nghĩ đến Tát Cổ Tư rất nhanh sẽ có thể lái thuyền hải tặc đặc chủng tung hoành tứ hải, Lăng Viễn không kiềm được cong khóe môi, nếu một màn này bị Lăng Lộ nhìn thấy, nhất định sẽ triệt để đảo điên nhận thức của cô đối với đứa em trai mặt than của mình.

Tài liệu tạo thuyền Lăng Viễn đã chuẩn bị tốt từ sớm, phối trí thuyền hải tặc so với hải quân hạm có chỗ bất đồng, các phương diện thuộc tính của hải quân hạm so ra khá đồng đều, riêng lực phòng ngự xuất sắc hơn một chút, chiến hạm hải tặc thì tính linh hoạt và tính công kích chiếm ưu thế hơn.

Theo Tát Cổ Tư một đoạn thời gian, Lăng Viễn cũng xem như hiểu được đặc điểm tác chiến cơ bản của anh, về tính cơ động và tính bùng nổ của con thuyền đều được cậu cường hóa ở mức lớn nhất.

Cuối cùng Lăng Viễn còn thêm vào tài liệu một bình thuốc đặc thù, đây là chiến lợi phẩm đạt được vào một lần Tát Cổ Tư đổ bộ hòn đảo hoang vu nào đó, vừa vặn gặp phải sự kiện đội thuyền Khô lâu chiếm lĩnh đảo, đánh bại thủy thủ Khô lâu. Lời thuyết minh vật phẩm chỉ có một câu, “Sử dụng khi tạo thuyền sẽ có hiệu quả không thể tưởng nổi”, về phần cụ thể là hiệu quả gì, chưa có ai sử dụng qua, trên trang web chính thức của nhà phát hành cũng không nói gì về việc này.

Tuy biết ghi chép tạo thuyền của mình lại một lần nữa triển hiện trước mắt Saga, nhưng Lăng Viễn không có lựa chọn nào tốt hơn, Caribbean lũng đoạn nghề chế tạo thuyền ở hải vực Kim Cương, nếu muốn không bị đối phương biết, cũng chỉ có thể đánh thuyền vận chuyển tài liệu đến hải vực Tinh Thần tiếp giáp mới được, thời gian dài, phiêu lưu lớn, Lăng Viễn cũng không dám lấy Hải thanh thạch ra đặt cược.

Cậu nào biết, giờ phút này trong tầng quản lý cấp cao của Caribbean đang dậy lên sóng lớn động trời, không ai rảnh rỗi mà đi tra xét bản ghi chép tạo thuyền của người đứng sau màn bên xưởng đóng tàu.

Ngữ khí và biểu tình Ân Kỳ tiếp điện thoại dọa đến Ân Tử Kiệt một bên.

“Sao, sao vậy?”

Ân Kỳ quay đầu nhìn cậu ta, vẻ mặt nghiêm túc, “Em để Hải thanh thạch ở đâu?”

“Két an toàn trong phủ Tổng đốc… Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không thấy khối đá nữa.”

Ân Tử Kiệt cũng một bộ biểu tình không thể tin nổi, “Cái gì?!”

Ân Kỳ không để ý tới cậu ta, nhấc chân liền hướng vào thư phòng, Ân Tử Kiệt vội vàng theo sau.

Ân Kỳ tới trước chiếm máy tính để bàn của Ân Tử Kiệt, cậu ta thấy thế đành phải mở Notebook ra đăng nhập trò chơi, lúc hai người login, vài nhân viên cấp cao đã tụ tập tại phủ Tổng đốc.

“Đây rốt cục là chuyện gì?” Tư Lạc đi thẳng đến lầu hai Tổng đốc phủ, két sắt đặt ở đó quả nhiên trống rỗng.

“Tôi chỉ là đột nhiên muốn nhìn qua một cái, kết quả phát hiện khối đá đã mất.” Viên quản lý phụ trách nhân sự nói.

“Bản ghi chép người lấy thì sao?”

“Toàn bộ đã bị người cắt bỏ.”

Tư Lạc nhíu chặt mày, “Có bao nhiêu người có quyền hạn động vào két sắt?”

“Đều ở đây.”

Tư Lạc chậm rãi nhìn một vòng, trừ anh và Jack, còn có chủ quản nhân sự, chủ quản tàu thuyền, chủ quản hải chiến, cùng với chủ quản tài chính, Saga.

Sáu người này, đều là người quen biết lâu năm, là những nguyên lão nòng cốt đã cùng nhau chiến đấu trong công hội của nhiều trò chơi khác nhau, ai ai cũng có giao tình bền chặt.

Ngoại trừ Jack vẫn luôn đứng đó mà  phát điên, ai cũng không nói chuyện.

“Có khả năng vẫn còn một người cũng có quyền hạn,” Chủ quản hải chiến chậm rì rì mở miệng.

“Ai?” Tư Lạc hỏi.

Chủ quản hải chiến không được tự nhiên liếc mắt nhìn Jack một cái, “Tổng đốc phu nhân.”

Jack lập tức im bặt, một lát sau kiên quyết phủ nhận, “Không thể nào là Rose!”

“Vì cái gì?”

Jack nhất thời im lặng, chỉ khăng khăng lặp lại, “Không thể nào, cô ấy, cô ấy không phải loại người như vậy, em hiểu cô ấy mà.”

“Em hiểu cô ta cái gì, em mới quen cô ta không đến hai tháng.”

“Vậy thì sao, em biết cô ấy không phải cái loại con gái thấy tiền là sáng mắt!”

“Em dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy? Số lần em bị gái lừa trong game còn ít sao?” Huống chi cái cô Rose này chưa từng thấy mặt, ngay cả cô ta rốt cuộc là nam hay là nữ cũng không biết.

Jack bị nghẹn lời đến có chút tức giận, “Em biết, dù sao thì anh chính là không tin em, trong hiện thực cũng vậy, trò chơi cũng vậy, em làm gì anh cũng nhìn không vừa mắt.”

Hai người dù là đang ở trong cùng một phòng, nhưng trong bầu không khí thế này, ai cũng không muốn mở miệng, cư nhiên vẫn dùng phương thức quỷ dị là đánh chữ này mà trao đổi.

“Tốt, em nói xem, không phải Rose, thì là ai trong mấy  người chúng ta làm?”

Jack nhìn trái nhìn phải, đột nhiên đưa tay chỉ, “Là cậu ta!”

Mọi người có mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, chỉ có người bị chỉ là mặt không đổi sắc, tựa hồ đã sớm dự đoán được kết quả này.

“Em dựa vào cái gì mà nói là cậu ấy?”

“Mọi người ở đây đều là bạn bè trong hiện thực, chỉ có cậu ta là ai cũng chưa thấy qua!”

“Em bệnh thần kinh sao? Cậu ấy theo chúng ta hơn hai năm nay, em cư nhiên vì một ả quen biết còn chưa tới hai tháng mà hoài nghi cậu ấy?” Tư Lạc lúc này đã thực sự nổi giận.

Saga ngược lại mỉm cười, “Anh Tư Lạc, anh không cần phải nói nữa, hội trưởng hoài nghi thực hợp tình hợp lý.”

“Các anh đều là huynh đệ từng cùng nhau uống rượu, còn tôi chỉ là một người ngoài, đối với các anh, tôi chỉ là một bạn net quen biết tương đối lâu mà thôi, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ hoài nghi chính mình.”

“Chuyện ngoài ý muốn lần này, tôi không có biện pháp chứng minh mình trong sạch, càng không có nhân chứng, cho nên, tôi chỉ có một cách có thể làm mọi người vừa lòng.”

“Anh Tư Lạc, cảm ơn anh hai năm qua đã chiếu cố, em cũng không nghĩ tới sẽ kết thúc bằng phương thức như vậy, thực xin lỗi về sau không thể giúp anh làm việc nữa, hy vọng anh bảo trọng.”

[ Đội thuyền ]  Saga rời khỏi đội thuyền.

Người có mặt đều bị lời nói trước khi Saga rời đi rung động, ai cũng không lên tiếng.

Ân Kỳ dùng sức ném chuột lên màn hình, “Ân Tử Kiệt, kết quả như vậy em vừa lòng chưa?”

Ân Tử Kiệt cố nhiên có chút chột dạ, nhưng cậu ta tuổi trẻ khí thịnh làm sao lại chịu vì thế mà cúi đầu nhận sai, “Cậu ta rời đi, chứng tỏ cậu ta trong lòng có quỷ, cậu ta rõ ràng là ôm hàng bỏ trốn! Nếu cậu ta chưa từng làm gì, thì vì sao không dám lưu lại đối mặt với chất vấn?”

“Cậu ta theo chúng ta cùng nhau chơi hai năm không sai, nhưng ngoại trừ anh ra, cậu ta đối ai mà chẳng không lạnh không nóng, anh xem cậu ta có còn bạn bè nào khác không? Mỗi lần gọi cậu ta ra ngoài gặp gỡ cậu ta cũng không chịu, thành ra giống như chúng ta xa lánh cậu ta ấy.”

“Anh căn bản không biết, cậu ta mỗi lần nhìn em, ánh mắt đều kỳ quái vô cùng, cứ như em giành gái với cậu ta vậy.”

“Cậu ta căn bản chính là tên biến thái chỉ biết kiếm tiền!”

Ân Kỳ mới đầu tức giận đến mức run cả tay, nghe thấy lời đó, ngược lại bình tĩnh trở lại.

“Cậu không nói, tôi cũng không biết thì ra cậu vẫn luôn nhìn cậu ấy như vậy.”

“Cậu có nghĩ tới không, chỉ riêng mấy tháng nay thôi, tiền mà cậu ấy vì đội thuyền kiếm được, có thể mua mấy chục khối đá này, cậu ấy cần gì phải vì thế mà rời khỏi.”

“Mà cậu, vì một cô gái, thế nhưng nghi ngờ cậu ấy nghi đến mức độ này.”

Ân Kỳ nói một chữ lại ngừng một lúc, “Ân Tử Kiệt, tôi thật sự quá thất vọng về cậu.”

[ Đội thuyền ]  Slovakia rời khỏi đội thuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.