Thế giới nội tâm WS của bệ hạ lại bị mọi người nhìn trộm.
Ra Kim Thang trại, rời khỏi núi Kim Thang, Tiểu Ngư nhìn thịt cùng da rắn và mấy thứ linh tinh trong túi trữ vật, có chút cảm khái thì thầm hai cầu: “Thịt rắn bốn tổ rưỡi, có thể làm rất nhiều món rắn. Lân, nọc rắn, da rắn và mật rắn này nọ đều bán đi được sao?”
Hoàng đế bệ hạ hỏi: “Có thể. Da rắn là một trong những tài liệu cần thiết để làm trang bị dưới cấp 50, rất nhiều người có kỹ năng may mặc cần, nọc rắn và mật rắn đều là tài liệu chế dược tốt. Cậu xem xem có phải da rắn lột không, nếu không thì thôi, nếu có thì đó là tài liệu làm Tị Độc đan, tỉ lệ có được vô cùng thấp, một cái có thể bán 20 kim, là tài liệu tử sắc.”
Tiểu Ngư vội vàng tìm kiếm một phen, kết quả nhìn từ đầu đến đuôi, lại nhìn từ đuôi đến đầu không thấy bóng dáng tử sắc đâu cả. Cậu nhụt chí: “Không có nha. Anh nói xem tôi mạo hiểm liều mạng xông pha bào rắn nhiều như thế, ấy mà không rụng cho tôi một cái nào!”
Kiều Lân nở nụ cười: “Tôi chơi lâu như vậy cũng mới bào chưa tới mười cái, cậu còn muốn một lần là ra được ngay sao? Được rồi, đem mấy tài liệu có thể sử dụng quăng hết vào trong kho hàng bang hội đi, tôi cho cậu thêm tiền lương.”
Tiểu Ngư chớp chớp mắt: “Còn có tiền lương? Tiền lương gì thế?”
Hoàng đế bệ hạ đáp: “Bang hội có hệ thống tiền lương, tuy nhiên tiền lương ở từng bang hội phân phối không giống nhau. Căn cứ theo vật phẩm bang hội buôn bán ra lời bao nhiêu tiền, làm nhiệm vụ bang hội, nhiệm vụ hằng ngày gia tăng bao nhiêu thì tài chính bang hội quyết định ra bấy nhiêu. Đương nhiên Bang chủ có thể phân phối tỉ lệ tiền lương với bang chúng không cùng cấp bậc. Bang hội chúng ta là sinh hoạt hưu nhàn, cho nên tiền lương hơi cao một chút, một tuần phát tiền lương một lần, đến chủ nhật từ 7 giờ tối tới 20 giờ đi lĩnh tại NPC trong phòng thu chi bang hội. Cậu cũng có lương đó nha.”
Nghe được có tiền lương, tâm tình Tiểu Ngư lập tức nhảy vọt: “Tôi sau này đánh được tài liệu đều cho hết vào kho hàng bang hội đi!!! Như vậy có phải có nhiều tiền hơn hay không?”
Kiều Lân gật đầu: “Ừ, cậu trợ giúp bao nhiêu vật phẩm, hệ thống sẽ tính toán công lao, sau đó sẽ có phần tiền đối xứng. Có điều, tài liệu trên lam sắc không cần đặt vào, cái đó cậu bỏ vào kho hàng của mình, về sau tôi sẽ nói cho cậu dùng ra sao hoặc là bán như thế nào.”
Tiểu Ngư mặt mày sáng rỡ: “Rõ! Vậy chúng ta nhanh nhanh về thôi! Giao nhiệm vụ cho sư phụ, không biết có thể thăng cấp tiếp hay không, còn phải đi nhìn xem có kỹ năng mới không nữa. Ai, tự nhiên cảm thấy tốc độ thăng cấp quá chậm.”
Hoàng đế bệ hạ khóe miệng run run: “Cậu toàn dùng thời gian đi làm thức ăn với bào đinh, đương nhiên thăng cấp chậm rồi.”
Tiểu Ngư liếc hoàng đế bệ hạ một cái, cẩn thận cân nhắc một chút, cuối cùng thực thật thà nói một câu: “Chậm thì chậm vậy.”
Kiều Lân câm nín……
Đoạn lão nhân nhận được Tử Kim Oa thật vui vẻ, thưởng cho Tiểu Ngư hai công thức nấu ăn, sau đó lại ưu đãi thêm cho cậu 50 ngân. Đương nhiên kinh nghiệm được cho rất phong phú, lập tức nhảy lên cấp 27 rưỡi. Đây là chuyện Tiểu Ngư và Kiều Lân không đoán được. Không biết có phải do tất cả sư phụ môn phái đưa nhiệm vụ này đều như vậy hay không, dù sao Tiểu Ngư biết trong hai cái công thức kia, trong đó có một cái là “Ích Vị Thang” (canh bổ cho dạ dày), là công thức đặc biệt của sư phụ cấp Tông sư.
Tuy rằng đồ ăn trong thực đơn hệ thống chỉ cần đứng bên cạnh bếp lò hoặc đống lửa, vận dụng kỹ năng sẽ tự động hoàn thành, chỉ cần tài liệu trong túi trữ vật đầy đủ hết, không cần phải tự mình chế tác ra đồ ăn giống trong hiện thực, nhưng phương pháp chế biến thức ăn vẫn có giới thiệu chi tiết. Tỷ như nói Ích vị thang, dùng tài liệu đều là dược liệu lục sắc trên cấp 30, hiệu quả BUFF là gia tăng huyết lượng 2500 trong một ngày. Đừng nhìn chút điểm huyết lượng đó không có ăn thua gì với thanh máu hơn hàng trăm ngàn của mãn cấp, thế nhưng kém hơn lượng huyết lượng thông lạc khai mạch gia tăng. (có lẽ là 2500 HP còn kém hơn lượng máu tự động tăng, không rõ lắm). Huyết lượng 2500, một thần T có thể mài hết 10% huyết lượng của BOSS. Đương nhiên, đó chỉ có thể là thần T. (beta cũng ko hiểu) :))
Bắc Sa Sâm, Mạch Môn, Địa Hoàng, Ngọc Trúc và Đường phèn đều là những tài liệu dễ dàng có được. Trên thực đơn viết, ngâm Bắc Sa Sâm ngấm trong nước rồi cắt thành miếng, Mạch Môn rửa sạch bỏ lõi đi, Địa Hoàng thì rửa cắt miếng. Cắt Ngọc Trúc thành đoạn, đánh nát Đường phèn, sau đồng thời bỏ vào trong nồi đất, rồi dùng lửa nhỏ nấu nước trong vòng 30 phút là được.
Thật ra thì thứ này không thể tính là thức ăn, có vẻ gần giống với chén thuốc hơn, miễn cưỡng có thể cho là ẩm phẩm. Sau khi cha mẹ qua đời không lâu, dạ dày Tiểu Ngư thường xuyên bị đói sinh ra bệnh tật, sau đó tuy được bác trai bác gái Phùng bồi dưỡng ăn uống để điều hòa trở lại, nhưng ngẫu nhiên đói bụng hoặc ăn quá nhiều vẫn sẽ đau đến khó chịu, cho nên cậu rất lưu tâm đến một vài thứ có ích cho dạ dày. Vì thế khi xem xong công thức nấu ăn, cậu đãnghĩ sau khi thoát trò chơi rồi đi mua mấy thứ này, hầm một nồi thử xem sao.
Mộtcông thức khác là Đậu phộng rang bình thường, hiệu quả BUFF cư nhiên gia tăng tỉ lệ bạo kích 5%, liên tục trong vòng 30 phút. Điều này làm cho Tiểu Ngư có xúc động bật cười. Bạo kích quan trọng bao nhiêu cậu hiểu rõ, tuy chỉ có 30 phút, nhưng có thể đánh chết rất nhiều tiểu quái. Xem ra người thiết kế trò chơi có yêu thương tha thiết gắn bó với đậu phộng rang, nếu không sao lại giao cho nó thuộc tính khó lường thế kia!
“Lân, đậu phộng có thể trồng không?”
Kiều Lân gật đầu: “Trồng được. Những món cậu trồng ngày mai có thể thu hoạch, định trồng đậu phộng sao?”
Tiểu Ngư trả lời: “Đúng vậy. Đậu phộng rang có thể gia tăng 5% bạo kích đó! Rất khó đỡ nha, tôi tính làm thật nhiều bỏ trong túi, anh cần không?”
Hoàng đế bệ hạ tất nhiên không bỏ lỡ: “Đương nhiên cần rồi! Tiểu Ngư Nhi nhà chúng ta tự tay trồng đậu phộng rồi tự tay rang đậu phộng cho trẫm ăn, thiệt hạnh phúc muốn chết luôn! Làm sao có thể không cần được!”
Tiểu Ngư bĩu môi: “Anh thật giả dối, tôi không cảm động chút nào.”
Hoàng đế bệ hạ bật cười: “Không sao, tôi biết bản thân thật tâm thật lòng là tốt rồi.”
Người này thật đáng ghét a! Dạo gần đây cứ nói với mình mấy câu thật kỳ quái, làm mình luôn cảm thấy là lạ.
“Tôi đi nhận nhiệm vụ!”
Cái này gọi là gì? Bỏ trốn!
Có lẽ nhóm người mới đều vội vàng thăng cấp mau mau để tham gia hoạt động Trung thu ngày mai, cho nên Tiểu Ngư luôn có thể bắt gặp một đống người ngang cấp nhau làm nhiệm vụ chung một chỗ. Đương nhiên hoàng đế bệ hạ liền gách vác trách nhiệm bị người cọ đội ngũ.
Kỳ thật Tiểu Ngư không chút để ý tới mấy vụ này, Kiều Lân cũng chả sao cả. Mang một người là mang, mang hai người cũng là mang, chỉ cần đám người cọ kinh nghiệm kia đừng có ý đồ gây rối JJWW [1] là được, hai người bọn họ rất dễ dàng trò chuyện vui vẻ với người xa lạ.
Trước khi trời tối, Tiểu Ngư nhận được nhiệm vụ dò xét Loa Si động (động Ốc nước ngọt), cần phải mang về 60 Vân Loa Phiến (vỏ ốc) đến Tiểu Hoa thôn giao cho lang trung Mộng Ảnh. Hai người chạm mặt vị muội muội Thanh Ninh đã cùng làm nhiệm vụ ban sáng tại động khẩu.
Lúc này trong đội ngũ hoàng đế bệ hạ còn có một người cọ đội, là một acc nam, gọi là Râu Quai Nón. Thật sự ngàn vạn lần không xứng đôi với hình tượng Thiệu Hoa anh tuấn mà anh ta luyện. Có điều, thông qua “trao đổi” nửa ngày, Tiểu Ngư cơ bản có thể tin tưởng tính cách người này thập phần hòa hợp với ID của anh ta. Nhưng đừng nhìn người này nói năng thô tục, thao tác lại khá tốt, cho dù chỉ 5 kỹ năng, người ta vận dụng vẫn còn tốt hơn Tiểu Ngư gấp mấy lần.
Đối với đánh giá trung thực này, Tiểu Ngư rất khó chịu, còn vì thế trừng mắt với hoàng đế bệ hạ vài lần, ngụ ý rằng bản thân tuy không bằng người ta, cũng không được phép nói không kiêng nể như thế, đây là vấn đề mặt mũi.
Hoàng đế bệ hạ tiếp nhận “cảnh cáo” của Tiểu Ngư Nhi xong rất biết điều mà ngậm miệng. Có điều biểu tình và thái độ như làm nũng thế này khiến lão nhân gia anh đây chịu không nổi. Trong lòng ngứa ngáy cực kì, nếu chỉ có hai người bọn họ, anh thế nào cũng phải xoa đầu Tiểu Ngư thành ổ gà mới thỏa!
“A, Ngư Tiểu Ngư! Chúng ta lại gặp nhau rồi!” Bạn gái Thanh Ninh nhìn thấy CP siêu manh gặp khi sáng, trong lòng tự nhiên kích động hết sức. Huống chi cô thật sự muốn cọ đội. Phải biết, vỏ ốc đều do tiểu quái tinh anh rớt xuống. Tuy cô một người cũng không phải đánh không chết, nhưng thật sự có hơi lao lực. Huống hồ còn phải 60 cái, vậy thà đi chung với một đám người, đánh cho thoải mái. Đương nhiên, nếu không chạm mặt Trẫm Tâm Thậm Hỉ và Tiểu Ngư, cô có khả năng quyết định một mình huyết chiến.
Nhìn thấy Thanh Ninh, Tiểu Ngư suy nghĩ một hồi mới nhớ ra đối phương rốt cuộc là ai. Từng gặp nhau một lần, người ta kêu tên của mình, xuất phát từ lễ phép đương nhiên cậu phải trả lời: “A! Thật khéo, bạn cũng nhận nhiệm vụ Vân Loa Phiến?”
Thanh Nịnh gật đầu: “Đúng vậy, thế nào, đội ngũ còn chỗ không? Cho tôi cọ đội với?”
Người ta nói vui vẻ như thế, Tiểu Ngư đương nhiên không thể nói không. Hơn nữa sau khi xem xét lịch sử chiến đấu của Kiều Lân, hai người bọn họ đều biết mấy cái kỹ năng trị liệu kia đều do bà chị kêu Phấn Đóa Đóa ném ra, Thanh Ninh không có vấn đề gì, dĩ nhiên không có ấn tượng xấu với cô ấy.
Thanh Ninh vào đội ngũ, cái Râu Quai Nón kia lập tức sinh động hẳn lên. Được rồi, thật ra từ khi vào đội ngũ, anh ta vốn không có mấy thời gian không nói, tuy rằng có chút ầm ĩ, nhưng cũng tăng thêm một ít lạc thú. Tuy nhiên nội tâm hoàng đế bệ hạ không thích lắm. Người khác cọ đội, làm xong nhiệm vụ thì cút đi, tên này cư nhiên không mắt mũi như thế vẫn đi theo làm bóng đèn giữa anh với Tiểu Ngư, làm anh ngay cả muốn ăn đậu hủ một chút cũng không có cơ hội. Có điều không sao, con cá lười nhà mình đến thời gian nhất định sẽ nghỉ ngơi, đến lúc đó phúc lợi “đồng giường cộng chẩm” có thể tới tay rồi. Kakakaka!
Được rồi, chúng ta bay xa, thế giới nội tâm WS (đáng khinh) của hoàng đế bệ hạ lại bị mọi người nhìn trộm.
Loa Si động kỳ thật rất khá. Tuy ánh sáng không chân thật lắm nhưng miễn cưỡng cũng có thể nhìn thấy những vật thể bên trong. Những dây hoa trải dọc theo trên đường rũ xuống treo ở phía trên, các ánh huỳnh quang phản chiếu thạch nhũ trên vách động và con suối ngầm theo động bích chậm rãi trôi xuôi xuống dưới, khung cảnh trong lòng đất này thật đẹp mắt, gây cho người khác cảm giác tựa như ảo mộng. Ít nhất trong hiện thực, bọn họ không ai thấy được.
Chủng loại quái trong động không quá nhiều, đa số là các con Loa Si lớn lớn nhỏ nhỏ. Lại nói tiếp, cũng rất ghê tởm. Trên vách động và bên bờ suối, nhìn kỹ sẽ phát hiện một đoàn lại một đoàn Loa Si tụ tập với nhau. Địa phương chúng nó đi qua, các tia sáng ở vách động sẽ phản chiếu ra, cái loại dinh dính kia thoạt nhìn thật khiến người ta không thoải mái.
Mấy con Loa Si nhỏ kỳ thật không phải quái, mà là những thứ trang trí của hệ thống giống như hoa cỏ phổ thông bên ngoài. Rất giống với hoa cỏ, đạp một đạp lên, chúng nó sẽ vỡ vụn. Nhưng cảm giác đó tuyệt đối không tốt, cho nên bốn người bước đi rất cẩn thận.
Trên đường đi có thể thấy bốn dạng của quái. Giác Loa [2], tiểu quái huyết lượng bình thường 28 cấp. Đầu to khoảng nửa mét, có thể phun ra chất nhầy, dọa Râu Quai Nón mỗi lần bị phun trúng liền oa oa kêu to. Điều này làm cho bạn gái Thanh Ninh duy nhất trong đội dùng ngôn ngữ hành động khinh bỉ anh ta vài lần. Mà người này cố tình không chút tự giác, bản thân vẫn một mực quát to thật thê lương, làm cho Tiểu Ngư vốn tâm tình có hơi chán ghét nhất thời phải nhịn cười.
Địa Loa [3] là quái ẩn tàng, chúng nó đều ẩn núp trong những tầng đất, nếu không cẩn thận đạp trúng phạm vi của chúng nó, chúng nó sẽ từ dưới chui lên. Lượng máu của Địa Loa cao hơn rất nhiều so Giác Loa, nhưng bởi công kích cận thân, cho nên đánh xa tương đối thoải mái.
Đối với hai loại quái này, tuy chán ghét nhưng lòng Tiểu Ngư vẫn khá hoan hỉ. Bởi vì hai loại này có thể bào đinh, bào được đều là thịt ốc cỡ bằng bàn tay. Cậu cố ý ngửi thử, không có mùi đất nồng nặc của ốc đồng, cũng không có mùi mặn như ốc biển, cậu thực vừa lòng. Kết quả từ khi bào ra được miếng thịt ốc đầu tiên, cậu đã dặn dò với những người khác: “Thịt ốc là của tôi! Ai cũng không cho lấy!”
Râu Quai Nón không chút hứng thú với nấu nướng đương nhiên cũng không có hứng thú tranh giành với cậu: “Vô vàn cảm tạ, trời ơi, nhanh nhanh bào chết tụi nó đi. Cậu cũng không ghét dính mấy thứ nhầy nhầy này ha?”
Thái độ bạn gái Thanh Nịnh thì rõ ràng hơn: “Được thôi, nhưng tôi muốn một phần thành phẩm!”
Tiểu Ngư đáp ứng rất dứt khoát: “Không thành vấn đề! Người nào ghét bỏ dính nhầy thì đừng ăn!”
Râu Quai Nón gào khóc: “Đừng khi dễ người như vậy! Chỉ cần ăn ngon, dính bao nhiêu tôi cũng ăn!”
Kiều Lân nhìn ba người rõ ràng chưa hiểu rõ nhau, đột nhiên nhớ tới tình hình hồi vừa mới bước vào trò chơi nhận thức bọn Tiểu Hồng và Tiểu Tử. Xem ra, hai người kia có thể thu nhận vào bang hội, chỉ cần bọn họ nguyện ý.
Tác giả có lời muốn nói:
Hai người này có phải rất khả ái hay không ~~ Bất quá không cần hoài nghi dụng tâm của Kiều Lân bệ hạ. Anh ta cũng không WS như trong tưởng tượng của chính anh. Mặc dù tui không tin.
——–
Chú thích:
[1] JJWW: là“唧唧歪歪”
Nghĩa là: nói nhảm, nói lời không cần thiết.
Có 2 cách cắt nghĩa tùy trường hợp:
1. Càm ràm nghe mà phát bực.
2. Nũng nịu yêu kiều nghe thật đáng yêu
Cảm ơn Trà đã giúp mình phần này.