Anh ấy không đi cợt nhả bám dính mình như thường lệ, cực kỳ có phong phạm kiểu mẫu a!
Tiếng hô của Tiểu Ngư bị cái hôn lần hai như chớp của Kiều Lân bệ hạ lấp kín. Có điều, lần này Kiều Lân không triền triền miên miên như vừa nãy, mà trước khi Tiểu Ngư sắp thở không được đã lưu luyến thả cậu ra. Sau đó còn lần thứ hai khẽ khẽ nói bên tai Tiểu Ngư vẫn đang si ngốc: “Trả lại.”
Trả lại tổ tông nhà anh!!! Tiểu Ngư thật vô cùng muốn rống to lên, nhưng cậu phát giác mình không động đậy được gì cả. Cả người đều trong trạng thái tê tê dại dại, tâm cảm giác như đang giãy chết. Khốn kiếp! Đê tiện cực kì!! Chờ hô hấp hòa hoãn lại, Tiểu Ngư mặt cau mày có, dùng sức thoát khỏi cái ôm của Kiều Lân, rồi cúi thấp đầu xuống.
Kiều Lân thiêu đuôi lông mày: “Thấy chán ghét?”
Tiểu Ngư không nói.
Kiều Lân hỏi lại: “Kinh tởm?”
Tiểu Ngư im re.
Kiều Lân lại một lần nữa ôm người vào lòng, môi kề sát bên tai Tiểu Ngư, hỏi: “Nếu không nói gì thì lại hôn đấy!”
Tiểu Ngư hậm hực trả lời: “Không muốn nói chuyện với anh.” [Thật ra là ngượng ngùng quá xá]
Kiều Lân bệ hạ buồn cười thở dài, nhẹ nhàng ôm đầu Tiểu Ngư đến trước ngực mình, sau đó vỗ vỗ hai cái: “Không muốn nói gì thì nghỉ ngơi một chút.”
Hai người sít sao dán vào nhau, thân nhiệt chậm rãi truyền sang đối phương, da thịt kề cận khiến người có cảm giác vừa ấm áp vừa an tâm. Tiểu Ngư lúc này không giãy dụa nữa, hai mắt nhắm lại, bên tai nghe thấy tiếng gió lao xao trong rừng đào, tiếng kêu nho nhỏ của chim và côn trùng, tất cả hòa với cái yên tĩnh cố hữu nơi hoang vắng, chợt nghĩ thế này thật không tồi. Thế nhưng… thật sự tốt chứ? Tuy chưa từng nghĩ sẽ cự tuyệt, cũng không hề cảm thấy căm ghét gì, nhưng cậu rất mê mang, cũng có một tia sợ hãi. Cuộc sống bình đạm hằng ngày của cậu bất chợt xuất hiện một người lạ, nhưng ngẫm lại người này dường như đã lui tới thật lâu.
Rõ ràng chỉ mới quen biết được vài ngày mà thôi. Rất kỳ diệu, mà cũng rất bất lực.
“Có lẽ em cảm thấy thời gian chúng ta quen biết quá ngắn, nhưng tôi rất nghiêm túc.” Màn đêm buông xuống, rừng đào không còn mang vẻ an dật như nơi khác. Khó trách, chung quanh không NPC, cũng không người chơi theo chân bọn họ tới đây đi tìm Hậu Nghệ. Thật giống như trong thiên địa này chỉ có hai người bọn họ. Kiều Lân chưa từng thể hội qua cảm giác ấy, giờ này phút này anh mới chính thức cảm nhận được, bản thân mình đã yêu thật lòng, chẳng thể tồn tại một giây phút nào phải rời xa người anh yêu quý.
“Anh là đồ lừa đảo, rõ ràng đã bảo cho tôi thời gian một tháng.” Tiểu Ngư nhẹ giọng nói xong, nghe kiểu gì cũng không giống kháng nghị hay trách móc.
Kiều Lân nở nụ cười: “Câu trả lời của em xác thực một tháng sau có thể đưa cho tôi. Nhưng cái này là đáp án của tôi.”
Tiểu Ngư khe khẽ hừ một tiếng: “Tôi đâu có hỏi anh gì đâu. Anh trả lời cái mông.”
Kiều Lân trả lời: “Tiểu ngu ngốc, câu trả lời của tôi là thích em a!”
Trong một góc rừng đào đang bốc lên từng đợt bọt khí màu phấn hồng. Người chơi dạo ngang qua đều rất thức thời né đi. Dù sao nếu quấy rầy thời khắc “ấm áp” của người ta, bị tên Quân Cơ trang bị đỉnh đã mãn cấp này đuổi giết cũng thật như tự mình tìm ngược. Chỉ tiếc, NPC đúng giờ respawn [1] tuyệt nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ này mà đổi tọa độ xuất hiện.
Tiểu Ngư cùng Kiều Lân bệ hạ có lẽ thật bất hạnh, thời gian ấm áp màu hồng vừa tồn tại mấy phút đồng hồ đã bị phá vỡ. Nhưng hai người họ cũng khá may mắn, bởi vì người quấy rầy bọn họ ân ân ái ái không phải người khác, chính là Tông Bố thần họ đang tìm kiếm. Cái trùng hợp này, thật muốn cẩu huyết bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu. Trong cái chớp mắt nghe tiếng hổ rống, hoàng đế bệ hạ căm hận, Tiểu Ngư đồng học vui mừng.
Địa phương Tông Bố thần xuất hiện cách tảng đá to chỗ hai người ôm ôm dựa dựa không xa lắm, chỉ cần ngoéo đầu là có thể bắt gặp con hổ trắng hình thể cực lớn kia. Về phần bản nhân đại thần Hậu Nghệ thì… nương theo tầm nhìn bọn họ đã hoàn toàn bị mông hổ che lấp mất. Tội lỗi tội lỗi.
Nhanh chóng phủi sạch tàn dư hồng phấn vướng trên người, Tiểu Ngư ho một tiếng đề khí cho bản thân, sau đó sải bước đi về phía Bạch Hổ. Dĩ nhiên, cậu sở dĩ lớn gan như thế, thứ nhất là do biết rõ đối phương là NPC, không phải quái, thứ hai, 12000% cam đoan rằng Tiểu Hỉ Tử sẽ luôn theo sát mình.
Kiều Lân bệ hạ nhất quyết không khiến Tiểu Ngư thất vọng. Ngay sau đó, hai người rất nhanh được nhìn thấy bộ dáng của Tông Bố thần, cũng chính là Hậu Nghệ.
Ừm, khá mộc mạc. Đây là ấn tượng đầu tiên của Tiểu Ngư. Không phải tạo hình hoa hoa lệ lệ, cũng không mang mặt nạ dữ tợn khủng bố, bộ trang phục bình thường đơn giản phối hợp với thân thể to lớn khôi ngô, nổi bật nhất chính là đôi mắt hữu thần sáng ngời kia. Nếu không phải cây cung thần sau lưng hắn phát ra quầng sáng màu vàng chói lọi, Bạch Hổ bên cạnh khí thế bức nhân, thân quần áo này của Tông Bố thần còn không tinh xảo bằng Tiểu Ngư. Nhưng khí tràng của người ta là cường đại vô bề.
Tông Bố thần trông thấy Tiểu Ngư và Kiều Lân, nhẹ nhàng vỗ vỗ chi trước của Bạch Hổ: “Hai ngươi tìm ta có việc?”
Kiều Lân trả lời: “Ngài hẳn là Tông Bố thần Hậu Nghệ?”
Hậu Nghệ gật đầu: “Đúng vậy.”
Kiều Lân chậm rãi nói: “Chúng tôi nghe nói rằng ngài hàng thế lâm phàm vì bình định lũ lụt sông Lạc nên cố ý tới đây tìm ngài. Chúng tôi được Thần thụ Phù Tang nhờ vả, cầu ngài viên Viêm Ngọc năm ấy do chín mặt trời ngã xuống mà ngài đang nắm giữ. Hi vọng ngài có thể nhường cho.”
Hậu Nghệ nhíu mày: “Các ngươi đến từ Thang Cốc?”
Kiều Lân gật đầu: “Đúng vậy.”
Hậu Nghệ thở dài: “Hết thảy đều là thiên định. Viêm Ngọc đúng là đang trong tay ta, ta cũng có thể cho các ngươi mang về Thang Cốc. Nhưng trước mắt có một chuyện, ta hy vọng các ngươi có thể giúp ta. Tiến vào Lạc Thủy cung, giết chết Hà Bá, bình ổn lũ lụt sông Lạc. Chỉ cần các ngươi có thể làm đến bước đó, Viêm Ngọc này ta sẽ tặng vô điều kiện, ngoài ra còn thêm một kiện pháp khí trừ tà cho các ngươi.”
Tiếp nhận nhiệm vụ “Chém giết Hà Bá”, Hậu Nghệ bổ sung: “Hiện nay có phải dị thú tràn ngập trong Thang Cốc?”
Tiểu Ngư vội vàng gật đầu: “Đúng rồi! Đủ loại kiểu dáng, không chỉ một con!”
Hậu Nghệ ngẩng đầu, đối mắt với vầng trăng tròn trên bầu trời: “Ai…. Kiếp số! Năm đó ta tự tay tiêu diệt Lục Quái, không ngờ rằng những tàn dư còn lại của nó hóa thành dị thú. Mặc dù cung thần vẫn trong tay ta, nhưng thần tiễn đã hao hết. Nếu các ngươi có thể vì ta đến Côn Lôn đào sáu khối Ngũ Thải Thần Thạch, lại lấy sáu nhánh cây của Thần thụ Phù Tang, ta có thể đắp nặn được thần tiễn, diệt linh thân của lục thú kia, dị thú trong Thang Cốc tất không công tự biến.”
Lúc này hệ thống nhảy ra khung gợi ý – Người chơi có nhận nhiệm vụ “Trọng tố thần tiễn” hay không?
Hai người nhanh tay chọn đồng ý, sau đó lại tiếp tục đối thoại với Tông Bố thần, chỉ còn thấy hai hàng lựa chọn:
Tiến vào Lạc Thủy cung
Ai…Kiếp số!
Xem ra tạm thời chỉ có hai nhiệm vụ này. Một là phó bản, cái khác nhất định có liên quan tới phó bản này.
“Núi Côn Lôn ha! Chẳng lẽ phải đờ mặt trên xe ngựa nữa…” So với chuyện Kiều Lân đồng chí tỏ tình rồi hôn môi rồi blah blah, Tiểu Ngư xem ra còn sợ xe ngựa hơn. Từ Lạc Dương chạy tới Thành Đô, vậy phải bao nhiêu lâu đây… Vì thế vừa dứt câu, cậu liền bưng cái mặt không muốn đâu qua cho bệ hạ của cậu xem.
Kiều Lân mỉm cười: “Không vấn đề gì, đánh Lạc Thủy cung trước. Chờ đánh xong thì chúng ta tới Tây Kinh nhận vài nhiệm vụ trước, sau đó lại tới Thành Đô là tốt rồi.”
Nhòm bản đồ thế giới, Tiểu Ngư nhíu mày: “Vậy chẳng phải là nói hoàn thành xong còn phải đi Đại Lý, sau lại quay về Dương Châu? Từ Đại Lý tới Dương Châu, anh chắc chứ?”
Kiều Lân bệ hạ gật đầu: “Chắc. Tiểu ngu ngốc, làm xong nhiệm vụ ở Đại Lý, chúng ta có thể trực tiếp bay về Lạc Dương, đến lúc đó lại đi Dương Châu. Ai bảo cậu ảo tưởng nghĩ trực tiếp chạy từ Đại Lý sang Dương Châu!”
Ặc…… Tiểu Ngư thừa nhận lúc này mình hơi đần độn. “Được rồi… Vậy giờ chúng ta vào phó bản?”
Kiều Lân bệ hạ ừ một tiếng: “Cậu chờ tôi thử một chút.” Sau đó lại đối diện với Tông Bố thần, nhíu mày, xoay mặt về phía Tiểu Ngư, “Không được. Cần năm người mới có thể tiến vào, xem ra đây là phó bản Trung thu năm người, không khó khăn mấy. Thế nhưng không chắc người chưa làm tới nhiệm vụ này có thể nhận được hay không. Tôi hỏi ba người bọn Tiểu Hồng đã.”
Nhận được triệu hồi của bệ hạ, Phiên Gia Hồng dẫn Thanh Ninh cùng Râu Quai Nón vô dụng cực kỳ trình diện trước mặt Tiểu Ngư và Kiều Lân. Do ba người không nhận nhiệm vụ ở Thang Cốc, cho nên chỉ có thể nhận nhiệm vụ Chém giết Hà Bá tại Lạc Thủy cung.
Tiếp nhận nhiệm vụ xong, năm người đồng thời tiến nhập bản đồ phó bản Lạc Thủy cung.
Vừa vào Lạc Thủy cung, Tiểu Ngư hơi cảm thấy khó chịu. Bởi cảnh tượng đang dưới đáy nước, cho nên chốc chốc sẽ có hiệu ứng bóp méo không gian, xung quanh thỉnh thoảng sẽ có bọt khí cùng những con cá nhỏ tôm tép bơi qua. Dưới lòng bàn chân có thể bắt gặp những sinh vật cua sò ốc di động bò ngang bò dọc, cực kỳ thú vị.
Thanh Ninh và Phiên Gia Hồng kích động vô bề, phỏng chừng phần lớn đàn bà con gái luôn thiếu sức chống cự với những vật sáng ngời trong suốt. Tạo hình của Lạc Thủy cung không khác gì những cung điện dưới nước thường chiếu trên kênh truyền hình. Nhất là cánh cổng Lạc Thủy cung cao ngất trước mặt này, muốn óng bao nhiêu thì ánh bấy nhiêu. Từ ngoài cửa, bọn họ có thể nhìn thấy những hình ảnh mơ hồ không rõ phía trong.
Thân là T, Kiều Lân bệ hạ cố nhiên đi trước một trước. Phía sau anh chính là Phiên Gia Hồng thuộc Huyền Âm giáo, sau nữa là chủ trị liệu tiểu Ngư. Thanh Ninh và Râu Quai Nón phía sau tạm thời xuất ra công kích. “Chúng ta thử xem đã, con BOSS này rốt cuộc có đánh được không, hay có chiêu số gì đó ai cũng không rõ. Lát nữa nếu thấy tình thế không ổn thì nhanh nhanh chạy theo Tiểu Hồng.”
Ba lính mới hơn cấp 39 nhanh nhẩu đáp ứng. Lần đầu tiên vào phó bản, hưng phấn hay khẩn trương gì đó có thể lý giải, thế nhưng lời nói của lãnh đạo nhất định phải tuân theo, bằng không khó tránh khỏi chết rồi chết rồi chết! Thân làm trị liệu, áp lực của Tiểu Ngư nhất định còn lớn hơn cả Thanh Ninh và Râu Quai Nón. Khi đứng trước mặt BOSS, cậu có khả năng cần đứng ở trung gian, nếu quái AOE, thương tổn lại quá lớn, cậu sẽ bị miểu sát… … Nên nhớ, cảm nhận sâu sắc của Tiểu Ngư chỉnh tại mức độ cao nhất… Cho nên khi nghĩ tới điều này, Tiểu Ngư tự kiến thiết tâm lý chịu đau cho bản thân một lần.
Năm người bước gần tới cửa cung, cửa chính nửa trong suốt kia tự nhiên mở ra. Đầu tiên đánh vào mi mắt năm người chính là một đám lại một đám cá. Mỗi con cá lớn khoảng chừng một bàn tay, nhưng mỗi một đám hẳn đều trên dưới một trăm con. Lại nghía sang thuộc tính, đám này được tính là một con quái. Không hề nghi ngờ, lũ tiểu quái này khẳng định là quần công.
“Đầu tiên đánh từng bước từng bước, đánh những con quái tôi kéo tới. Tuyệt đối không được nhúc nhích.” Tiến vào phó bản, thái độ của Kiều Lân lập tức chuyển biến. Khôi giáp trên người do ánh sáng xung quanh mà càng lúc càng sáng lóa. [Đương nhiên đây là thị giác của Tiểu Ngư]
Tiểu quái đánh khá dễ dàng. Tuy thuộc tính là cấp 50, nhưng Râu Quai Nón và Thanh Ninh đánh đấm cũng không quá lao lực, cơ hồ trong khoảng mười mấy giây thì mấy người đã có thể tiêu diệt một con. Sau khi bầy cá chết sạch, mọi người liền phát hiện mấy con cá này có thể Bào đinh. Tiểu Ngư đánh mắt hỏi Kiều Lân, nhận được cái lắc đầu thì im lặng, lần này không hề ngồi xổm xuống tự tay lấy đao mổ xẻ. Đánh phó bản mà, tuyệt đối phải tuân theo sự lãnh đạo của chỉ huy. Tiểu Ngư nhận thấy Tiểu Hỉ Tử trong phó bản vô cùng có khí thế, tuy lúc này chỉ mới đánh vài con quái nhỏ, nhưng anh ta không đi cợt nhả bám dính mình như thường lệ, cực kỳ có phong phạm kiểu mẫu a! [Trời ạ, Tiểu Ngư Nhi, cậu có khuynh hướng M hả?]
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thật ra tui cũng không muốn viết như vậy đâu. 5555555, vậy mọi người muốn xem gian tình hay là muốn nhìn đồ ăn đây?
Thấy chỉ có vài comment và điểm kích ít ỏi, thiệt rầu! [Ngồi vẽ vòng tròn]
Chú thích:
[1] Respawn: túm gọn lại thì nó là cũng thuộc dạng hồi sinh á. Dạng như là quái bị đập chết rồi sau một thời gian thì nó sẽ xuất hiện lại. Hoặc nếu trong kim quáng (mỏ vàng) ở chương sau thì, vàng được khai thác là mất rồi, thì sau một thời gian nó sẽ có lại để mình khai thác tiếp.
Tên hán việt là “xoát tân” = quét mới. Vầy chắc hiểu rồi ha.
Từ này mình cũng có dùng trong truyện Quái kia, nếu ai không hiểu thì để mình chú thích bên đó luôn nha ;A;