Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên

Chương 15: 15: Xin Mời Mập Mờ Tới Chết Đi




Bạn học có nụ cười tươi tắn tên là Tô Lê, vừa nghe cái tên này, sẽ nghĩ đây hẳn sẽ là một người có khí chất lẫn dung mạo đều khá tốt.

có điều cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, mẹ Tô hi vọng con trai mình có thể giống với thần tượng trong các bộ phim truyền hình khí chất phiêu dật cưỡi Bạch mã, khổ nỗi Tô Lê từ nhỏ đã không thích cưỡi Bạch mã, cậu ta lúc nhỏ chỉ thích một việc duy nhất chính là cưỡi chó giả đại hiệp.
Tô Lê rất thích người bạn học mới này của mình, bởi vì anh ta nhìn rất yên tĩnh, rất có khí chất, khác biệt so với những thiếu niên khác.
Tạ Phi cũng không ghét cậu bạn tươi tắn này, nhưng lại có cảm giác rất phiền phức.
Hỏi: Nếu một người bên cạnh bạn có đến tám mươi phần trăm thời gian đều nói nói cười cười với bạn, bạn nên làm như thế nào?"
Tạ Phi đáp: Cầm bút đâm chết cậu ta.
Nhưng Tạ Phi không muốn được lên tiêu đề tin hot của ngày mai -- , nội dung bài viết sẽ là, trên người nạn nhân có vô số vết bút, trước khi chết trên mặt còn lưu lại nụ cười tươi tắn.

Cho nên bạn học tốt Tạ Phi quyết định giữ vững tinh thần yên lặng cao lãnh, vinh hạnh được bạn học Tô Lê xếp vào danh sách bạn tâm giao của mình.
Cuộc sống của Tạ Phi dần ổn định theo một đường thẳng gồm ba điểm, đại học - công ty - về nhà.

Đến đêm Tạ Phi sẽ đăng nhập game, mỗi ngày đúng 7 giờ đăng nhập, giống như hạng mục tin tức hàng ngày, chưa từng sai lệch.
Tạ Phi đã cùng Diệp lạc ô đề đánh quái ở Vân Mộng Trạch mấy ngày liên tiếp, hôm nay cũng không khác là mấy, Vân Mộng Trạch là một vùng hồ nước cổ, xung quanh được rừng cây quấn quanh, được cho là một trong những khu vực được yêu thích nhất trong Cổ Vực.
Bởi vì bản đồ nơi này rất lớn, cho nên số lượng người chơi phân tán khắp nơi, dù cho có rất nhiều người trên cùng một bản đồ, nhưng kể cho bạn đánh quái cả nửa ngày ở đây cũng chưa chắc gặp được bao nhiêu người.

Cho nên mấy ngày nay Mộ Nha cùng Diệp lạc ô đề đều khá an tĩnh, có điều hôm nay có chút không giống mọi ngày, lúc Tạ Phi chạy tới thì thấy nhóm người bang Nhược thủy cũng đang ở đây.

Mộ Nha nhìn nhìn, đa số cậu đều không quen biết.
Người dẫn dội bên Nhược thủy hôm nay là Cà sa như hỏa, sau khi giải thích mới biết là đang dẫn người mới vào bang đi thăng cấp.

Nhược nữ tử mấy ngày hôm nay bận rộn với chuyện thăng cấp bang hội và thu nhận người mới, không có thời gian qua đây.

Có điều Tạ Phi nhìn tiêu chuẩn tuyển người của cô nàng, có thể thấy được suy nghĩ thực sự của em gái này không giống với ấn tượng cô ấy cho mọi người thấy hàng ngày, rất tỉ mỉ, những người được thu nhận đa số đều là các acc nhỏ, này còn không phải muốn bồi dưỡng từ nhỏ sao, muốn huấn luyện lòng trung thành hử?

Tạ Phi đối với chuyện này không có nhận xét gì, ngược lại nhóm người mới sau khi nghe Cà sa nói đây là phu nhân đại thần, lập tức tiến tới thỉnh an, thần thiếp sợ hãi.

Tạ Phi xấu hổ, không thể không nói công tác tẩy não của Nhược thủy đúng là đỉnh đỉnh đại danh.
Khi cậu xoay ngươi nhìn về phía vị đại thần cười mà không nói nào đó, liếc một cái lại điềm tĩnh buông tha cái ý nghĩ nói về dự tính của mình cho anh ta, lặng lẽ đi đánh quái.
Tạ Phi có thể nhìn ra, sau đêm hôm đó, không khí giữa hai người họ biến hóa vô cùng tinh tế.

Nếu nói đối thoại của họ trước đây giống máy hỏi đáp, đa số mang theo thái độ trêu đùa, còn hiện tại thì phương thức nói chuyện chậm rãi hơn, nhưng lại thêm một phần mờ ám.
Thần hồn Tạ Phi bay cao bay xa nên không chú ý tới đám tiểu quái trước mặt, không cẩn thận bị ngược rớt hết nửa thanh huyết.

Diệp lạc ô đề nhấc tay tung một chiêu qua, hai ba lượt liền đem tiểu quái quét sạch, có thời gian rảnh liền nhắn tin gửi qua:
Diệp lạc ô đề: Phu nhân, đang nghĩ gì thế?
Tạ Phi kinh ngạc phát hiện bản thân lại bị thất thần, còn chỉ vì nghĩ cái loại chuyện đó, cả khuôn mặt cậu hồng thấu.

Nhưng không quá 3s, tố chất tâm lý mạnh mẽ lại phát huy một cách hiệu quả, làm biểu cảm trên mặt cậu khôi phục sự điềm tĩnh như ban đầu.
Mộ Nha: Không có, vừa rồi đi uống hớp nước.
Diệp lạc ô đề: Vậy hử (mặt cười)
Khi nói chuyện đại thần rất thích dùng hử thay hả, cái giọng điệu nhẹ nhàng bay bổng đó, làm người ta có cảm giác nó mang theo nhiều ý nghĩa mà chúng ta không hiểu nổi.

Đặc biệt là sau chữ hử còn kèm theo cái mặt cười thiếu đòn kia, đây chắc chắn là sự phối hợp gian trá nhất trong lịch sử loài người, được Cổ Vực xác nhận, độc nhất vô nhị.
La Khanh thấy Mộ Nha không thèm để ý đến mình, xoay người đi mở quái tiếp, chỉ lưu lại cho anh bóng lưng hết sức chăm chú kia.

Không khỏi thở dài, phu nhân nhà mình càng ngày càng kiêu ngạo rồi...
Có điều...!một kế hoạch tuyệt diệu dùng để xác nhận thân phận của Mộ Nha đang được hoàn thiện trong đầu của La Khanh.

Anh cười cười cầm lên tấm dánh thiếp trên bàn, dựa theo số điện thoại trong đó gọi điện thoại cho cậu.

Tạ Phi còn đang nghi hoặc sao hôm nay Diệp lạc ô đề không nói chuyện nữa, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, vừa nhìn thì thấy là một số lạ.

Đêm khuya gọi tới như này có thể là ai nhỉ?
"Alo?
"Xin chào, Là anh Tạ sao?"
"Là tôi, xin hỏi anh là..."
"La Khanh."
"À, là anh La sao." Tạ Phi có chút ngoài ý muốn, không ngờ La Khanh sẽ chủ động gọi điện thoại cho cậu," "Về chuyện chuyên mục kia, anh La đã suy nghĩ xong rồi sao?"
La Khanh nhìn Mộ Nha đã ngừng hoạt động trên màn hình máy tính, khóe miệng nhếch thành nụ cười tuyệt đẹp, cá đã bắt đầu cắn câu, "Đúng vậy, nhưng tôi còn muốn gặp mặt anh Tạ thêm một lần, mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng có nên tiếp nhập phần công việc này hay không."
"Được, vậy chúng ta ngày mai..."
"Không, liền bây giờ luôn đi."
"Bây giờ?" Tạ Phi nhìn chiếc đồng đã sắp chạy tới con số bảy rưỡi tối, được rồi, trong mắt người sống tại nơi đô thị phồn hoa này, hiện tại không được coi là muộn.

Tạ Phi thuộc phái hiệu suất, nếu đối phương đã bắt đầu lung lay, cậu hi vọng có thể nhanh chóng xử lý cho xong chuyện lần này." Chúng ta gặp mặt ở đâu?
"Tại Rạp hát xưa gần con phố nhỏ bên cạnh tiệm sách lần trước đi, bảng tên của nhà kịch này rất bắt mắt, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra."
"Được, tầm nửa tiếng sau tôi sẽ có mặt."
"Chờ ngài đại giá." La Khanh tắt điện thoại, ngược lại không vội vàng rời đi.

Ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ lên mặt bàn, bình tĩnh nhìn giao diện game trên máy tính.
Rất nhanh, một tin nhắn hiện ra trên thanh tán gẫu.
Mộ Nha: Tôi có việc, out trước đây.
Khóe miệng La Khanh chẫm rãi cong thành độ cong mê người, cùng lúc đăng xuất khỏi game.


Chỉ để lại nhóm người bang Nhược thủy tam thiên, chớp chớp mắt nhòm qua, khuôn mặt mờ mịt: Hai người này...!hình như có chút mờ ám nhỉ?
Tám giờ tối, sau khi dừng xe ở bãi đỗ, Tạ Phi di chuyển tới con phố nhỏ mà La Khanh nói kia.

Con phố này khá nhỏ, nhưng không có cảm giác âm u, đèn hai bên đường có kiểu dáng cổ kính, lại tạo cảm giác cao cấp hơn nhiều so với đèn ở những con phố ngoài kia.

Làm Tạ Phi nhớ tới ông chủ tiệm sách hôm bữa, bạn của La Khanh hình như cũng không phải nhân vật đơn giản.
Đúng như lời La Khanh đã nói, rạp hát này rất dễ nhận biết, trên bảng đèn viết đúng ba chữ Rạp hát xưa, cửa lớn màu đỏ thẫm tạo cảm giác lâu đời.

Tạ Phi tiến vào thấy dưới đèn lồng trước cửa có một người đang đứng, lưng dựa tường hướng về phía cậu vẫy tay.
"Anh Tạ."
Là La Khanh.

Tạ Phi bước nhanh về phía đó, hối lỗi nói: "Ngại quá, để anh đợi lâu rồi."
"Không có gì, đêm nay tâm trạng tôi rất tốt." La Khanh không đầu không cuối nói một câu như vậy, sau đó lại nói: "Chúng ta đi vào thôi, buổi biểu diễn cũng sắp bắt đầu rồi."
Buổi diễn? Là người bạn kia của anh ta biểu diễn sao? Xem ra tâm trạng của anh ta tốt là vì sắp có thể xem hát..

ừm, nhân lúc tâm trạng anh ta đang tốt nhanh chóng đem chuyện chuyên án đàm phán ổn thỏa, như vậy về sau cũng không cần tiêu tốn tâm tư vào chuyện này nữa.

Tạ Phi thầm nghĩ, chân lại không chút do dự bước theo phía sau La Khanh tiến vào rạp hát.
Vị trí ngồi của hai người họ là phòng nhỏ trên lầu hai, cơ cấu của rạp hát này khá giống với nhà hát kịch thời xưa, dưới lầu là võ đài cùng với một số chỗ ngồi đơn lẻ, mà khách nhân tại phòng nhỏ lầu hai chỉ cần kéo rèm lên là có thể nhìn thấy biểu diễn ở võ đài bên dưới.

Nhìn bộ dáng dẫn đường thuần thục của La Khanh, có thể thấy được anh ta cũng thường xuyên tới.
Khi hai người ngồi xuống, bên dưới lầu đúng lúc vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Tạ Phi lần đầu tiên tới chỗ như thế này, có hơi hiếu kì ngó xuống dưới nhìn, trên võ đài, vị hoa đán diễm lệ phất nhẹ tay áo che khuất nửa khuôn mặt, một đôi mắt mảnh nhỏ được vẽ bằng sơn dầu như biết nói, vô cùng linh động.

Nàng vừa cất giọng, giọng nói trong trẻo đó mỗi khi chuyển âm lại ngân vang một hồi, giọng Bắc kinh tiêu chuẩn, khi hát kịch đặc biệt quyến rũ, khó trách khách nhân phía dưới lại say mê đến thế.
"Đó là...."
"Ninh Hàn, ông chủ tiệm sách cậu từng gặp hôm đó." La Khanh nói, đi đến đứng gần bên lan can cạnh cậu, cười nói: "Thế nào, đẹp không?"
Đẹp? Tạ phi gật đầu, mặc dù dùng từ này để hình dung một người đàn ông có chút không thích hợp, có điều Tạ Phi thực sự không nghĩ tới ông chủ tiệm sách nhìn qua ôn hòa lịch sự lại trang nhã sau khi hóa trang có thể trở lên đẹp đến thế, đứng trên góc độ của môt người đàn ông mà nói, nếu anh ta thật sự là một cô gái thì đám khánh nhân có đến hơn phân nửa là đàn ông bên dưới chắc sẽ càng thêm say mê nhỉ.
Lại nói La Khanh dùng chữ đẹp để hình dung bạn bè không có vấn đề gì sao...!hay là...!bọn họ là loại quan hệ đó?

Cảm giác của Tạ Phi khó mới có một lần trở nên sắc bén đến vậy, đáng tiếc lại không liên quan gì với hiện thực hết.
Tạ Phi ngẫm nghĩ, lại nhanh chóng phủ quyết với suy đoán của chính mình.

Tạ Phi ơi Tạ Phi, tự mày thích đàn ông, lẽ nào mày còn nghĩ cả thế giới đều thích đàn ông giống mày nữa à?
"Nếu anh Tạ cũng được hóa trang như thế chắc chắn sẽ không kém." La Khanh nhìn Tạ Phi như có điều suy nghĩ, rồi hứng thú nhìn vào đôi mắt bị che lấp sau đôi mắt kính của cậu nói.
"Hả? Tạ Phi khó hiểu, nhanh chóng phản ứng lại, cũng không có suy nghĩ sâu xa, "Anh La cứ trêu, tôi đối với chuyện này cũng không hiểu rõ."
Đúng lúc này, đằng sau có tiếng gõ cửa truyền tới, một người giống như nhân viên phục vụ...!một nam nhân cao to bê ấm trà đi qua.

Anh ta đặt ấm trà xuống, hướng về phía La Khanh cung kính gật đầu, nói: "Anh La, Thiếu gia nhà tôi truyền lời muốn anh tới sau hậu đài một chuyến."
"Đã biết." La Khanh phất tay người đàn ông cao to kia liền đi ra.

Có điều Tạ Phi nhìn thân hình cao to cường tráng của anh ta, luôn có cảm giác không giống nhân viên bưng trả rót nước ở đây, càng nên giống với kiểu vệ sĩ mặc tây trang đen, đeo kính đen đứng canh ngoài cửa hơn, à ha, nếu thật sư như thế thì ai dám vào đây chứ nhỉ!
"Cảm thấy kì lạ hử?" La Khanh dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Tạ Phi, vừa nhàn nhã rót trà vừa cười nói: "Ninh gia đi theo con đường hắc đạo, cho nên thủ hạ đều thuộc dạng cao to cường tráng, không cần thấy lạ."
Vậy a...!tôi một chút cũng không thấy kì lạ.

Ngài làm ơn đừng dùng cái giọng điệu nhẹ tênh đó đi nói một chuyện kinh khủng như này được không.

Tôi ở thành phố B sinh sống nhiều năm như vậy, ngay cả cướp vặt còn chưa từng gặp phải, hiện tại anh nói với tôi đây là chỗ có thể tiến vào hở?
"Chúng ta nói vào chuyện chính đi, chi tiết về chuyện hợp tác lần này tin rằng anh La cũng xem qua fax rồi nhỉ." Tạ Phi cười nói: "Hợp đồng bên tôi cũng đã làm tốt, anh có muốn xem qua không?"
"Cứ để đó đi, nếu biết chúng ta bàn chuyện khác vào lúc xem hát kịch, đại thiếu gia Ninh sẽ rất đau lòng đó."
......
Được, La Khanh ngài là nhất, Tạ Phi chỉ có thể làm theo yêu cầu của anh ta, ngồi xuống tiếp tục xem hát kịch.

Kịch hôm nay là môt đoạn trong , Tạ Phi không có tế bào nghệ thuật, nhưng dù thế nào cũng phải chuyên tâm xem tiếp.
La Khanh ngồi bên cạnh vừa thưởng thức trà vừa rảnh rỗi đánh giá một bên sườn mặt của Tạ Phi: Tên này thực sự là, gọi anh ta tới xem hát kịch, anh ta còn thật sự nghiêm túc ngồi xem.

Tư thế ngồi nghiêm chỉnh, biểu cảm chăm chú, tây trang cách điệu chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy khá là thú vị rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.