Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên

Chương 3: 3: Hoa Rơi Hữu Ý Nước Chảy Vô Tình




Vất vả một hồi rốt cuộc cũng đẩy ngã được boss nhỏ cấp 35, Mộ Nha tiến lên sờ thi thể.

Cái được gọi là tay thần xuất chiêu kẻ nào dám tranh đoạt, La Khanh nhìn đống trang bị với tài liệu chói mù mắt kia thầm nghĩ: Đây thực sự là đồ boss cấp thấp có thể tuồn ra hở?
Tốc độ chia của của hai người phải nói cực kì nhanh chóng, cả quá trình mây trôi nước chảy, không hề tranh chấp, tố chất cao thủ bộc lộ rõ ràng.

(Đội ngũ): Điệp lạc ô đề: Tiếp tục?
(Đội ngũ): Mộ Nha: Không cần, phó bản cấp quá thấp, không có lợi gì với anh.

Đi đánh Khảm nguyên chi hoạn?
Ha ha, La Khanh uống một ngụm nước, ý cười dạt dào.
Khảm nguyên chi hoạn cũng là một phó bản cấp 35, nhưng đây là phó bản chuyên dụng để cày kinh nghiệm.

Yêu quái Khảm nguyên khá giống với loài ong, kích cỡ gần ngang chim uyên ương, đốt chim chim chết, mổ cây cây cũng phải héo khô, là tai họa lớn trên núi Côn Lôn, kiểu như nạn châu chấu vậy.

Nhiệm vụ trừ hại do Thần thú hộ sơn Lục Ngô ban hành, mặc dù Khảm nguyên rất nhỏ lại có thể bay nên khá khó đánh, cực kì khảo nghiệm trình độ thao tác của người chơi, có điều kinh nghiệm phó bản này cho cũng đặc biệt nhiều, dù cho không đánh chết được boss cuối thì kinh nghiệm mà tiểu quái cho cũng rất khả quan.

Mộ Nha chọn phó bản này là do cậu rất tự tin với bản thân mình hay có lòng tin vào Diệp lạc anh đây?
Con người La Khanh một khi lòng hiếu kì đã bị câu ra thì, Chậc chậc, hậu quả vô cùng đáng sợ.

Đối với chuyện này, Trẫm ngã kỳ thùy cũng chỉ cười mà không nói.
(Đội ngũ)Diệp lạc ô đề: Được, xíu nữa tôi đánh quái, cậu thêm huyết.
Chức nghiệp của dược sư Mộ Nha chính là vú em, trong chiến đấu phụ trách thêm huyết là được.

Bởi vậy câu nói này của Diệp lạc thật sự bình thường đến không thể bình thường hơn.

Nhưng Tạ Phi nhìn thấy sáu chữ Tôi đánh quái, cậu thêm huyết này lại bất giác ngây ngẩn cả người.


Thừ người kiểu này không phải kiểu thẫn thờ bình thường, mà là toàn bộ cơ thể cậu đều thẫn thờ trước màn hình máy tính.
Cậu nhớ lại phần kí ức bản than đã cố ý chôn vùi dưới đáy lòng, một kiếm khách anh tuấn tiêu sái, tay cầm trường kiếm hiên ngang đứng trước mặt, cậu đứng ở phía sau, hai người phối hợp ăn ý.

Bất kể trên chiến trường hay trong phó bản hoặc đánh dã ngoại, hai ngôi sao song tử bọn họ chưa từng tách rời.
Nhưng thế giới trong game có đẹp đẽ đến đâu cũng thua bởi hiện thực tàn khốc.
Thẫn thờ mất một lúc, Tạ Phi rốt cuộc cũng hồi thần, phát hiện khóe mắt có chút ẩm ướt.

Không thể không tự cười bản thân một tiếng: Ha, Tạ Phi, mi đúng là đồ không ra gì.
Đem tâm trạng hỗn loạn của bản thân áp chế xuống, Tạ Phi đem những thứ có mà không có kia ném ra khỏi đầu, thầm nghĩ Diệp lạc ô đề có khi nào chờ đợi đến hết kiên nhẫn luôn rồi không, cậu liếc qua kênh đội ngũ thấy không khí khá im ắng, hình như sau đó Diệp lạc ô đề cũng im lặng không nói chuyện nữa.
Anh ta đâu rồi nhỉ? Rời khỏi đây rồi hả?
Tạ Phi thao tác Mộ Nha điều chỉnh góc nhìn nhân vật, phát hiện Diệp lạc ô đề đang ngồi dưới gốc cây hoa đào cách cậu khoảng 3-5m bên kia, nhân vật của anh ta đang ưu nhã gảy đàn, cánh hoa phớt hồng xoay tròn rơi trên mép tóc cùng với viền áo của nhân vật Vũ sư, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Tiếng đàn thông qua tai nghe truyền tới, lúc xa lúc gần, tiết tấu êm dịu, cũng vì thế nên vừa rồi mới không thu hút được sự chú ý từ Tạ Phi.
Ôi mèn ơi, chả trách vừa rồi lòng thương cảm tự dưng trỗi dậy, thì ra do tên nào đó ngồi kia đàn phiến tình.
(Đội ngũ) Mộ Nha: Không đi?
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Xưa nay nước chảy hữu ý mà hoa rơi lại vô tình.
Đây là cái tiết tấu gì vậy?
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phu nhân, Khi bên cạnh ta ngươi cư nhiên nghĩ tới một người khác.

Vi phu đàn khúc nhạc này thể hiện lỗi lòng thương tâm vô hạn của chính mình.
Tạ Phi nhìn thấy câu nói này của anh ta thực sự có điểm bất lực, tính ra cậu với tên Diệp lạc ô đề kia từ lúc gặp mặt tới bây giờ cũng chưa đến nửa tiếng đồng hồ, nói chuyện cũng không quá hai mươi câu, rồi chả hiểu sao lại phát triển theo hướng này......!Thật sự không có vấn đề gì hả? Lẽ nào vừa rồi cậu xuất thần một lúc nên bỏ qua mất cái gì sao!
(Đội ngũ) Mộ Nha:.......
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Có vấn đề gì à?
(Đội ngũ) Mộ Nha: Đi, ly hôn.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Em không cần tôi nữa rồi?
Cái ngữ điệu thảm thương như bị vứt bỏ này là thế quái nào chứ!

(Đội ngũ) Mộ Nha: Xin tự trọng.
Lời vừa nói ra, khung cảnh an tĩnh không quá vài giây, sau đó Tạ Phi thấy Diệp lạc ô đề thu đàn, điên cuồng chạy về phía cậu, làm ra một động tác cực kì vô sỉ đó là ôm lấy Mộ Nha!
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Yên tâm, đã bước qua cửa nhà Diệp lạc anh đây thì từ nay về sau chính là người nhà Diệp lạc.

Anh nhất định sẽ tự trọng, sẽ không để cưng góa bụa nha, phu nhân.
(Đội ngũ) Mộ Nha: Dừng dừng!
(Đội ngũ) Mộ Nha: Anh trêu nhau đấy à?
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Em đoán xem?
(Đội ngũ) Mộ Nha: Đi ly hôn.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Anh ôm em trong lòng, thủ thỉ bên tai, vậy mà em nhẫn tâm đòi ly hôn với anh?
(Đội ngũ) Mộ Nha: Anh có thể lựa chọn không ôm.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Như vậy đi, Chốc nữa chúng ta tiến vào phó bản Khảm nguyên chi hoạn, ai giết tiểu quái nhiều thì nghe người đó, hoặc chúng ta có thể cắm cờ bàn luận, ai thắng thì nghe người đó.

Thế nào?
(Đội ngũ) Mộ Nha: Thứ nhất, cấp bậc của anh cao hơn tôi.

Thứ hai, tôi là dược sư, anh là vũ sư, không có tính đối chiếu.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Cho nên, có một số việc chình là ông trời định sẵn.

Đi thôi, vi phu mang em đi thăng cấp.
(Đội ngũ) Mộ Nha:......
Đã không còn từ nào có thể hình dung tâm trạng hiện tại của Tạ Phi, cậu có cảm giác bản thân bị lọt vô cái hố thật lớn, dự cảm không có cách nào trèo ra được nữa.
(Đội ngũ) Mộ Nha: Có lẽ ngay ngày mai tôi liền rời game, hoặc có lẽ sẽ không dùng đến acc này nữa.


ngôn tình sủng
Sát chiêu cuối cùng!
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Em cứ thử xem?
Cảm giác một quyền đấm vào không khí, kết quả bị phản kích dữ dội, ngực như nghẹn ứ một cục tức.

Tạ Phi, một người sống trong thể giới hiện thực 3D quá lâu sắp thất bại thảm hại, đúng lúc này, tại một góc nhỏ trong rừng id xung quanh, cậu phát hiện ra một cái tên vô cùng thân thuộc.
Không đúng, tại sao xung quanh lại có nhiều người đến thế? Dường như lấy hai người họ làm trung tâm, kết thành trận địa vây xem với quy mô lớn?
(Gần) Mộ Nha: Mấy người đang làm cái gì vậy?
Tạ Phi tự cảm thấy giọng điệu lúc này của bản thân đã khá ôn hòa.
(Gần) Cà sa như hỏa: Chụp ảnh!
(Gần) Kiệt suất đích tiểu nhị bức: Chụp ảnh!
(Gần) Ngẫu nhĩ quân: Chụp ảnh ~
(Gần) Nhược nữ tử: Chế độ chụp ảnh đã sẵn sàng!
......
(Gần) Mộ Nha: Buông tha tôi đi.
Hỏng, quên đổi kênh nói chuyện rồi......!kênh (Gần), tất cả chữ gõ trên kênh này sẽ dùng biểu tượng khung chat hình bong bóng hiển thị ra bên ngoài.
Bởi vậy, một cái bong bóng nhỏ có dòng chữ Buông tha tôi đi rung rinh nhảy ra trên đầu nhân vật Mộ Nha.

Tiếp theo trên đầu Diệp lạc ô đề cũng nhảy ra một cái khung bong bóng:
Được anh ôm không thấy thoải mái sao?
Chớp mắt, Mộ Nha dường như có thể nghe được tiếng click chuột chụp ảnh liên hồi, cùng với tiếng vỗ cánh của nhóm thiên thần hóng hớt đang duỗi cánh bay khắp đất trời Cổ Vực.
Nhân vật Trẫm ngã kỳ thùy quen thuộc kia, trên mặt treo lên nụ cười gian trá, âm thầm lặng lẽ bước từng bước nhỏ trốn khỏi phạm vi quần chúng vây xem, ôm theo suy nghĩ thành công rút lui, chuẩn bị sẵn sàng trốn thoát thì giao diện tin nhắn Mật bỗng dưng nhảy ra cái tin nhắn.
Mộ Nha: Mày có thể đi tìm chết rồi.
Toàn thân Tạ Tầm nhất thời phát lạnh.
Nhưng trong đầu cậu ngay lập tức có một âm thanh gào thét hô vang: Tạ Tầm, mày không được phép hối hận! Tạ Tầm, phải hướng về phía trước! cậu vì cái nhà này, vì thế giới này làm ra cống hiến vĩ đại như thế nào cậu có biết không! Huống hồ cậu chỉ là người xây đập đắp cầu mà thôi, người ra tay thật sự là Diệp Thần a! Có biết vì sao chỉ cần Diệp thần hỏi chuyện, ngay cả các đại thần như Thiên địa kiếp hồi; Cố chỉ sinh hoa; Nhất thoa yên vũ đều phải xuất hiện giũ bỏ thân phận mà quy phục không? Bởi vì thế giới của thần người phàm như chúng ta không bao giờ có thể hiểu được! Cho nên, mày không sai, thực sự không có sai!
Tạ Tầm an tâm nhàn nhã đi ăn cơm.
Bên này kẻ đầu têu đã chạy trốn mất dạng, bên kia người chấp hành thực tiễn La Khanh lại có chút ngoài ý muốn.

Thực chất bản thân anh cũng không rõ tại sao lần này bản thân lại hiếu kỳ về một người đến thế, bản thân anh còn làm ra phản ứng lớn như vậy.


Đúng vậy, thấy Mộ Nha bình tĩnh trả lời, dung giọng điệu bình thản kêu mình đi ly hôn, rồi còn bình tĩnh và lưu loát giết chết tiểu quái tại Dao Trì thì La Khanh liền nhịn không được muốn thấy cậu...!có những phản ứng khác.
Ví dụ như: Ngỡ ngàng? hay là: Hoảng sợ?
Vừa rồi Mộ Nha đứng đó không động đậy một lúc lâu, trong đầu La Khanh liền hồi tưởng đến lời nói trước đó của Trẫm ngã kỳ thùy, Trước đây anh ấy gặp một người trong Cổ Vực, hai người xảy ra chút chuyện, là người nào? Đã phát sinh chuyện gì?
La Khanh cảm thấy trong đầu mình là một cái dây đàn đang bị kéo căng rung lên từng hồi.

Chính lúc này, anh lại thấy Mộ Nha dùng một câu nói vô cùng bình tĩnh, miểu sát tất cả vật sống cs mặt tại hiện trường.
(Gần) Mộ Nha: Không phải muốn đi phó bản à? Không đi nữa hả?
Lúc này La Khanh đã điều khiển Diệp lạc ô đề buông Mộ Nha ra, đốt lửa đến tầm này cũng khá khá rồi.

Cần phải từ từ kiên nhẫn giống như nuôi thú cưng vậy, vừa chặt chẽ lại biết buông lỏng, có phạt mà cũng có khen thưởng.
Chờ đã, phép so sánh này có gì đó sai sai......
(Gần) Diệp lạc ô đề: Được rồi, giải tán hết đi, tôi dẫn cậu ấy đi đánh phó bản.
Đại thần ra tay đúng là khác biệt, thành viên dưới trướng Nhược thủy tam thiên lập tức như nhận được quân lệnh, dưới sự dẫn dắt của Nhược nữ tử mạnh mẽ dứt khoát lui quân.

Thuận tiện còn lùa hết đám người qua đường xếp hàng vây xem xung quanh đi.
(Gần) Nhược nữ tử: Đi đi đi!, Mọi người mau tản đi thôi ~ Tám giờ tối, Dao Trì không gặp không về! các bạn nhỏ, chuẩn bị đi nào!
Tạ Phi học khôn cũng không buồn hỏi Nhược nữ tử vừa nói hẹn tám giờ tối không gặp không về là có ý gì, lăn lộn kiếm cơm nhiều năm trên thương trường, làm thế nào lấy lợi tránh hại đã được luyện thành kĩ năng bị động của bản thân, tùy thời kích hoạt.
Chỉ là, Vị đại thần này nên làm sao cho phải?
Tạ Phi điều chỉnh tầm nhìn của Mộ Nha, liền thấy vị trường bào bạch sắc phiêu dật trong gió vẫn đang đứng bất động dưới gốc hoa đào, thâm tình nhìn về phía mình.

Vì sao trước mắt chỉ là một dãy thông số ảo cũng có thể nhìn ra được sự thâm tình? Tạ Phi thực không hiểu loại cảm giác như xem phim kinh dị lúc nửa đêm này từ đâu ra nữa!
Tạ Phi điều khiển nhân vật Mộ Nha lắc lư đuôi ngựa chạy về phía người ban bố nhiệm vụ Lục Ngô.

Tạ Phi đã không còn là thằng nhóc tuổi mới lớn nữa, cũng chẳng phải dạng thiếu niên không gánh nổi sự chê cười cùng nhàn thoại từ người khác, cho nên vừa rồi cậu không giải thích cũng chẳng phủ nhận, trực tiếp dùng chiêu tự động bỏ qua.
Bởi càng giải thích, kết quả nhận được cũng chỉ là giấu đầu nòi đuôi mà thôi.
Về phía Diệp lạc ô đề thì, có chăng cũng chỉ vì lòng hiếu kì dẫn dắt lên mới vậy, qua vài ngày rồi cũng chán thôi, Tạ Phi không thấy người nhạt nhẽo như bản thân có bất cứ sức hấp dẫn gì.

Khi xưa cậu vì người đó đốt sạch nhiệt huyết của bản thân, nhưng đến cuối cùng kết quả không phải vẫn là không giữ được người ở lại sao.
Chẳng đáng giá..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.