Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên

Chương 76



Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ La chuẩn bị đóng vai mẹ chồng tri kỉ gõ cửa phòng Tạ Phi.

"Tạ Phi, còn không tỉnh dậy là không kịp giờ đi làm đó con." Nhiều năm qua mẹ La cũng muốn có một lần thử nghiệm cảm giác gọi con giai thức dậy đi làm như thế này, nhưng thân là một người có chức nghiệp tự do, La đại nhân chưa từng cho bà có cơ hội đó.

Ý? không có ai trả lời? Ngủ say tới vậy sao? mẹ La nghĩ nghĩ, dù sao cũng đã là con dâu nhà mình, tiến vào nhìn một cái cũng chẳng sao, vậy nên bà trực tiếp đẩy cửa tiến vào, mặt đầy ý cười nhìn về phía giường, chỉ thấy thằng con chết dẫm nhà mình giơ cánh tay lên, ngón tay đặt trên môi làm động tác suỵt.

Thằng oắt con này! mi lăn về đây từ khi nào vậy hả!

Lại liếc mắt nhìn Tạ Phi đang rúc trong lòng La Khanh ngủ say một cái, lúc này cậu nhóc chỉ có nửa cái đầu lộ ra bên ngoài, nhìn có vẻ đang ngủ rất sâu, nhất thời cũng chưa thể tỉnh dậy được ngay. Đôi con ngươi của mẹ La xoay tròn, rất nhanh liền hiểu rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì, vì vậy bà lại trừng La Khanh một cái, sau đó nhướn nhướn mày, ý tứ "không tệ nha con trai", cuối cùng mới nhẹ nhàng từng bước rời khỏi phòng.

Căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, nhưng tiếng đóng cửa vẫn làm Tạ Phi khẽ lật người một cái rồi mới vùi sâu vào trong lồng ngực La Khanh, cực kì giống loài động vật nhỏ tìm vị trí thoải mái nhất trong cái tổ của mình tiếp tục say ngủ. Cằm La Khanh bị mái tóc mềm mại của Tạ Phi quét qua quét lại có hơi ngứa, vậy nên anh nhẹ tay xoa vuốt mái tóc của Tạ Phi, ai nha.. lúc này phu nhân thực ngoan.

Ôm lấy Tạ Phi nằm thêm khoảng một tiếng đồng hồ, La Khanh vẫn là bắt buộc phải rời giường. Hôm qua anh vừa tham gia hoạt động kí tặng xong liền tức tốc chạy về phòng tìm chỗ đăng nhập vào game, làm xong hôn lễ lại nhanh chóng trở về nhà tạo bất ngờ cho phu nhân, thuận tiện động phòng hoa chúc. Kế hoạch rất hoàn mỹ, cũng phải giải thích một chút, cái lí do cuối cùng kia tuyệt đối không phải là nguyên nhân chủ yếu.

Chỉ là hôm nay La Khanh vẫn còn lịch trình cho nên vé khứ hồi cũng đã được đặt sẵn. Dù anh có rất muốn làm Đường Minh Hoàng, thế nhưng La đại nhân còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, cũng cần đảm bảo bản thân không bị nhà tài trợ cùng nhóm fan nhà mình xách đao chém chết, chỉ đành buông tha cái quyết định hấp dẫn cùng cực này, nhanh chóng mặc quần áo chạy vội tới sân bay.

Lúc Tạ Phi thức dậy cũng đã là lúc mặt trời lên cao, ông mặt trời vui vẻ chiếu tới bàn chân cậu, lá phong ngoài cửa sổ cũng đã rụng qua vài lần. Cậu lật người một cái, cảm thấy vị trí bên cạnh trống không, vừa mở mắt mới phát hiện La Khanh đã không còn ở đây.

Lẽ nào anh ấy là Peter Pan sao? Hay bản thân vừa mới tỉnh dậy khỏi một giấc mộng đẹp, lẽ nào thực chất đêm qua La Khanh không hè quay trở lại?

Não bộ mới tỉnh ngủ của Tạ Phi có hơi hỗn loạn, nhưng khi cậu cúi đầu nhìn những dấu ô mai khả nghi khắp người mình liền có suy nghĩ: Tạ Phi, mi thực quá ngây thơ rồi.

Thành quả của việc ở cùng với La Khanh một đoạn thời gian chính là Tạ Phi đã không còn bộ dáng yếu ớt mong manh giống như đêm đầu tiên đó nữa, bộ dáng bước xuống giường mặc quần áo vẫn đủ tiêu chuẩn. Mặc dù eo vẫn có hơi ê ẩm, nhưng vẫn có thể chịu đựng được. Cậu làm vệ sinh cá nhân xong bước ra khỏi phòng tắm, vô tình nhìn thấy bó hoa cùng thiệp mừng sinh nhật được đặt ngay ngắn trên bàn sách, nỗi oán giận về chuyện La Khanh làm đêm qua cũng dần tan biến.

Chỉ là mấy dấu hôn đỏ đậm trên cổ vẫn không có cách nào che dấu, làm khoảnh khắc Tạ Phi xuống lầu có hơi mất tự nhiên.

Thời gian vài ngày trôi qua một cách nhanh chóng, cuối cùng Tạ Phi cũng đồng ý với đề nghị trở về nhà của Tạ Tầm, cậu kêu Đái Thư đặt vé xe cho mình. Sau đêm đại hôn ngày đó, trái tim Tạ Phi cũng bình tĩnh hơn nhiều, dũng khí biến mất trước đây cũng dần quay trở lại. Nhưng cậu vẫn quyết định không nói trước với La Khanh chuyện bản thân trở về nhà một chuyến, cái gọi là cởi chuông cần do người buộc chuông tự cởi, việc trong nhà một mình cậu cũng có thể giải quyết được.

Tạ Tầm lại không nghĩ như vậy, cậu nhóc chỉ sợ anh trai nhà mình lần này trở về lại xảy ra vấn đề khó giải quyết, sau khi biết được Tạ Phi đã xuất phát, cậu nhóc lập tức gọi điện cho La Khanh để dò la tình hình. La Khanh tất nhiên không biết chuyện này, sau khi kinh ngạc một hồi lâu lại an ủi kêu Tạ Tầm đừng lo lắng, anh sẽ tự có cách.

Lúc Tạ Tầm gọi tới La Khanh đang ăn cơm ở bên ngoài, sau khi nhận được điện thoại của cậu nhóc anh liền vội vàng đi ra ngoài hành lang gọi điện thoại cho Tạ Phi.

"Alo?"

"Phu nhân, em về nhà hả?" Đối với vấn đề mẫn cảm này La Khanh lựa chọn thẳng thắn.

Tạ Phi cũng không thích quanh co: "Ừ, Tạ Tầm nói với anh à?"

"Ừ, phu nhân em thật là, sao không nói một tiếng với anh." La Khanh cười nói: "Cũng không chịu đem anh theo, con dâu có xấu cũng cần ra mắt cha mẹ chồng mà."

"Anh rốt cuộc cũng thừa nhận mình là con dâu xấu rồi à?"

"Nếu em chịu hủy bỏ lời cầu nguyện hôm sinh nhật đó."

"Cút..." Tạ Phi nhịn không được muốn trợn trắng mắt, sau đó lại nghiêm sắc mặt nói: "Em về một mình trước, nói rõ ràng với hai người họ. Nếu như.. nếu như hai người có thể tiếp nhận em lại mang anh về."

"Được, phu nhân không được để anh đợi quá lâu đó nhé." La Khanh cười nói, ngón tay đùa nghịch lá cây phong lan treo trước mặt, "Nhưng là anh cũng phải nói rõ trước nhé, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh, không được một mình chịu đựng có biết không?"

"Ừm." Tạ Phi lanh nhạt đáp ứng một tiếng, sau đó rất nhanh liền ngắt cuộc gọi. Bàn tay xách hành lý nắm thật chặt, cậu bước từng bước dài về phía chiếc tàu hỏa chuẩn bị chuyển động đằng trước.

Anh và cậu đều hiểu rõ rằng, hai người họ không có ai là phải phụ thuộc vào ai hết. Anh tin tưởng cậu, nguyện ý trở thành người ủng hộ cậu, càng tôn trọng quyết định của cậu, đối với hai người họ đây chính là phương pháp ở chung thích hợp nhất. Dù cho đối phương sẽ lo lắng, sẽ sợ hãi, nhưng có một số việc vẫn cần bản thân tự mình gánh vác.

Con đường về nhà rất dài nhưng cũng rất ngắn. Tạ Phi ngồi trên tàu hỏa suy nghĩ về rất nhiều chuyện đã qua, cậu cảm thấy không bao lâu thì tàu hỏa đã tiến vào vị trí cần tới. Cảm giác hoàn toàn khác so với lúc cậu rời đi, khi đó cậu chỉ muốn nhanh chóng tìm được Hạ Thanh Hà, cho nên bản thân ngồi trên tàu hỏa long lại nôn nóng không thôi, cậu suýt chút nữa cho rằng bản thân đã ngồi tới sụp ghế luôn rồi. Mà lần này, vừa chớp mắt một cái đã tàu đã tới nơi rồi.

Sau khi xuống tàu, cậu nương theo đoàn người đông đúc từng chút một nhích ra ngoài, Tạ Phi liếc một cái liền có thể nhìn thấy bóng dáng Tạ Tầm từ đằng xa đang điên cuồng vẫy tay với cậu. Đã lâu không gặp, thằng nhóc này lại cao lên không ít, đều cao hơn so với thằng anh này rồi.

Tạ Tầm với Tạ Phi tuy rằng không phải anh em sinh đôi, nhưng nếu chỉ nhìn diện mạo bên ngoài sẽ cảm thấy hai người rất giống nhau, chỉ là khí chất lại cách xa nhau cả vạn dặm. Đứng cùng một chỗ chính là kiểu một nóng một lạnh, nhưng lại vô cùng hòa hợp.

"Anh!" Tạ Tầm cũng vừa lúc nhìn thấy Tạ Phi, cậu nhóc chạy bước nhỏ qua, vỗ mạnh lên vai Tạ Phi một cái, "Rốt cục cũng đợi được anh trở lại rồi!"

Đánh mạnh như vậy, anh trai bị mi vỗ tới nội thương luôn rồi, dù cho anh mày có vài năm không về nhà cũng không cần trả thù anh mày như vậy đâu. Tạ Phi thầm lắc đầu, "Cậu không cần đi học hả? sao có thời gian rảnh đến đón anh thế."

" Ha ha em trai anh thế nhưng là học thần người gặp người thích đấy nhé! xin nghỉ một hai tiết thầy cô giáo cũng sẽ không quá để ý, huống hồ tiết học ngày hôm này đều là làm thực nghiệm, mấy cái thực nghiệm rách nát đó em đây đều đã làm cả n lần rồi, không cần gấp nha." Tạ Tầm thuộc phái lạc quan, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng đều hi hi ha ha như vậy, sờ sờ túi quần, cậu nhóc lại cầm ra một chùm chìa khóa như hiến vật báu lắc qua lắc lại trước mặt Tạ Phi, "Anh xem, em hỏi mượn xe của chú nhỏ đó, chúng ta mau đi thôi!"

Nói đi là đi, Tạ Tầm cầm tay kéo anh đi suốt cả đoạn đường đến tận chỗ đỗ xe, giống như chỉ sợ vừa buông tay mọt cái là Tạ Phi liền chạy mất không bằng. Tạ Phi thấy vậy chỉ mỉm cười mà không nói gì. Ngồi trong xe nhìn phong cảnh vụt lướt qua bên ngoài cửa sổ, Tạ Phi có hơi xuất thần, Những phong cảnh đó vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, thỉnh thoảng lướt qua mấy cây hoa quế nở đầy hoa ven đường, cậu còn bất giác nghĩ tới quyển sách mà La Khanh đã gửi cho mình, bên trong đó còn kẹp một cành quế nhỏ.

Dù cho hoa đã tàn nhưng hương vị còn vương vấn quanh quẩn. Vấn vương trên đầu ngón tay, khắc sâu vào trong tâm khảm.

Rất nhanh, chiếc xe đã thoát khỏi khu thành thị phồn hoa dừng lại ở tiểu khu Tạ Phi từng sinh sống từ nhỏ tới lớn. Một căn phòng không mới cũng chẳng cũ, trên bờ tường vẫn được bao phủ bằng dây leo tường chằng chịt, trên cửa sổ lầu hai, cây xương rồng Tạ Phi mua từ thời còn đi học cũng vẫn còn đó. Ánh mắt cậu dõi theo từng thứ một, cảm giác rung động khó tả dần chiếm lĩnh trái tim Tạ Phi.

Dừng xe, Tạ Tầm hưng phấn chạy đi mở cửa, sau đó hô hào Tạ Phi nhanh đi qua.

"Ba mẹ, tụi con về rồi ~"

Tạ Phi không biết Tạ Tầm có nói rõ sự việc với người trong nhà hay chưa, cũng có thể đây vốn chính là ý của ba mẹ nhà mình. Trong lòng cậu có hơi lo lắng, lại có điểm hồi hộp, khi bước vào trong nhà bước chân có chút trầm trọng bất an. Sau khi thấy mẹ từ phòng khách chạy ra đón tiếp cậu liền cảm thấy tất cả lo lắng của bản thân đều không quan trọng.

"Mẹ." Tạ Phi dùng giọng nói nghẹn ngào, gọi nhỏ một câu, "Con về rồi."

"Ài, trở về là tốt rồi, về là tốt rồi...." Mẹ Tạ cũng không biết nói gì hơn, thấy con trai trở lại hai mắt bà đỏ hồng, dường như muốn bước tới ôm vào lòng nhưng cố nhẫn nhịn không tiến tới. Lúc này ba Tạ cũng từ phòng khách đi tới, ông không bước đến gần nhưng thản nhiên liếc nhìn một cái, giọng điệu vẫn nghiêm nghị như cũ nói: "Nếu đã về rồi còn đứng ngoài cửa làm cái gì."

Nói xong liền xoay người trở lại phong khách, giống như cả quá trình đi ra ngoài này chỉ vì muốn nói một câu như vậy mà thôi. Mẹ Tạ thấy ông nhà nói ra câu đó, là phu thê bao nhiêu năm sao còn không hiểu ý ông nhà, bà lập tức kéo cánh tay Tạ Phi đem cậu mang vào phòng khách.

Tạ Phi liếc nhìn thời gian, bình thường vào giờ này vốn là thời gian ba mẹ tới trường lên lớp mới đúng. Hai người họ là giáo viên, cũng đều là người rất kính nghiệp chưa từng bỏ tiết.

Bốn người ngồi trong phòng khách, không khí trong phòng lúc này bỗng có chút yên tĩnh mất tự nhiên. Ngay cả nhân tố gây cười là Tạ Tầm lúc này cũng không nghĩ ra chủ đề gì có thể làm nóng không khí hiện tại. Cậu nhóc tính nói chuyện, nhưng chủ đề đầu tiên cậu nhóc nghĩ tới chính là La Khanh, hiển nhiên với tình huống hiện tại lại không quá thích hợp để nhắc tới.

Cuối cùng vẫn là mẹ Tạ phá vỡ sự im lặng, bà kéo tay Tạ Phi hỏi cậu mấy năm nay cuộc sống ở bên ngoài ra sao, hỏi cậu ăn uống có đầy đủ không, chỗ ở có được hay không, quan hệ với đồng nghiệp như thế nào, chỉ duy nhất không có hỏi tới chuyện tình cảm.

Cả quả trình ba Tạ không nói bất cứ một câu nào, nét mặt ông nghiêm túc không nhìn ra được biểu cảm nào khác biệt, chỉ đợi mẹ Tạ hỏi xong một đống vấn đề linh tinh mới giơ tay nhìn đồng hồ nói một câu: "Đã là giờ nào rồi, có chuyện gì đợi ăn cơm xong lại nói."

Mẹ Tạ nghe vậy mới tạm dừng công cuộc truy vấn ngọn nguồn câu chuyện lại, bà lau đôi mắt ướt xoay người đi vào nhà bếp, đem món ăn đã chuẩn bị từ trước xếp đầy một bàn ăn. Tạ Tầm cũng vội vàng chạy vào nhà bếp giúp đỡ, trong phòng khách chỉ còn lại Tạ Phi với ba Tạ, hai người im lặng không nói.

Lúc ăn cơm cũng là một trận yên tĩnh. Hai cha con nhà này từ lúc vào cửa tới lúc ăn cơm xong cũng chưa nói với nhau được câu nào.

Đến khi cả nhà ngồi trước tivi xem tiết mục "bản tin thời sự" theo thói quen được bảo tồn từ xưa tới nay của cả nhà, ba Tạ mới như có như không hỏi một câu: "Sao chỉ có một mình con trở về? Tên đàn ông kia đâu?"

Tên đàn ông kia? tên nào? Tạ Phi ngẩn người, cậu không nghĩ rằng câu đầu tiên ba nói với mình lại là câu này. Cậu nhanh chóng chuyển tầm nhìn qua chỗ Tạ Tầm, lại chỉ thấy Tạ Tầm đang lắc đầu nguầy nguậy biểu thị bản thân cậu cũng không rõ nguyên do, còn gửi qua cái khẩu hình, đại khái là nói: Em không có nói.

Vậy là chuyện của La Khanh vẫn chưa nói. Xem ra ba hỏi chính là chuyện của Hạ Thanh Hà.

"Con với anh ta sớm đã chia tay rồi." Tạ Phi chú ý sắc mặt của ba Tạ, dù sao thì Hạ Thanh Hà cũng là nguyên nhân chính dẫn tới chuyện cậu rời nhà bỏ đi. Qủa nhiên, sắc mặt ba Tạ tốt hơn một chút xíu, lạnh giọng hừ một tiếng, "Tôi biết ngay mà, chuyện năm đó nhất định không có kết quả tốt đẹp gì."

"Yêu đương rồi chia tay cũng là chuyện bình thường." Ánh mắt Tạ Phi hơi trầm xuống nói.

"Anh đều vì nó mà đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà còn bình thường hả? Anh chính là kiểu không chịu chút thiệt thòi liền không biết đau."

Tạ Phi trầm mặc, cậu thực không có lời gì để nói. Mẹ Tạ năm đó kiên quyết không chịu chấp nhận tình hướng của Tạ Phi cùng với chuyện về Hạ Thanh Hà, nhưng phụ nữ vẫn luôn dễ mềm lòng hơn, đã vài năm qua đi, trong mắt bà chỉ còn lại sự thương tiếc và nhớ nhung với con trai mình. Rời nhà ra đi, lại thêm chia tay cùng bạn trai, con trai sẽ đau lòng biết nhường nào đây.

"Không sao, đều đã qua rồi." mẹ Tạ vỗ lưng Tạ Phi an ủi nói. Lại đưa mắt liếc ông xã nhà mình một cái, đừng có lại giáo huấn con trai thêm nữa, còn muốn đem con trai dọa chạy tiếp hả?

"Mẹ, con không sao, hiên tại con sống rất tốt. Thực sự." Tạ Phi nhìn về phía mẹ Tạ mỉm cười, xoang mũi lại cảm thấy có hơi chua xót, nhưng cuối cùng cậu vẫn cố nhẫn nhịn xuống.

"Cũng đúng mà, hiện tại La Khanh đối xử với anh con rất tốt, con nhìn mà thực hâm mộ đâu! mẹ có thể hoàn toàn yên tâm."

Tạ Tầm liếc ba mình một cái, nhân cơ hội nói chen vào một câu, nhưng nói xong liền cảm thấy không khí có điểm không đúng lắm, cậu nhóc sờ sờ sau gáy, " A ha ha ha mọi người nhìn con làm gì?"

"La Khanh là ai?" Ba Tạ nhíu mày hỏi.

"Anh rể.. à không đúng, là bạn trai anh con, đúng, bạn trai." Tạ Phi bị thằng em nhà mình làm cho da đầu tê dại, tính cách cậu chàng đúng là đủ ngay thẳng, một là không làm hoặc đã làm là dứt khoát làm cho xong, cậu nhóc cầm lấy điều khiển TV bấm chuyển qua kênh khác, "Chính là anh ấy! Ba là giáo viên ngữ văn chắc chắn từng nghe qua tên tuổi của anh ấy đi, con có thể đảm bảo, anh ấy so với Hạ Thanh Hà tốt hơn cả ngàn lần! anh, anh nói có đúng không?"

Đừng hỏi anh mày! anh mày không có đứa đồng đội heo là mày!

Tạ Phi thực hết cách, không khí mới rồi bị Tạ Tầm khuấy đảo nhất thời có vài phần quỷ dị. Nhìn ánh mắt ba Tạ nhìn qua đây, Tạ Phi chỉ có thể căng da đầu nói: "Anh ấy là bạn trai hiện tại của con, tên là La Khanh."

Ba Tạ không nói chuyện, chỉ dùng anh mắt ngàn cân treo sợi tóc nhìn về phía Tạ Phi, sau đó nhìn chằm chằm về phía La Khanh đang nhận phỏng vấn trong tivi, ông mím chặt môi nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc. Lòng bàn tay Tạ Phi vã mồ hôi như tắm, hoàn toàn không hiểu ba mình đang nghĩ cái gì.

Từ đủ các dị tượng cho thấy, nếu ông có thể đồng ý Tạ Phi trở về, vậy thì ba Tạ có lẽ đã tiếp nhận sự thật là Tạ Phi thích người cùng giới rồi. Vậy sau khi biết bạn trai mới của cậu là La Khanh, cũng nên, chắc có lẽ sẽ không có thái độ như của năm đó đâu nhỉ?

Người dịch: Hana_Nguyen

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.