Đám Tịch Lạc Ninh vừa mới đi khỏi, đèn flash vẫn nháy liên tục, khiến mắt người khác hoa cả lên.
Sắc mặt Địch Vân vô cùng khó nhìn, anh ta vốn vẫn luôn không thích cảnh tượng lộn xộn như thế này, trước kia cũng không thể hiểu vì sao Tịch Lạc Ninh lại cứ thích phải vào giới giải trí.
Ngành giải trí loạn cào cào không phải ngày một ngày hai, lúc Tịch Lạc Ninh còn chưa vào, đã có người muốn tiềm anh. Vừa mới vào không lâu lại bị người âm hiểm hạ thuốc, dẫn đến việc hai người phát sinh quan hệ. Kết quả Tịch Lạc Ninh không chỉ không nhận được bài học mà rời khỏi, ngược lại còn như thiêu thân cứ lao đầu vào lửa càng tiến sâu vào bên trong.
Phần lớn các vấn đề về “Thần Thám” đều do Chương Tiết và nữ nhân vật chính Triệu Thiến Tuyết trả lời. Thỉnh thoảng Tịch Lạc Ninh mới chen vào một vài câu. Địch Vân thì như ngồi thiền, im lặng ở chỗ đó.
Phóng viên cũng không bỏ qua anh ta, ngược lại đại đa số ánh mắt phóng viên đều vô ý hữu tình liếc về phía anh ta, muốn biết rất nhiều về tiểu thuyết bản gốc cũng như kịch bản được chuyển thể từ tiểu thuyết của Địch Vân, tướng mạo, khí chất cùng bối cảnh của anh ta thế nào, vẫn luôn là nhân vật gây chú ý cho giới truyền thông. Nhưng anh ta vẫn luôn không nhận phỏng vấn, ngay cả tuyên truyền cho sách mới, toàn bộ đều lấy tin từ official website của nhà xuất bản Y Minh, cũng chẳng thông qua giới truyền thông. Việc xuất hiện trực tiếp trước mặt giới truyền thông như thế này vẫn là lần đầu tiên.
Địch Vân chủ yếu viết về võ hiệp huyền huyễn. “Thần Thám” là tiểu thuyết hiện đại đầu tiên Địch Vân viết, là tiểu thuyết giả tưởng, cũng là lần đầu tiên anh ta tự mình cải biên tác phẩm của mình thành kịch bản. Mặc kệ phía nào cũng là tin tức. Nhưng tính tình Địch Vân mọi người đều nghe nói đến, lại thấy Địch Vân đen xì mặt ngồi ở chỗ đó, mặc dù ngồi im thế kia cũng rất đẹp trai, nhưng thật sự chẳng ai dám phá vỡ sự yên tĩnh này mà chủ động ra nói chuyện với anh ta cả.
Lúc buổi họp báo tiến hành được một phần tư thì rốt cuộc có người hỏi ra nghi vấn của tất cả mọi người: “Xin hỏi vai nam thứ Tạ Khánh Văn do ai diễn?”
Từ lúc buổi họp báo bắt đầu tầm mắt của những kí giả kia đều xoay vòng trên người đám Tịch Lạc Ninh. Đạo diễn, biên tập, nam chính, nữ chính, một ít vai phụ … nhưng không hề thấy vai nam thứ.
Bọn họ vẫn biết thân phận của vai nam thứ này được giữ bí mật, nghe nói là người do Tịch Lạc Ninh tìm đến. Vừa mới rồi cũng không hỏi thẳng là vì muốn giữ vẻ bí mật cho mấy người kia hoặc là nghĩ nam thứ vì lí do nào đó mà đến muộn. Thêm nữa cũng không muốn Tịch Lạc Ninh trước mặt mọi người mất mặt. Nên bọn họ vẫn cố chịu đựng không hỏi bây giờ rốt cuộc không nhịn được nữa rồi.
Chương Tiết liếc trộm Tịch Lạc Ninh, bọn hắn cũng rất muốn biết đây này.
Tịch Lạc Ninh cười rất bí hiểm với mọi người, nói: “Anh ấy không phải vẫn luôn ở đây sao?”
Tất cả mọi người bắt đầu liếc ngang liếc dọc, nhưng đúng lúc này, Tịch Lạc Ninh lại chậm rì rì bồi thêm một câu: “Anh ấy vẫn luôn ngồi bên cạnh tôi.” Bên phải Tịch Lạc Ninh là nữ chính Triệu Thiến Tuyết, còn bên trái chính là Địch Vân.
Lập tức tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, cả hội trường yên tĩnh quỷ dị hai mươi giây.
Lúc này đột nhiên Địch Vân mở miệng nói chuyện: “Có vấn đề sao?”
Giọng Địch Vân như cái búa đập vào dây thần kinh phản ứng của mọi người, các phóng viên như bị đàn ong mật tập kích, ong ong đặt rất nhiều câu hỏi.
“Thầy Địch Vân tại sao muốn tự mình diễn nhân vật trong tác phẩm của mình? Có ý nghĩa đặc biệt gì không?”
“Thầy Địch Vân có ý định muốn tiến vào làng giải trí sao?”
“Thầy Địch Vân sau này còn viết tiểu thuyết nữa không?”
…
…
Tịch Lạc Ninh nhìn đám người bu lại, đằng sau tiếp đằng trước đặt rất nhiều câu hỏi, sắc mặt Địch Vân lại càng thêm khó coi, không khỏi mỉm cười nói: “Các người nhất định phải loạn xì ngầu tiếp tục lãng phí thời gian như vậy hả?”
Các phóng viên nhìn đồng nghiệp xung quanh, ăn ý mà trầm mặc một chút.
Phóng viên hỏi: “Thầy Địch Vân, vai diễn Tạ Khánh Văn này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”
Địch Vân nói: “Không có.” Địch Vân không mỉm cười thân thiện nhưng giọng nói cũng không tệ.
Phóng viên lại hỏi: “Nghe nói đây là lần đầu tiên ngài làm biên kịch?”
“Ừ.”
…
Ánh mắt mọi người toàn bộ đều tập trung trên người Địch Vân. Từ nhỏ đến giờ, Tịch Lạc Ninh đi bất cứ đâu cũng là tiêu điểm được mọi người chú ý, lần đầu tiên bị người ta lờ đi nhưng xem ra lần này anh cam tâm tự nguyện bị lờ đi.
Tịch Lạc Ninh vươn tay nắm lấy tay Địch Vân ở dưới bàn, nhéo một cái thật đau. Nếu không phải vì hoàn cảnh không cho phép, anh thật sự muốn ôm hôn Địch Vân một cái thật chặt. Anh thích một Địch Vân đẹp trai đến chói mắt như vậy.
Buổi họp báo tiến hành đâu vào đấy xong, Trình Tuyết Tùng ở sau cánh gà cũng gấp đến độ xoay vòng. Gã nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên Tịch Lạc Ninh này, cái tên Tịch Lạc Ninh này, thật sự là … A! Anh thật muốn bóp chết cậu ta!”
Sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, Lưu Tuấn nghi ngờ nhìn về Trình Tuyết Tùng đang kêu gào bên cạnh.
Trình Tuyết Tùng rốt cuộc bình tĩnh hơn chút, nhìn chằm chằm vào Tịch Lạc Ninh trên màn hình nhỏ vẫn luôn mỉm cười, cắn chặt răng nói: “Thật sự khiến tôi chấn kinh!”
Lưu Tuấn nói: “Anh căng thẳng như vậy làm gì thế?” Lưu Tuấn có chút nghi ngờ. Nếu Tịch Lạc Ninh ở trước mặt gã, Trình Tuyết Tùng chắc chắn sẽ nhào qua cắn chết anh. Nhưng quan hệ giữa hai người vẫn khá tốt mà, mặc kệ Tịch Lạc Ninh có chửi gã thế nào, Trình Tuyết Tùng cũng chưa từng thật sự tức giận. Vẻ mặt hiện giờ của gã thật sự khiến y ngạc nhiên.
Trình Tuyết Tùng thở dài nói: “Haizz anh trai của Địch Vân.”
“Hả?”
Trình Tuyết Tùng lao tới ôm lấy Lưu Tuấn, đặt đầu vào hõm vai y, ngửi ngửi nói: “Địch Phong là một tên kì quặc, có quan hệ rất rộng rãi cũng rất mạnh. Anh ấy cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất không tốt nhất chính là bị bệnh yêu em trai vô cùng.” Trình Tuyết Tùng nhấn rất mạnh hai chữ vô cùng.
“Yêu em trai?” Lưu Tuấn nghi ngờ nói.
Trình Tuyết Tùng khoát khoát tay không muốn nói nhiều, âm thầm phân tích tình huống. Trước mặt mọi người, Địch Vân tuyên bố tin này, gã muốn cản cũng không thể ngăn được. Chuyện này chắc chắn đã định rồi. Còn nói thế nào để thuyết phục người nhà họ Địch, Địch Vân chắc chắn sẽ giải quyết. Trình Tuyết Tùng sợ nhất là lỡ may Địch Vân điên lên, cãi nhau với người nhà thì lúc đó sẽ rất khó xử.
Trình Tuyết Tùng ôm Lưu Tuấn trầm mặc, một mực vẫn luôn im lặng đến tận khi buổi họp báo kết thúc.
Địch Vân vừa bước vào sau cánh gà, Triệu Thiến Tuyến liền muốn tiến lên lôi kéo làm quen. Địch Vân đã có không chút kiên nhẫn sau khi ứng phó với đám phóng viên rồi. Nếu không phải nể mặt mũi Tịch Lạc Ninh thì anh ta đã sớm phủi mông bỏ đi.
Triệu Thiến Tuyết bây giờ mà tới đây thì chính là muốn bị mắng. Chương Tiết sau khi tự cảm nhận qua tính tình của Địch Vân, thấy sắc mặt anh ta không tốt, liền đi qua kéo Triệu Thiến Tuyết rời đi. Tịch Lạc Ninh không hề keo kiệt ca ngợi: “Rốt cuộc có chút mắt nhìn rồi.”
Trình Tuyết Tùng sớm đã đứng ở cửa phòng nghỉ chờ anh, nghe lời kia liền đốp lại: “Đi theo cậu mà không có mắt nhìn thì làm sao sống được chứ?”
Vẻ mặt Tịch Lạc Ninh sâu xa: “Hóa ra sự tồn tại của tôi có thể thúc đẩy sự phát triển của hắn ta đấy. Đây có phải anh nên đưa tôi chút tiền thưởng vì làm tốt công việc hay không?”
Lưu Tuấn vừa mới chuẩn bị ló mặt ra nhìn liền thụt vào luôn, nhìn thấy Chương Tiết đang lặng lẽ rời đi thì lớn tiếng nói: “Chương đạo diễn, anh nói thử xem?”
Chương Tiết không thể làm gì khác hơn là đành đứng lại đó, cũng cười cười nói đùa: “Tôi trả cho. Chắc cậu cũng chướng mắt.” Hắn ta có tiền nhưng Tịch Lạc Ninh so với hắn ta còn có tiền hơn.
Tịch Lạc Ninh cười nói: “Dù sao cũng là tiền mà.”
Trình Tuyết Tùng giễu cợt nói: “Khi nào thì cậu biến thành thần giữ của rồi.”
Tịch Lạc Ninh hỏi Lưu Tuấn: “Gã chưa thỏa mãn hay đang thời mãn kinh thế?” Nóng nảy như vậy nha.
“Tôi hiện tại rất không hài lòng về cậu.” Trình Tuyết Tùng trừng mắt nhìn Tịch Lạc Ninh. Địch Vân diễn vai nam thứ, chuyện lớn như vậy lại không nói với gã. Gã không chỉ là ông chủ mà còn là bạn của Tịch Lạc Ninh, lại cũng là người đầu tư cho bộ phim này. Mặc dù đầu tư không nhiều lắm.
Tịch Lạc Ninh thiêu mi nói: “Lưu Tuấn, tốt nhất anh cứ chiều theo gã đi.”
“Tịch Lạc Ninh!”
Địch Vân sắp mắng người, Tịch Lạc Ninh giành nói trước: “Tính tình của thời mãn kinh luôn luôn nóng nảy. Chúng ta đi trước đi!” Vừa nói xong thì liền cùng Địch Vân rời đi, hoàn toàn không thèm để ý Trình Tuyết Tùng đang giận đến xoạc chân ở đằng sau.
Vừa mới lên xe, Tịch Lạc Ninh liền thấy Khương Tá cầm mấy album của mình trong tay, anh ngẩn người nói: “Anh làm việc rất nhanh!” Anh nghĩ Địch Vân sẽ đi tìm nhưng không ngờ lại nhanh như thế.
Khương Tá nói: “Nơi này nhiều người trong giới.” Muốn lấy lòng Địch Vân còn nhiều hơn, nên chút yêu cầu nho nhỏ này, làm rất dễ.
Tịch Lạc Ninh hiểu rõ gật đầu.
Địch Vân liền hỏi Khương Tá: “Có ai gọi đến không?”
“Không có.”
Địch Vân nhíu mày.
Tịch Lạc Ninh cũng nhíu mày theo, ánh mắt khóa chặt vào gương mặt Địch Vân: “Anh ấy bây giờ ở đâu?” Chuyện lớn như vậy, Địch Phong nhất định sẽ biết tin. Ngay cả điện thoại cũng không gọi, vậy thì hoàn toàn không hiểu anh ấy sẽ làm gì.
Địch Vân đơn giản nói: “Nước ngoài. Cậu lo ổn thỏa bên mình là được.”
Tịch Lạc Ninh nói: “Trình Tuyết Tùng hiểu nên làm thế nào mà.” Trình Tuyết Tùng không thông minh thì làm sao Ngải Tát có thể thành công như thế này chứ. Chính là hiểu rõ Trình Tuyết Tùng, anh mới yên tâm lớn gan làm chuyện này mà không báo trước một tiếng với gã.
Địch Vân có chút ghen tị khi nghe giọng Tịch Lạc Ninh nói về Trình Tuyết Tùng, dùng khóe mắt liếc xéo anh một cái.
Tịch Lạc Ninh vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, nói: “Đã sớm muốn làm vậy rồi.” Nếu không phải vướng đám phóng viên kia.
Nhiệt tình của Tịch Lạc Ninh khiến tâm tình sấm chớp của Địch Vân chuyển thành quang đãng, tay anh ta nhéo hông Tịch Lạc Ninh một cái, nhẹ mắng: “Yêu tinh.”
Tịch Lạc Ninh vuốt khóe mắt Địch Vân, dần dần đi xuống, dừng lại ở khóe miệng anh ta. Anh cảm thấy thân dưới truyền đến biến hóa khác thường, cười nói: “Anh cũng thế, yêu tình! Yêu tinh thích quyến rũ của tôi!”
Địch Vân thâm ý sâu sa quét nhìn phía dưới của anh, nói: “Muốn cũng đừng nhịn.”
Tịch Lạc Ninh nheo mắt lại: “Anh nguyện ở dưới sao?”
“Hửm?”
Tịch Lạc Ninh có chút thất vọng, xem ra muốn Địch Vân ở dưới thật khó. Nhưng Địch Vân dễ bị thương cũng khiến anh không ra tay được. Hơn nữa hiện tại tình cảm của bọn họ rất hòa hợp.
“Được rồi, tôi cũng không muốn miễn phí cho người khác quan sát live action.”
Địch Vân ngang nhiên xoay người qua, cắn lỗ tai anh, gặm nhẹ như đang trừng phạt nói: “Nhưng lửa cậu đốt lên, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm.”
“Này!” Tịch Lạc Ninh căm tức lui về phía sau. Lỗ tai cùng cổ chính là điểm nhạy cảm của anh. Cảm thấy không nhịn được một chút dụ dỗ này.
Tay Địch Vân đã bắt đầu cạo nhẹ cổ anh, có xu hướng vói vào bên trong.
Tịch Lạc Ninh mặt đen đẩy anh ta ra, nói: “Anh cũng không xem đây là đâu.” Anh không ngại làm trên xe, nhưng vẫn rất chú ý đến việc sẽ có người miễn phí vây xem. Bây giờ đang là giờ tan tầm, cũng không thể giữa ban ngày ban mặt, ngay trên đường lớn chơi xe chấn đúng không?
Địch Vân vươn tay sờ từ đầu gối Tịch Lạc Ninh, bình tĩnh nói: “Không ai thấy đâu.”
“Vậy bọn họ …” Tịch Lạc Ninh vẫn còn nhớ nơi này có lái xe và trợ lý ở phía trước, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt đã có một tấm cách âm. Tịch Lạc Ninh tự mình im luôn.
Tay Địch Vân đã sờ đến bộ vị quan trọng nhất, cười nói: “Bây giờ có thể tiếp tục không?”
Tịch Lạc Ninh im lặng nhìn anh ta: “Anh lắp cái này khi nào?” Anh vẫn nhớ rõ trước đó xe này không có mà.
“Ngày hôm qua vừa mới lấy về.”
Tịch Lạc Ninh khó chịu nói: “Hóa ra đã sớm có âm mưu. Tối hôm qua lăn qua lộn lại lâu như vậy, cơ thể tôi nào còn là của con người nữa chứ?” Một bên vừa oán trách một bên lại ôm Địch Vân bắt đầu hôn môi.
Địch Vân mắng: “Yêu tinh!”
“Hừ, ai bảo anh quyến rũ tôi, cẩn thận hỏng thận đó.” Tịch Lạc Ninh hừ lạnh nói.
Kỹ thuật của Địch Vân tốt lắm. Trước kia, vì trong lòng anh vẫn có trở ngại nên vẫn luôn cùng Địch Vân hành hạ nhau cuối cùng còn khiến bản thân bị thương nhưng tiếp xúc liền cảm thấy thoải mái. Đã thế cũng khiến Địch Vân rất đau.
Bây giờ mở lòng làm với Địch Vân, lại càng cảm thấy sự thỏa mãn từ tiếp xúc của cả hai.
Tịch Lạc Ninh đã ngoài ba mươi, tâm tính tự nhiên không giống mười năm trước, dục vọng đã nổi lên còn phải làm bộ chống cự anh không làm được. Anh không cho rằng cần thiết phải kìm ném nhu cầu của mình.
Ngồi trong xe chơi xe nhún, Tịch Lạc Ninh chưa từng chơi kích thích như vậy bao giờ thế nên rất nóng lòng muốn thử một lần.
Tịch Lạc Ninh chủ động ngồi lên đùi Địch Vân, dùng hai chân kẹp chặt eo anh ta, như có như không liếm chỗ đó của Địch Vân.
Hô hấp Địch Vân từ từ nhanh hơn, anh ta cắn răng nói: “Yêu tinh, đừng vội.”
“Ừ” giọng Tịch Lạc Ninh cố ý khẽ run.
Cơ thể Địch Vân khẽ run lên, hai tay đang ôm Tịch Lạc Ninh khẽ siết lại, “… Cục cưng, đừng quyến rũ tôi… Tôi không muốn cậu bị thương.”
“Vân”
Đây là tên gọi thân mật lúc hai người bọn họ tình cảm ngọt ngào nhất trước kia. Tịch Lạc Ninh gọi vô cùng nũng nịu, còn mang theo gợn sóng tiêu hồn như vậy, nếu Địch Vân mà nhịn nữa thì phải tôn làm thần. Địch Vân nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu tự làm tự chịu, sau đừng hối hận đó.”
“…”
Không đến hai phút sau, trong lòng Tịch Lạc Ninh khẽ mắng mẹ nó, chỉ là không có sức bật ra hơi mà thôi.