Địch Vân bảo người làm mang cơm nước lên, tự mình đút cho Tịch Lạc Ninh ăn, cẩn thận như đang che chở một trân bảo.
Tịch Lạc Ninh trầm mặt, thừa dịp rảnh miệng thì quay ra càm ràm Địch Vân: “Anh heo à. Cả ngày chỉ biết làm. Hôm nay, hôm qua… Anh coi mình là người máy, không cần nghỉ ngơi có phải hay không hả… Mà cho dù anh có là người máy đi chăng nữa thì kệ xác anh, tôi không phải người máy… Ngày nào cũng ăn một loại thức ăn như thế này thật chẳng có vị gì cả. Anh muốn tôi điên lên có phải không hả? …”
Địch Vân không nói câu nào cầm khăn lau khóe miệng cho Tịch Lạc Ninh.
Chờ cơm nước xong xuôi, Tịch Lạc Ninh nói cũng khá nhiều, mới tổng kết một câu: “Tóm lại, nhất định phải có tiết chế! Tiết chế có hiểu hay không?”
Địch Vân bảo người làm thu dọn đồ ăn, Tịch Lạc Ninh khó chịu nói: “Sao anh không nói gì thế?”
Cách một lớp chăn Địch Vân vuốt eo anh, nói: “Có muốn đấm bóp chút không?”
“…” Tịch Lạc Ninh xoay người nằm xuống, nói: “Làm đi!”
Kỹ thuật mát xa của Địch Vân càng ngày càng nâng cao, khiến cả người Tịch Lạc Ninh vô cùng thoải mái, không nhịn được ngủ quên luôn, đợi sau khi tỉnh lại đã là bốn năm giờ buổi chiều rồi. Địch Vân vẫn luôn ngồi bên giường đọc kịch bản, đèn ngủ đầu giường nhè nhẹ hắt lên mặt anh ta, khiến gương mặt anh ta như to hẳn ra, cũng nhu hòa hơn mấy phần. Theo đó, đôi mắt nghiêm túc cũng dịu dàng hơn nhiều. Tịch Lạc Ninh vừa thấy liền có chút thẫn thờ, giống như bị mê hoặc, nhẹ nhàng chuyển qua ôm chặt eo anh ta.
Tịch Lạc Ninh nói: “Ừ. Sao không kéo rèm lên? Đọc kịch bản như vậy rất hại mắt.” Kéo rèn treo cửa sổ ra thì phòng ngủ sẽ sáng hơn rất nhiều.
“Có bật đèn mà.” Địch Vân không thay đổi sắc mặt nói.
Tịch Lạc Ninh bĩu môi, nghĩ thầm, đèn ngủ đầu giường tối như vậy, muốn cũng nên mở đèn chiếu sáng lên chứ. Nhưng anh chẳng nói ra. Anh biết rõ Địch Vân sợ anh ngủ không ngon. Tịch Lạc Ninh cảm thấy Địch Vân trừ tính tình không tốt những cái khác đều không thể bắt bẻ được. Ít nhất anh không cẩn thận được như thế.
Địch Vân lại dời ánh mắt đến kịch bản, nói: “Mau dậy đi, ra vườn một chút, lúc về đến giờ cơm là vừa.”
Tịch Lạc Ninh ôm chặt Địch Vân không nhúc nhích, trong lòng lại như được rót đường, cảm thấy cả người đều bị hạnh phúc bao quanh. Mãi cho đến khi Địch Vân có chút không vui nói: “Cậu nhóc con ba tuổi ấy hả sao cứ nằm ì trên giường thế?”
“Hừ. Heo. Chưa thấy qua ai đần như anh!” Tịch Lạc Ninh hừ lạnh mắng. Không khí đang ngọt ngào như vậy, Địch Vân chỉ biết nói lời phá hủy phong cảnh thôi.
Địch Vân cau mày không vui nhìn chằm chằm Tịch Lạc Ninh, không nói tiếng nào.
Tịch Lạc Ninh lật người chui tiếp vào chăn, mắng: “Biến, không muốn thấy anh nữa.” Mắng xong, lại thấy mình như con nít, trong lòng lại buồn bực, càng không thèm để ý đến Địch Vân nữa.
Địch Vân để kịch bản xuống, nhìn Tịch Lạc Ninh đang bao mình lại như cái bánh trưng, đầu cũng không thèm lộ ra ngoài, giống như còn chưa hết bực mình, nói: “Rốt cuộc ai óc heo hả. Chưa thấy người nào muốn đem mình bực chết như cậu đó.” Nói xong cũng kéo chăn lên.
Tịch Lạc Ninh ở bên trong kéo chăn trên tay Địch Vân, Địch Vân kéo vài cái không nhúc nhích gì cả, liền không nhịn được, nói: “Cậu lại giận cái gì thế?”
Tịch Lạc Ninh vạch chăn lên, kéo Địch Vân ngã nhào xuống giường, dùng sức bấu cổ anh ta một cái, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Địch Vân, tại sao anh cứ không để tôi sống yên ổn chứ, tại sao lại đần như vậy chứ! Thật muốn bóp chết anh luôn.”
Địch Vân nắm cổ tay Tịch Lạc Ninh đẩy anh ra, trầm mặt ở một bên nhìn anh. Anh dùng sức không nặng, nhưng hành vi bấu cổ anh, khiến Địch Vân rất giận. Anh ta đẩy anh đang bám trên người mình ra, xoay người xuống giường, thuận tay sửa quần áo của mình, nhìn chằm chằm Tịch Lạc Ninh đang mím chặt môi không biết đang giận hay đang dỗi nữa. Địch Vân há miệng nhưng không nói được lời nào, chỉ là tức giận khiến trong lòng rất buồn bực.
Tịch Lạc Ninh cũng trừng lại anh ta, bực bội nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, không nhịn được thì cút!”
Địch Vân nhịn cơn giận, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Lạc Ninh, đừng cáu kỉnh vô cớ vậy, tôi không muốn cãi nhau với cậu.”
Địch Vân là người chưa bao giờ hiểu thế nào là nhẫn nhịn. Lúc này mặc dù cố gắng để bản thân không bùng nổ, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự giận dữ trong giọng nói của anh ta. Tịch Lạc Ninh nghe được rất không thoải mái. Địch Vân không mắng thẳng vào mặt anh, so với mắng vào mặt anh thì càng khiến anh khó chịu hơn. Giống như thà anh ta cứ trách anh cố tình gây sự còn hơn, nhưng chỉ một câu “Không muốn cãi nhau với cậu” đã đâm thẳng vào tim anh khiến Tịch Lạc Ninh phải nhịn cơn giận đến sắp điên, đành trầm mặc rời giường, trầm mặc mặc quần áo, trầm mặc xuống tầng.
Địch Vân theo Tịch Lạc Ninh xuống tầng, anh ta thấy anh vẫn còn thấy khá giận nhưng vẫn theo lời anh ta, đi ra vườn chơi chút.
Vườn hoa của Địch Vân được chăm sóc rất tốt. Tịch Lạc Ninh chẳng nghiên cứu gì về hoa cỏ, cũng không biết tên của những loại cây cỏ kia nhưng nhìn chúng khá đẹp, khắp nơi một màu xanh mướt, tâm trạng cũng chuyển tốt hơn, sự giận dữ trong lòng cũng bay mất.
Tịch Lạc Ninh dùng khóe mắt quan sát Địch Vân vẫn luôn một mực im lặng ở bên cạnh. Giờ tỉnh táo lại mới thấy hành vi vừa rồi của mình, có vẻ như quá xúc động rồi. Địch Vân bảo mình đi ra ngoài một chút, có lẽ cũng xuất phát từ ý tốt mà với tính cách của Địch Vân, nói anh trẻ con chắc cũng chỉ là nói đùa thôi, là anh vì bị quấy rầy nên mới giận dữ như vậy.
Trên thực tế, hai người cùng nhau đi dạo vườn hoa, ngắm mặt trời lặn, đây quả là một chuyện vô cùng hạnh phúc, ấm áp. Chính mình vừa rồi lại giận dữ như vậy ngược lại khiến không khí đi dạo vườn rất cứng ngắc. Mặc dù biết mình không đúng, nhưng thấy Địch Vân không có ý định lên tiếng, Tịch Lạc Ninh cũng chẳng tự tìm mất mặt mà chủ động lên tiếng chỉ có thể một bên liếc trộm Địch Vân, một bên tản bộ.
“Có lẽ đi ăn cơm được rồi.” Địch Vân đột nhiên lên tiếng.
Tịch Lạc Ninh lúc này mới giật mình nhận ra bọn họ đã đi hết một vòng vườn hoa, nhìn ráng chiều ở phía tây nhuộm đỏ rực cả một góc trời, Tịch Lạc Ninh có chút bâng khuâng.
Địch Vân lại nói: “Ngày mai lại đến, eo cậu chịu được không?”
Tịch Lạc Ninh không nhịn được sầm mặt, không vừa lòng nói: “Cũng không phải ông lão tám mươi tuổi, không có yếu ớt như vậy đâu.” Kỹ thuật của Địch Vân không tệ, Tịch Lạc Ninh cũng không bị thương, chỉ là mệt mỏi quá độ, nhưng sau đó đã ngủ được nửa ngày nên đã hoàn toàn khôi phục bình thường rồi. Huống chi Tịch Lạc Ninh vẫn luôn rèn luyện, sau khi cùng Địch Vân ở chung, lại luôn bị anh ta bắt phải rèn luyện mỗi ngày, cơ thể cũng sẽ không yếu ớt chút nào.
Địch Vân không tin liếc anh, “Người nào vừa mới kêu eo không thoải mái chứ?”
Tịch Lạc Ninh không vui nói: “Người nào kêu eo không thoải mái!”
“Vậy ai mỗi lần làm xong đều bắt tôi mát xa chứ?” Địch Vân hỏi ngược lại.
Tịch Lạc Ninh cậy mạnh nói: “Dù sao cũng chẳng có việc gì cả.” Sau đó tiếp tục đi. Mỗi lần để Địch Vân giúp anh mát xa, cũng không phải do eo quá không thoải mái. Anh chỉ hưởng thụ cảm giác Địch Vân nô dịch cho anh mà thôi. Nhưng lời này chắc chắn không thể nói ra miệng được.
“Lạc Ninh.” Địch Vân hô.
Tịch Lạc Ninh dừng bước, không đi tiếp nữa nhưng người cũng chẳng quay lại.
Địch Vân sải chân đuổi theo anh, vuốt thắt lưng của Tịch Lạc Ninh, nháy mắt: “Thật không có chuyện gì hả?”
Tịch Lạc Ninh nghĩ thật muốn đá anh ta hai cái, cả giận nói: “Địch Vân! Đầu óc anh có bệnh rồi!”
Địch Vân thay đổi sắc mặt, Tịch Lạc Ninh nắm tay anh ta đang đặt trên hông mình, cắn chặt răng nói: “Hôm nay bổn vương sẽ cho ngươi biết bổn vương có thể lực hơn người thế nào!” Vừa nói vừa kéo Địch Vân đi.
Địch Vân bị Tịch Lạc Ninh kéo đi vài bước, nhìn thấy gương mặt anh dưới ánh dương đầy phẫn nộ, không nhịn được nhếch nhếch khóe miệng, cầm ngược tay Tịch Lạc Ninh, nói: “Đi chậm thôi!”
Tịch Lạc Ninh không thèm để ý đến anh ta, nhưng bước chân không nhịn được cũng thả chậm lại.
Khương Tá từ bên ngoài định đi kêu hai người Địch Vân vào ăn cơm, lại thấy hai người tay nắm tay, dưới trời chiều xinh đẹp bóng lưng ấm áp hòa vào nhau, khiến hắn không nhịn được khẽ nhỏ giọng lại.
Tịch Lạc Ninh ăn xong bữa tối với Địch Vân thì vào phòng làm việc chơi game. Lúc này mới phát hiện mình vẫn còn treo máy, tin mật nhảy liên tục.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Bổn vương đến rồi, ra ngoài xếp hàng đón trẫm nào!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^ Đột nhiên có chút việc gấp
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Chị dâu, chị cứ thoắt ẩn thoắt hiện vậy, thật sự không thể thương nổi mà.
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Gật đầu. Chị dâu luôn mất tích vô cớ.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Sờ cằm Thật ra cũng sắp phải biến mất một thời gian ngắn nữa
Ngày kia “Thần Thám” mở máy, anh là diễn viên chính nên phải diễn rất nhiều. Hơn nữa mình còn là nhà sản xuất phim, mặc dù phần lớn đều do Văn Hữu với Lưu Tuấn xử lý giúp anh nhưng thời gian vào trò chơi nhất định sẽ giảm nhiều.
Không giống hai lần mất tích trước. Hai lần trước là muốn mình bình tĩnh lại, lần này vì công việc.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu, chị lại muốn biến mất nữa sao? Vậy đại thần làm sao bây giờ? Chúng em lại phải sống cuộc sống ngày ngày bị đại thần chém giết sao?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: –||| Chỉ là cảm thấy biểu cảm này thật đơn thuần…
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Che lỗ tai, tui cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nghe thấy. Đại thần ngài tuyệt đối đừng giết người diệt khẩu!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Não tàn sama mời bình thường một chút!
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Tui nhổ một cọng lông bà tám, người nào đi ám sát Gái Shin đi?
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Định làm trò gì vậy?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Hoa Sen Nhi, cưng đột nhiên phọt ra cái gì thế?
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]:
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Lé mắt Chỉ là không quen cưng.
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Sờ cằm đây gọi là yêu nhau lắm cắn nhau đau!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Cười hàm súc cái này gọi là yêu nhau lắm cắn nhau đau!
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Bình tĩnh vây xem cái này gọi là yêu nhau lắm cắn nhau đau!
…
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Trợn mắt Các người có thể đừng kéo lão với tui vào một chỗ được không? Buổi tối sẽ thấy ác mộng đó.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Trợn mắt Các người có thể bình thường chút được không?
…
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Bách hợp rất khó tìm
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Đại thần, ngài học xấu theo chị dâu rồi sao? Đại thần cao to, uy vũ trong lòng tui, thần tượng trong lòng tui, ngài rốt cuộc ở đâu mất rồi???
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Ý vị thâm trường uống trà!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Đại thần trong lòng? Thần tượng trong suy nghĩ?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Há? Ý là mi dám ở trong lòng tơ tưởng người của ông hả?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu, con sai lầm rồi! Khí thế trên người chị dâu chọc vào không nỗi đâu mà!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chùi mồ hôi Không biết trước tiên tui nên vì ham muốn chiếm giữ của chị dâu đối với đại thần mà vui mừng hay vì cơ thể mình sẽ biến thành miếng giẻ rách mà mặc niệm đây?
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Vì ham muốn chiếm giữ của chị dâu đối với đại thần mà vui mừng +1
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Vì ham muốn chiếm giữ của chị dâu đối với đại thần mà vui mừng +10086
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Vì ham muốn chiếm giữ của chị dâu đối với đại thần mà vui mừng +CCTV
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Hoa Sen Nhi, mi được
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vợ ơi ╭ (╯3╰)╮
…
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Khụ khụ, nhìn kìa, trên trời có máy bay kìa!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Đột nhiên cảm thấy Tiếu Tiếu rất não tàn.
Tịch Lạc Ninh quả thật đang ngồi cười. Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng vẻ mặt co giật bên kia màn hình máy tính của Trầm Tiếu, nên phát mật luôn qua cho Địch Vân.
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Anh nói bây giờ Trầm Tiếu có phải đang co quắc mặt nhìn màn hình không?
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Không được phép nghĩ đến thằng đàn ông khác
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: –|||
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Nghĩ tới tôi thì có thể dời máy tính, cái bàn cùng dây mạng qua đây
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tại sao không được tự nhiên vầy chứ! Anh đã nhiệt tình mời tôi như vậy…
Sau khi tin này được gửi qua, người làm đã gõ cửa đi vào.
Chờ được sự đồng ý của Tịch Lạc Ninh liền nhanh chóng xác máy tính sang phòng cách vách tìm Địch Vân.