Địch Vân bị Tịch Lạc Ninh đốt lửa, lý trí hoàn toàn không thể khống chế được nữa. Hai người đại chiến mấy lần, mỗi lần Địch Vân muốn dừng lại không nhịn được sự quấn quýt của Tịch Lạc Ninh.
Tắm rửa cơ thể cho Tịch Lạc Ninh xong mới đặt anh lên giường. Tịch Lạc Ninh từ từ nhắm hai mắt dính chặt vào cái gối không động, nhưng theo bản năng vẫn lật người, quay lưng lại, ý bảo Địch Vân giúp anh xoa bóp.
Địch Vân tự mình xoa bóp cho Tịch Lạc Ninh, vuốt eo anh, nhìn gương mặt say giấc của anh, Địch Vân không khỏi nhớ tới trước đây.
Hông Tịch Lạc Ninh vẫn rất nhỏ, người lại gầy, sờ cái eo kia, cảm thấy chỉ cần đụng nhẹ sẽ gãy, vô cùng yếu ớt. Lần đầu Địch Vân ôm Tịch Lạc Ninh, trong lòng rất kinh ngạc. Bởi vì Tịch Lạc Ninh luôn luôn cao ngạo, kiêu căng khiến Địch Vân chán ghét nhưng xúc cảm trên tay lúc đó lại nói cho anh ta biết, anh cũng không kiên cường như vẻ ngoài.
Có lẽ có quan hệ với hoàn cảnh lúc đó. Khi đó, Tịch Lạc Ninh bị người bỏ thuốc, suýt nữa thì bị hại.
Khi anh ta chạy đến, nhìn thấy một Tịch Lạc Ninh bị lột sạch, quần áo xốc xếch nằm trên giường, trên người còn có vết thương, ý thức mơ hồ nhưng lại cố cắn chặt môi không để mình lộ một chút khó chịu nào, toàn thân căng cứng đề phòng, quật cường, yếu ớt.
Địch Vân từ lúc nhận được điện thoại thì rất thất vọng. Anh ta giận Tịch Lạc Ninh không nghe lời mình, anh ta không muốn để anh uống rượu rồi làm loạn, cũng không muốn hãm quá sâu vào ngành giải trí, kết quả Tịch Lạc Ninh không nghe, rồi gặp chuyện như vậy, anh ta sao có thể không giận chứ? Nhưng thấy Tịch Lạc Ninh như vậy, một câu mắng anh ta cũng không nỡ, trái tim đang treo trên ngọn cây cũng rất đau đớn, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí ôm thật chặt anh vào lòng.
Bắt đầu từ thời khắc đó, trong lòng anh ta, Tịch Lạc Ninh chính là người cần được che chở, quả thực không muốn nhìn anh bị một chút xíu tổn thương nào.
Bởi vậy, Địch Vân vẫn luôn thương Tịch Lạc Ninh. Lúc hai người ở chung với nhau, anh ta cố gắng thỏa mãn yêu cầu của anh, tình cảm hai người cũng vô cùng tốt đẹp.
Cho đến khi Tịch Lạc Ninh cố ý chuốc say mình.
Hôm nay Địch Vân vẫn còn nhớ rõ cảm giác đau đớn cùng khiếp sợ đó. Nói thế nào đây nhỉ, mặc dù cách nghĩ của Tịch Lạc Ninh rất đơn giản, anh đến một lần, tôi đến một lần, nhưng Địch Vân chưa từng nghĩ mình sẽ ở mặt dưới, huống chi còn dùng phương pháp này.
Địch Vân cho rằng anh không tôn trọng anh ta, Tịch Lạc Ninh lại nghĩ anh ta không đủ thương anh.
Vì các lí do, vết rách từ đó càng ngày càng rộng ra.
Địch Vân khắc sâu đoạn thời gian gà bay chó sủa đó, cãi nhau tất cả chỉ vì chút ít chuyện lông gà vỏ tỏi, Tịch Lạc Ninh không bỏ qua cho anh ta, Địch Vân cũng không nhịn được giận dữ, nói cho cùng, là bọn họ quá ngu ngốc.
Bọn họ dùng phương thức ngu ngốc nhất để thể hiện tình cảm, dùng phương thức ngu ngốc nhất để thể hiện tâm trạng, dùng phương thức ngu ngốc nhất để chung sống với nhau, cuối cùng mệt mỏi không thể chịu đựng nổi, vết thương chồng chất.
Gặp lại Tịch Lạc Ninh, Địch Vân chần chờ, lo lắng, sợ hãi một lần nữa lại bị tổn thương, cũng không muốn nhìn sự thương tâm cùng tức giận của Tịch Lạc Ninh một lần nữa. Hiện tại anh ta cảm thấy rất may mắn, bởi vì trải qua thời gian thử thách, Tịch Lạc Ninh của anh ta đã trở nên khéo léo hiểu lòng người hơn, thành thục hơn, trái lại anh ta vẫn dừng lại ở năm đó, ngây thơ, không được tự nhiên như trước, bốc đồng, bá đạo như trước.
Xoa bóp xong, Địch Vân vạch chăn ra rồi cũng chui vào trong đó, nhẹ nhàng ôm Tịch Lạc Ninh hô hấp đều đặn vào trong ngực, rồi anh ta nhẹ nhàng hôn lên trán người bên cạnh, thật lâu không rời.
Từng đã là một Tịch Lạc Ninh ngạo mạn, tùy hứng bây giờ rất lý trí, ẩn nhẫn.
Tịch Lạc Ninh không nhịn được cáu giận, không nhịn được cãi nhau với Địch Vân, nhưng sau đó khi đã bình tĩnh trở lại, nếu là anh trước kia, chỉ biết vụng về chờ Địch Vân xuống nước trước.
Lần trước ở quán bar, thấy Tịch Lạc Ninh chỉ cắm đầu cắm cổ vào rót rượu đổ vào miệng, trong lòng Địch Vân biết rõ, anh thay đổi rồi.
Nếu là Tịch Lạc Ninh anh ta biết, nhất định sẽ một mình khó chịu, hoặc lấy công việc để làm bản thân không còn thời gian nữa, cho đến khi Địch Vân không nhẫn được nữa, bá đạo áp tải anh về nhà, tuyệt đối sẽ không tính toán với anh ta rõ ràng như vậy.
Con đường trưởng thành luôn có rất nhiều đau khổ, Địch Vân không biết rốt cuộc Tịch Lạc Ninh đã trả qua bao nhiêu khổ sở mới đem lý trí áp chế toàn bộ sự tùy hứng, giận dữ, kiêu ngạo xuống, đối với chuyện đó, Địch Vân vừa đau lòng vừa tự trách.
Địch Vân đã từng cho rằng Tịch Lạc Ninh sẽ tùy hứng đến già, bởi vì anh ta sẽ đưa anh đến nơi anh có thể tự do tùy hứng. Nhưng anh ta lại không chỉ không làm được mà ngay cả anh đã trải qua những chuyện gì anh ta cũng không biết.
Môi Địch Vân rốt cuộc rời khỏi trán Tịch Lạc Ninh, trong mắt đều là tình cảm dịu dàng, không nhịn được ôm chặt eo anh, kéo anh lại gần mình hơn, có loại xúc động muốn đem toàn bộ thứ tốt trên thế giới này đều đưa cho anh.
…
Tịch Lạc Ninh đúng giờ tỉnh lại đến trường quay, Địch Vân bảo anh ở nhà nghỉ ngơi nhưng anh lại nhất quyết không chịu. Địch Vân thật sự không còn cách nào với một Tịch Lạc Ninh cuồng công việc, đành phải để anh đi.
Lúc bọn Tịch Lạc Ninh đến, mọi người cũng đầy đủ hết rồi.
Tịch Lạc Ninh trực tiếp đi vào phòng hóa trang trang điểm và thay quần áo. “Thần Thám” là một bộ phim trinh thám hiện đại, trang điểm cũng chỉ là chải chuốc lại chút, không cần thiết phải chuẩn bị quá nhiều thứ. Tịch Lạc Ninh ghét nhất phim cổ trang vì thay quần áo, trang điểm đều phải bị giày vò mấy tiếng đồng hồ. Cảm giác ngồi một chỗ để stylist trang điểm giống như sẽ trở thành hóa thạch tỉ năm về trước ấy. Phim hiện đại hóa trang và thay quần áo cùng lắm chỉ mất gần nửa tiếng, kết quả chưa đầy mấy phút, Chương Tiết đã đẩy cửa vào, Địch Vân thì đi theo sau hắn ta.
Chương Tiết nhìn Tịch Lạc Ninh vài cái, quay qua nói với stylist: “Trước trang điểm cho thầy Địch Vân trước đã. Đẩy phần diễn của Tịch Lạc Ninh về sau.”
Tịch Lạc Ninh không vui nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Chương Tiết nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Tịch Lạc Ninh, rõ ràng cơ thể không thoải mái, liền khuyên nhủ: “Dạ dày không tốt thì đứng cố gắng quá, thời gian quay phim còn dài mà.” Tịch Lạc Ninh quả thật là một tên cuồng công việc. Trước kia dù có sốt như thế nào vẫn cố gắng quay phim. Chuyện này người nào trong giới cũng biết. Cho nên, Chương Tiết nghe Địch Vân nói dạ dày Tịch Lạc Ninh không tốt, yêu cầu đổi giờ diễn. Chương Tiết thoáng cái rối rít, lập tức tới xem Tịch Lạc Ninh ngay, thấy sắc mặt anh chẳng qua có chút tái, tinh thần vẫn khá ổn định, mới yên tâm được chút.
Nhưng chắc chắn không thể để Tịch Lạc Ninh quay phim bây giờ được.
Tịch Lạc Ninh mặt không đổi sắc liếc Địch Vân, không vui nói: “Công việc là công việc, anh không cần tùy hứng thế.”
Chương Tiết chỉ thấy Tịch Lạc Ninh không vui vì Địch Vân tự tiện làm chủ, cũng không thực sự phản đối liền quay người đi chuẩn bị, lưu lại không gian cho hai người.
Địch Vân nghiêm túc, mặt không biểu tình nói: “Thân thể rất quan trọng, cậu không cần tùy hứng.”
Tịch Lạc Ninh muốn hộc máu nhưng vẫn nhường chỗ cho Địch Vân, để anh ta nhanh chóng trang điểm, thay quần áo, “Đẩy cảnh diễn của tôi đến xế chiều.”
Địch Vân hi vọng dời đến sau ngày mai.
Tịch Lạc Ninh nghiêm mặt nói: “Tôi không sao.”
Địch Vân có chút không vui. Anh ta rất ghét Tịch Lạc Ninh không chịu để ý cơ thể mình, nhưng nhìn thấy vẻ mặt từ chối ý kiến của anh, cuối cùng anh ta vẫn im lặng, coi như chịu đề nghị của anh.
Tịch Lạc Ninh lén đùa với Địch Vân ở đối diện, biết chắc anh ta cũng chẳng có chuyện gì đâu nhưng dù sao vẫn là lần đầu tiên đứng trước ống kính nên vẫn có chút lo lắng. Do vậy, anh bảo Văn Hữu tìm một cái giường gấp, nằm ở trên đó, xem Địch Vân đóng phim.
Nói thật, Chương Tiết khá là không hài lòng với vai nam thứ này. Địch Vân chưa từng đóng phim, lại không được đào tạo từ trường lớp, trong lòng hắn ta vẫn rất lo lắng Địch Vân diễn sẽ phá hủy bộ phim này. Nhưng lúc trước Tịch Lạc Ninh lại không nói trước với hắn ta, trong buổi họp báo trực tiếp tuyên bố khiến hắn ta không có cơ hội phản đối.
Chương Tiết đành phải chấp nhận sự thật này. Hắn ta chưa mở máy quay vội mà đến nói chuyện với Địch Vân trước, ngoài ra cũng cổ vũ mọi người mấy câu để Địch Vân đừng căng thẳng, cái gì rồi cũng sẽ ổn cả thôi, trong lòng cũng đã chuẩn bị trước sẽ có nhiều NG rồi.
Vừa mở máy quay, tim Chương Tiết rụng xuống luôn.
Địch Vân diễn không được tốt lắm nhưng so với tưởng tượng của Chương Tiết thì tốt hơn rất nhiều. Ngược lại Triệu Thiến Tuyết diễn vai đối thủ của Địch vân lại luôn không tìm được cảm giác, có lần còn đọc sai kịch bản.
Đạo diễn trong giới thường là những người có tính tình kì lạ, Chương Tiết lại là một trong số khá ít những đạo diễn có tính tình dễ chịu. Thế nhưng Triệu Thiến Tuyết lại cứ phạm phải những lỗi khiến hắn ta muốn mắng chửi người.
“Triệu Thiến Tuyết, ánh mắt kia của cô là gì thế hả … Miệng cô giật cái gì mà giật, bảo cô cười, không phải bảo cô rúm ró như thế… Cổ của cô lệch cái gì…”
Càng về sau Chương Tiết càng nóng nảy, đám người chung quanh cũng không dám nói lung tung, Tịch Lạc Ninh nằm ở bên cạnh cười rất ý tứ, Địch Vân hoàn toàn nhập tâm vào cảnh diễn, sau đó cười cười với Tịch Lạc Ninh đang ở đối diện ý bảo trừ lúc ban đầu khi mới đối diện với ống kính thì anh ta có chút cứng ngắc, sau đó hầu như không có vấn đề gì nữa.
Ngược lại Triệu Thiến Tuyết khiến Tịch Lạc Ninh rất kinh ngạc.
Lúc tuyển diễn viên, Tịch Lạc Ninh không tự mình ra mặt nhưng băng ghi hình mấy diễn viên chính diễn thử anh đều coi qua. Triệu Thiến Tuyết là nữ chính thứ nhất trong bộ phim, Tịch Lạc Ninh cũng xem qua những phim cô ta diễn rồi. Anh đối với diễn xuất của cô gái này rất thưởng thức, nhưng biểu hiện hôm nay của Triệu Thiến Tuyết so với một tay mơ như Địch Vân cũng không bằng.
“Được rồi, nghỉ trưa ăn cơm. Buổi chiều tiếp tục.” Chương Tiết hô nghỉ, mọi người vỗ tay hoan hô, ai đi đường nấy.
Địch Vân đi thẳng về phía Tịch Lạc Ninh bên này lại bị Triệu Thiến Tuyết gọi lại.
Triệu Thiến Tuyết bị Chương Tiết mắng mỏ trước mặt mọi người, mặc dù còn chưa khóc nhưng trên mặt cũng khó nén xấu hổ.
Triệu Thiến Tuyết vào ngành giải trí chưa đến ba năm, thế nhưng lại là một nữ minh tinh top đầu, trước mắt còn chưa có xì căng đan nào, được phóng viên xưng là Ngọc Nữ. Tịch Lạc Ninh cũng không quen thân cô ta, nhưng cô ta có thể đi được đến bước này thì cũng rất thông minh.
Triệu Thiến Tuyết quả thật rất thông minh, nhẹ nhàng nói ra tâm trạng của mình, chủ yếu là tự trách, áp lực làm nhân vật chính, cuối cùng vô ý nói muốn cùng Địch Vân trau dồi suy nghĩ về bộ phim này.
Biểu hiện của Triệu Thiến Tuyết không quá rõ ràng nhưng Tịch Lạc Ninh có thể nhìn thấy suy nghĩ của cô ta. Triệu Thiến Tuyết ở trong “Thần Thám” đóng vai bạn tốt kiêm trợ lý của Tịch Lạc Ninh cũng là người thầm mến Tạ Khánh Văn do Địch Vân diễn. Địch Vân diễn cùng cô ta cũng khá nhiều, thậm chí còn mấy cảnh ôm nhau, đùa nhau. Nếu muốn trau dồi kịch bản trước cũng không sai nhưng nói với một người mới như Địch Vân như vậy, mục đích thật sự quá rõ ràng.
Tịch Lạc Ninh trừng lớn mắt nhìn Địch Vân, thấy anh ta đứng đó cũng chẳng có ý định rời đi liền hầm hừ xoay người đi mất nên lỡ luôn lời nói của Địch Vân.
Đóng phim không phải niềm đam mê của Địch Vân, Triệu Thiến Tuyết lại nhiều lần NG như thế, làm chậm chễ thời gian nghỉ ngơi của anh ta, trong lòng anh ta sớm đã giận điên lên rồi, vì không muốn làm phiền đến quá nhiều người nên không quát thẳng vào mặt cô ta là may đó. Địch Vân mà quát, tất nhiên anh ta với Triệu Thiến Tuyết sẽ không diễn được, nên sẽ đẩy những người khác diễn trước, mà chỉ sợ sẽ là Tịch Lạc Ninh. Anh ta thật vất vả mới bảo anh nghỉ ngơi, làm sao có thể vì một cô nàng ngu ngốc mà lãng phí cơ hội lần này chứ?
Địch Vân vẫn luôn nhịn, không nghĩ tới Triệu Thiến Tuyết lại dám tìm anh ta diễn thử, cô ta có phải có ý gì khác hay không Địch Vân không thèm quan tâm, trong những gì anh ta nghe được chính là cô ta muốn học diễn từ anh ta, rốt cuộc ai mới là diễn viên đây chứ? Cho nên vừa nghe như thế, sắc mặt Địch Vân nháy cái thay đổi, chỉ thẳng vào Triệu Thiến Tuyết, gầm lên: “Trong đầu cô chính là rác rưởi à? Đóng phim vài năm rồi mà còn diễn không tốt.”
Triệu Thiến Tuyết sững sờ.
Địch Vân chưa bao giờ coi phụ nữ là đặc biệt, nếu phụ nữ chọc giận anh ta cũng sẽ bị mắng như thường: “Cô muốn diễn hay không thì cũng diễn rồi biến sớm một chút cho tôi, ở chỗ này lãng phí thời gian.”
Triệu Thiến Tuyết rốt cuộc kịp phản ứng, trên mặt toàn là nước mắt, chỉ hận không thể cút ngay lập tức.
Địch Vân thấy cô ta như vậy thì càng phiền, không nói hai lời liền xoay người rời đi.
Đi được hai bước mới thấy Tịch Lạc Ninh không thèm đợi anh ta, trong lòng lại càng giận dữ, sắc mặt không khỏi càng khó coi.
Địch Vân hỏi mọi người mới đến phòng nghỉ ngơi tìm Tịch Lạc Ninh.
Tịch Lạc Ninh liếc xéo về phía Địch Vân đang đi vào, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc chịu dứt ra rồi?”
Địch Vân không nhịn được nói: “Không dưng sao lại giận nữa rồi? Không hiểu cậu chọn người kiểu gì? Mụ đàn bà kia đến cùng có biết đóng phim không chứ?”
Tịch Lạc Ninh quay đầu nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Địch Vân, thấy anh ta cũng không thích Triệu Thiến Tuyết, cơn giận trong lòng anh mới tiêu được chút, nhưng nghĩ tới cô gái kia không diễn tốt được vai diễn của mình, chỉ sợ là do ảnh hưởng của ai kia, khóe miệng vừa nhếch lên lại xụ xuống.
Địch Vân không nói tiếp mà quan tâm hỏi: “Cơ thể đã tốt hơn chút nào chưa?”
Tịch Lạc Ninh thản nhiên nói: “Khá tốt.”
Địch Vân đi qua kéo tay Tịch Lạc Ninh lại, cười nói: “Yêu tinh quyến rũ người khác.”
Tịch Lạc Ninh trầm mặc quay đầu đối diện đôi mắt tràn đầy ánh cười của Địch Vân, tức giận trong lòng đã giảm mấy lần, ôm cổ Địch Vân, cảnh cáo nói: “Không cho phép nhúc nhích.”
Địch Vân nhíu mày.
Tịch Lạc Ninh hừ lạnh một tiếng, trộm nhướng người cắn xương quay xanh của anh ta, nhẹ nhàng mút thỏa thích.
“…”
Tịch Lạc Ninh sửa lại cổ áo cho Địch Vân, nhìn dấu hôn như ẩn như hiện kia, cười vô cùng mờ ám, ra lệnh: “Buổi chiều phải ở trường quay xem tôi quay phim.”
“…” Không cần Tịch Lạc Ninh nói, Địch Vân cũng sẽ ở lại trường quay. Chỉ là Tịch Lạc Ninh nhiệt tình “mời” anh ta ở lại như vậy, trong lòng anh ta rất vui vẻ, cũng không nghĩ nhiều về hành động không giải thích được kia, chỉ nói: “Đi ăn cơm đi!”
Tịch Lạc Ninh trầm mặt lườm Địch Vân, đứng dậy, dẫn đường rời khỏi phòng nghỉ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ╮ (╯╰)╭ Có ba hố cần lấp, nhưng lại vừa mở một hố mới, thật sự rất xoắn xuýt!