Tịch Lạc Ninh vừa nghe đến tên Triệu Thiến Tuyết thì đứng phắt dậy, dữ tợn trừng mắt nhìn Địch Vân.
Địch Vân xụ mặt mắng người giúp việc một câu: “Chẳng lẽ kẻ nào đến cũng tùy tiện dẫn vào nhà sau. Đồ ăn hại. Các người đều ăn cơm trắng đấy à!”
Người giúp việc cúi đầu yên lặng, những điều này nếu người nào theo Địch Vân lâu rồi tự nhiên sẽ hiểu tính tình của anh ta. Dù sao thì anh ta cũng đang giận, người nghe chỉ cần im lặng nghe, chờ anh ta giận xong thì sẽ chẳng làm gì nữa.
Tịch Lạc Ninh hừ lạnh một tiếng, quay sang nói với Địch Vân: “Ở lại đây cho em!”
Vẻ mặt Địch Vân có chút khó coi.
Tịch Lạc Ninh biết Địch Vân rất khó chịu khi anh một mình đi gặp Triệu Thiến Tuyết mà không cho anh ta đi cùng. Nhưng cô gái này đã tìm đến tận đây, lại nghĩ đến những ngày qua vẻ mặt không được bình thường của cô ta, tất nhiên Tịch Lạc Ninh sẽ muốn đi gặp, liền mắng Địch Vân: “Anh còn có tư cách xị mặt ở đây sao? Ai bảo anh dụ dỗ người khác, khiến người ta mê anh như điếu đổ chứ hả?”
Địch Vân cau mày: “Lạc Ninh, đừng ghen bậy ghen bạ.” So với Đậu Nga, anh ta còn oan hơn. Anh ta đến một ánh mắt cũng chưa từng liếc cô ta mà.
Tịch Lạc Ninh hầm hừ mắng anh ta: “Biến, ai bảo là em ghen chứ. Biết điều thì ngoan ngoãn ngồi chờ ở đây cho trẫm.” Sau đó mặc kệ Địch Vân, xoay người rời đi. Lần này ngược lại Địch Vân chẳng nói gì chỉ là gương mặt kia đã dài nay còn dài hơn.
Trong lòng Tịch Lạc Ninh vô cùng giận dữ, mặt mày tái xanh, khiến người giúp việc đi theo sau anh không dám thở to.
Tình cảm Triệu Thiến Tuyết dành cho Địch Vân rất rõ ràng. Cô ta trong đoàn kịch hỏi han ân cần Địch Vân, mặc kệ anh ta lạnh lùng thế nào, cô ta vẫn cố gắng nhẫn nhịn cười xòa, cũng vô cùng quan tâm đến anh ta, nhưng cũng không quá xoắn xuýt, biết tiến biết lùi. Sự quan tâm của cô ta đối với anh ta càng giống như đối với em trai hơn. Chỉ là Địch Vân chưa từng để ý đến cô ta, thể hiện vô cùng rõ ràng, anh ta chẳng có ý gì với cô ta cả.
Trong lòng Tịch Lạc Ninh khó chịu nhưng anh cũng không nhỏ mọn đến nỗi ra mặt chèn ép một cô gái. Huống chi Địch Vân cũng chẳng có ý gì với cô ta cả. Hơn nữa Triệu Thiến Tuyết quả thật là một phụ nữ thông minh. Mặc dù hiểu được thiệt hơn, phải trái, biết rõ không thể đắc tội Tịch Lạc Ninh, thế nhưng vẫn dám trắng trợn cướp người của anh. Vậy nên chắc chắn cô ta bị rút não rồi. Cho nên, sau đó, Tịch Lạc Ninh cũng chẳng để cô ta trong lòng nữa.
Sự không bình thường ngày hôm qua của Triệu Thiến Tuyết, anh nhìn thấy hết, trong lòng cũng có chút khó chịu nhưng Địch Vân giận dữ rồi mắng người, anh cũng không thừa cơ ném đá xuống giếng. Hôm nay Triệu Thiến Tuyết tìm đến tận cửa, thật sự đã khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh rồi.
Quan hệ của anh và Địch Vân mọi người trong đoàn phim đã sớm ngầm hiểu thế nhưng Triệu Thiến Tuyết vẫn nhìn trộm người của anh, anh đã chẳng so đo vậy mà cô ta dám tìm đến tận nhà anh thế này, thì không thể không xử lí được.
Tịch Lạc Ninh có chút cố chấp hoặc nói đúng hơn là có chút thích sạch sẽ. Anh có thể chấp nhận có người chú ý đến người của mình nhưng tuyệt đối không cho kẻ đó bước chân vào không gian riêng tư của anh. Từ việc có rất ít người đến chơi nhà anh đã có thể nhìn ra được. Trừ phi là người thân hoặc có quan hệ vô cùng tốt, hoặc vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó anh mới để người khác vào nhà. Bằng không, cứ đến thì sẽ bị đuổi đi cả thôi.
Về điểm này, Địch Vân rất giống Tịch Lạc Ninh. Cũng chính vì hiểu rõ điều đó, cho nên lúc trước Địch Vân vừa mới để anh đến làm trợ lí cho anh ta thì anh đã hiểu ý của anh ta rồi. Mặc kệ biểu hiện bên ngoài của Địch Vân như thế nào, nhất định là anh ta đã có ý với anh.
Lần trước Diệp Quân Trì tới nhà đã khiến anh rất giận, đến nỗi thiếu chút nữa đốt sạch lí trí, cũng có nguyên nhân tương tự như thế này. Vì đó là điều khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh.
Nếu như không có quan hệ bạn cùng phòng với Diệp Quân Trì kia, Tịch Lạc Ninh đã sớm ném y ra ngoài rồi. Người nhà họ Diệp cho dù biết anh ném y ra ngoài cũng chẳng dám hé răng một cái nào cả. Nhưng sau đó Diệp Quân Trì cũng chưa từng về nhà, Địch Vân lại chẳng coi y ra gì, Tịch Lạc Ninh liền hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của người này.
Không nghĩ tới, vừa đi một người lại đến một người nữa.
Nhưng đối với Triệu Thiến Tuyết, Tịch Lạc Ninh chẳng có sự băn khoăn như đối với Diệp Quân Trì. Anh với cô ta cũng chỉ biết nhau vì đóng cùng một bộ phim mà thôi, còn dám có ý với người của anh. Chỉ cần tivi chưa phát sóng bất cứ lúc nào anh cũng có thể đổi cô ta, thậm chí có thể khiến cô ta không bao giờ ngóc đầu dậy được.
Người giúp việc thấy Tịch Lạc Ninh giận đùng đùng lao thẳng vào phòng khách, liền cẩn thận nhắc nhở: “Cô ấy vẫn đang ở cửa ra vào chờ.” Tùy tiện mời người lạ vào nhà bọn họ không dám, chỉ là cô gái kia bảo cô ta là đồng nghiệp trong đoàn làm phim nên bọn họ không thể không thông báo.
Tịch Lạc Ninh hơi sững sốt, vừa rồi Địch Vân mắng anh ta cũng chẳng giải thích, anh còn tưởng người đã vào nhà rồi chứ. Bây giờ mới nghĩ ra, lúc Địch Vân tức giận, ghét nhất người khác giải thích, mặc kệ bạn giải thích thế nào, trong mắt anh ta cũng chỉ là ngụy biện, phải đợi anh ta giận dữ xong, mới thật sự kiên nhẫn nghe người khác giải thích.
Tịch Lạc Ninh xoay người đi ra cửa, nói: “Anh vào đi!”
Cổng chính của biệt thự có chút xa, Tịch Lạc Ninh phải đi vài phút mới đến. Xa xa đã thấy Triệu Thiến Tuyết mặc một thân trắng ngần, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.
Riêng nói về sức quyến rũ, Triệu Thiến Tuyết vẫn sẽ có. Thế nhưng nếu so với bản thân thì Tịch Lạc Ninh vẫn âm thầm lắc đầu. Cô ta có lắp mô tơ lên mông cũng không đuổi kịp anh.
Tịch Lạc Ninh đến gần, khẽ nhíu mày, quầng thâm trên mắt Triệu Thiến Tuyết rất đậm, chắc chắn mất ngủ rồi. Cho dù cô ta có cố gắng trang điểm như thế nào để che giấu thì với một người đã lăn lộn trong giới giải trí, thấy qua vô số người như anh thì chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra tình trạng tinh thần của cô ta.
Tịch Lạc Ninh trầm mặc vài giây, hỏi thẳng: “Cô tới làm gì?”
Triệu Thiến Tuyết nhìn thấy người tới là Tịch Lạc Ninh, trong lòng lộp bộp một tiếng, cô ta hơi do dự nói: “Tôi muốn gặp Địch Vân, muốn xin lỗi chuyện ngày hôm qua.”
Triệu Thiến Tuyết sửng sốt vài giây, biết ở trước mặt Tịch Lạc Ninh có nói dối cũng chẳng được gì, liền khẽ nâng khóe miệng, cười nói: “Tôi cho rằng với tự tin và kiêu ngạo của mình, anh sẽ không để ý đến tình địch chứ?”
Phép khích tướng sao? Mặt Tịch Lạc Ninh càng ngày càng lạnh nói: “Cô cũng xứng gọi mình là tình địch của tôi sao?” Triệu Thiến Tuyết căn bản chẳng cùng một cấp bậc với Diệp Quân Trì. Trước đây, y có chút uy hiếp với anh nhưng sau khi biết rõ anh với Địch Vân ở bên nhau, điểm uy hiếp này cũng biến mất. Chớ nói chi một Triệu Thiến Tuyết, cô ta ngay cả một ngón út của Diệp Quân Trì cũng không sánh được, làm sao có thể nói đến uy hiếp đây?
Sắc mặt Triệu Thiến Tuyết thay đổi.
Tịch Lạc Ninh thản nhiên nói: “Nếu cô có một chút đầu óc thì đừng đùa trước mặt tôi. Trước kia tôi không tính toán với cô thì sau này cũng sẽ không so đo gì cả.”
Triệu Thiến Tuyết khẽ cắn môi, nhưng vẫn kiên cường nói: “Tôi muốn gặp Địch Vân vì muốn xin lỗi chuyện ngày hôm qua.”
Tịch Lạc Ninh cười lạnh một tiếng, xoay người vào nhà, người canh cửa thấy anh không có ý định mời Triệu Thiến Tuyết vào, tất nhiên sẽ ngăn cô ta ở bên ngoài.
Tịch Lạc Ninh đi vài bước lại quay mặt về nhìn cô ta nói: “Đừng mơ mộng hão huyền nữa. Chờ cô vượt qua được cánh cổng này đã rồi hãy đến nói chuyện với tôi. Còn nữa… Triệu Thiến Tuyết, cô là một người thông minh.” Đây đã ám chỉ rõ ràng cô ta nên thức thời mà suy nghĩ.
Mặc dù Triệu Thiến Tuyết chưa đi vào nhà khiến tâm trạng anh tốt hơn một chút nhưng không có nghĩa anh không hề tức giận.
Tịch Lạc Ninh nhìn cách ăn mặc xinh đẹp cùng quyết tâm muốn được gặp Địch Vân của cô ta đã nhìn ra được hôm nay đến là để tỏ tình!
Nếu như đổi lại trước kia chưa đồng ý lời cầu hôn của Địch Vân, Triệu Thiến Tuyết bày tỏ với anh ta, Tịch Lạc Ninh tức giận thì tức giận chứ cũng chẳng thèm gì làm gì cô ta. Nhưng bây giờ, trong lòng anh, Địch Vân đã hoàn toàn thuộc về một mình anh rồi.
Dám để ý đến người của anh sao? Nghĩ đến đây, Tịch Lạc Ninh lại giận điên người lên.
Tịch Lạc Ninh cũng không biết lửa giận từ đâu mà tới.
Anh cũng chẳng đến chòi nghỉ mát tìm Địch Vân nữa mà lên phòng làm việc lên mạng.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Còn sống không đó
[Bang] [Một Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: vuốt lông Chị dâu, tại sao giận dữ vậy chứ?
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Nhất định là đại thần chọc giận chị dâu rồi.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Các người rất rảnh hả, tới Kính Hồ chơi chút không
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Cái kia, chị dâu, em đang trong phó bản
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Đang trong chiến trường
[Bang] [Một Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Đang hẹn hò nè
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Hửm?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: …
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: chị dâu, em thoát khỏi đội rồi! o ()o
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Thoát đội +1
[Bang] [Một Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Em giải tán rồi.
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Vừa lên đã thấy một hình ảnh không giải thích được vậy nè.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Anh zai Thương Hải, gặp ở Kính Hồ nha
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: … Lẽ ra tui không nên lên tiếng.
Tịch Lạc Ninh đánh 1 vs 1 với từng người, cảm thấy cũng chẳng có ý nghĩa gì, chủ yếu là mấy người kia da quá dày, gõ chết cũng chẳng có cảm giác thành tựu gì. Cuối cùng Tịch Lạc Ninh kéo bọn họ vào tổ đội, định trực tiếp PK với cả đám.
Lần trước sau khi hệ thống thăng cấp, trong game có thể tổ thành đội PK rồi, anh còn chưa từng chơi qua nữa.
Bởi vì không có một tổ đội nào gửi lời mời PK, cho nên sau khi chọn hình thức PK tổ đội, hệ thống sẽ tự động phân phối cho đám người các anh một tổ đội không kém đẳng cấp là mấy.
Kết quả tất yếu là, không có vú em, cả đội bọn họ đều thăng.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tui đã kéo mấy người kia vào danh sách kẻ thù rồi. Sẽ có một ngày, tôi tìm họ báo thù rửa hận!
[Tổ đội] [Tăng Kinh Thương Hải]: Gái Shin, lần đầu tiên phát hiện cưng cẩn thận vậy nha.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Anh zai Thương Hải, tại sao cậu không có một chút tinh thần cạnh tranh nào chứ! Đây là lần đầu tiên người ta tổ đội PK người khác đó. Và mới lần đầu tiên đã thua rồi!!!!!!
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Đây chính là kỉ niệm thật đau
[Tổ đội] [Một Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Chị dâu, hôm nay chị sao vậy?
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^ Chỉ muốn giết cậu thôi mà
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Gõ mõ mặc niệm ba giây cho Hoa Hoa Nhi
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Mặc niệm ba giây cho Hoa Hoa Nhi +1
[Tổ đội] [Tăng Kinh Thương Hải]: +10086
Tịch Lạc Ninh đang muốn kéo Hoa Sen đi PK nhưng Địch Vân đẩy cửa đi vào, ở phía sau còn có một trợ lý nữa, trong tay người kia cầm theo laptop, xem ra anh ta muốn chơi trò chơi với anh rồi.
Trợ lý giúp Địch Vân chuẩn bị máy tính, anh ta đi đến sau lưng anh nhìn anh chơi, kết quả chưa nhìn được vài phút, liền xoay người đi ra cửa.
Trợ lí chuẩn bị máy tính xong thì đi ra ngoài, vừa lúc Địch Vân cầm theo một cái nệm êm vào cửa, đưa cho Tịch Lạc Ninh, nói: “Ngồi lên.”
Tịch Lạc Ninh lé mắt nhìn anh ta, cuối cùng vẫn không nói gì nhận lấy cái đệm.
Địch Vân sờ lên mặt Tịch Lạc Ninh một cái mới đi mở trò chơi lên.
Địch Vân vừa lên mạng, một đám người lại bắt đầu bát nháo.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: T^T đại thần, ngài cuối cùng đã tới rồi! Chị dâu rất giận dữ, vừa rồi còn hành hạ tàn bạo bọn em hết lần này đến lần khác đó.
[Bang] [Một Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Đại thần, ngài cuối cùng đến rồi! Nhanh đi an ủi chị ấy đi!
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Đại thần, chị dâu vừa rồi bị người ngoài bắt nạt đó.
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Bắt nạt
Địch Vân cau mày hỏi anh: “Ai bắt nạt em?”
Tịch Lạc Ninh hừ lạnh: “Anh muốn làm gì?”
“Em thử nói xem.”
Tịch Lạc Ninh khẽ nheo mắt nhìn Địch Vân, “Nếu như em nói, người bắt nạt em là anh thì sao?”
Địch Vân chân thành nói: “Lạc Ninh, người vẫn bắt nạt anh là em mà.”
Tịch Lạc Ninh chẳng muốn nói chuyện với anh nữa.
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Vợ ơi …
[Mật] bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Kêu một tiếng chồng ơi nghe cái coi, em sẽ tha thứ cho anh
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Chỉ có hai chúng ta, em đừng giả vờ nữa, ngoan ^^
[Mật] bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Mời nhìn ánh mắt nghiêm túc của em. Khi nào anh ngoan ngoãn nằm dưới để em thoải mái một lần đi?
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: (^o^)/ Lạc Ninh em thật nhiệt tình nha, giờ mới biết em thích cưỡi vậy đó
Tịch Lạc Ninh nhìn chằm chằm màn hình, cắn răng, gằn từng chữ: “Địch Vân! Anh chán sống rồi hả!”
Địch Vân trả lời thẳng: “Lạc Ninh, em bảo anh sửa tính tại sao em không đổi?”
“Tính anh khi nào thì đổi tốt hơn chứ?”
Địch Vân nghĩ nghĩ một chút: “Rất lâu rồi không cãi nhau với em.”
“…” Tịch Lạc Ninh không còn lời nào để nói nữa rồi.
Địch Vân ở bên kia gõ bàn phím. Không bao lâu, Tịch Lạc Ninh thu được mật.
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Sinh hoạt X rất quan trọng. Nên chăm sóc cơ thể thật tốt, anh sẽ cho em cưỡi, em cũng đừng giận dỗi linh tinh nữa.
“Địch Vân!” Tịch Lạc Ninh gầm lên. Rống xong, ném thẳng Địch Vân và máy tính ra ngoài, cái này gọi là mắt không thấy tim không phiền.
Tịch Lạc Ninh cảm thấy mọi chuyện hôm nay đều không vừa ý chút nào. Vừa đuổi đi một mụ đàn bà không biết trời chăng đất hỡi gì dám nhìn trộm Địch Vân của anh, không đầy lát sau, cái tên anh trai cuồng em trai của Địch Vân lại đến. Anh ấy cười rất thâm ý, cầm hai vé máy bay đến Canada, “Nghe nói các chú muốn bỏ trốn đi Canada kết hôn hả?”