Sau khi đọc tiểu thuyết của Địch Vân thì Tịch Lạc Ninh không ngừng lại được, lên mạng một cái là nhất định phải gửi bình luận cho anh ta. Lăn lộn một thời gian liền biết thêm vài fan ruột của Địch Vân, còn bị bọn họ kéo vào nhóm độc giả.
Đám người này ngày nào cũng thảo luận khí thế ngất trời về tiểu thuyết của Địch Vân, về tình tiết tiếp theo của bộ truyện.
Tịch Lạc Ninh lén đi lấy nước, cười híp mắt ngồi nhìn, trong lòng đắc ý, chẳng ai có thể hiểu về tiểu thuyết của anh ta nhiều như anh đây đâu. Bản thân cũng rất thỏa mãn với cuộc sống gia đình như này, tựa như cá gặp nước.
Địch Vân vẫn quen trữ bản thảo, cho nên Tịch Lạc Ninh đã đọc trước những tình tiết trong truyện, cảm giác càng thỏa mãn hơn.
Tịch Lạc Ninh lăn lộn trong nhóm một thời gian, liền phát hiện có rất nhiều hủ nữ, còn từ miệng các cô biết đến sự tồn tại của cái gọi là đồng nghiệp văn.
Từ khi “Thần Thám” họp báo, thông tin Tịch Lạc Ninh và Địch Vân hợp tác được tiết lộ, các cô liền đem Tần Ngọc Thanh và Tạ Khánh Văn bên trong thay luôn bằng Tịch Lạc Ninh và Địch Vân, đồng nghiệp văn đầy rẫy, đồng nghiệp văn đam mỹ lại càng nhiều hơn, tất cả đều lấy nguyên hình của Tịch Lạc Ninh và Địch Vân. Hai người tất nhiên đã trở thành couple thần thánh.
Đối với việc này, thực ra Tịch Lạc Ninh chẳng có tư lự nhiều lắm.
Ngược lại có thể trở thành couple thần thánh với Địch Vân làm anh rất vui vẻ. Toàn thế giới đều nghĩ bọn họ rất xứng đôi không phải sao?
Vì thế, Tịch Lạc Ninh từng cười hì hì nói với Địch Vân, “Honey, anh xem có phải tất cả mọi người đều biết anh mê em đúng không?”
Mặt Địch Vân không thay đổi nhìn trời, quay đầu lại coi như không nghe thấy gì, kể từ sau khi hai người thừa nhận quan hệ của hai người, Tịch Lạc Ninh trở nên rất đắc ý.
Sau khi “Thần Thám” quay xong, Tịch Lạc Ninh trở nên rất nhàn nhã, nên dành tất cả thời gian để đọc đồng nghiệp văn.
Đồng nghiệp văn loại gì cũng có. Tịch Lạc Ninh thức đêm mấy ngày, rốt cục cũng xem xong bộ tiểu thuyết nổi nhất trong số những đồng nghiệp về hai người.
Là một tiểu thuyết về ân oán của hào môn thế gia. Hai người trong đó là thế gia đối địch, yêu nhau lắm cắn nhau đau, các loại ngược thân ngược tâm. Mấy ngày đó, ánh mắt Tịch Lạc Ninh nhìn Địch Vân đều sáng lấp lánh, khiến sống lưng anh ta lúc nào cũng lạnh buốt. Buổi tối khi ôm Tịch Lạc Ninh đi ngủ anh ta cũng chỉ dám từ từ sờ sờ, những chuyện khác căn bản không dám làm.
Địch Vân có lén đi nhìn những đồng nghiệp văn mà Tịch Lạc Ninh đang đọc. Những bộ truyện kia YY không bờ không bến. Anh chỉ đọc một chút mà đã cảm thấy đau đầu, thật không hiểu được tại sao Tịch Lạc Ninh có thể đọc hết được.
Một ngày nào đó, Tịch Lạc Ninh đọc một bộ truyện giá không lịch sử cổ đại, bên trong hai người là kẻ địch của nhau, thậm chí kết thúc còn BE.
Tịch Lạc Ninh đọc xong xúc động không ngừng, sâu kín than thở: “Vân Vân, anh nói xem tại sao anh lại cứ thích báo thù như vậy chứ?”
Địch Vân ôm chặt Tịch Lạc Ninh vào ngực, yên lặng không nói, trong lòng thì nguyền rủa tác giả của bộ truyện đồng nghiệp đó ti tỉ lần.
Bởi vì đồng nghiệp văn mà cuộc sống của Địch Vân vô cùng khổ cực lầm than.
Địch Vân bắt đầu nghĩ biện pháp ngăn chặn Tịch Lạc Ninh đọc những bộ truyện này nhưng hiệu quả thật sự không nhiều.
Lúc Tiêu Duyệt nhận được điện thoại của Địch Vân, hắn đang biếng nhác ngâm nước nóng, nghe thấy tiếng chuông, cả buổi mới nhận điện, lơ đãng nói: “Này, ai vậy!”
Địch Vân nói thẳng: “Tớ muốn trang web XX bị sập.” Giọng nói nghiến răng nghiến lợi kia, giống như gặp phải kẻ thù giết cha giết mẹ.
Tiêu Duyệt nháy mắt ngồi thẳng người dậy, đưa di động đến trước mặt, trên đó chính xác là Địch Vân, hắn cố gắng bình ổn tâm trạng, nghiêm mặt nói: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Trang web XX cũng coi như có một nửa quan hệ hợp tác với Y Minh, mặc dù Địch Vân tính xấu, nhưng chưa từng làm bậy bao giờ.
Nếu như thật sự chọc vào Địch Vân, Tiêu Duyệt chắc chắn sẽ không phản đối mong muốn của anh ta, ai bảo bọn họ là anh em chứ?
Địch Vân cả giận nói: “Bên trong đều là những thứ hại người hại mình.”
“… Tại sao lại hại người hại mình?” Tiêu Duyệt trầm ngâm một lúc, nghiêm túc hỏi.
“Đây còn không phải hại người hại mình sao!”
“…” Tiêu Duyệt im lặng nhìn trần nhà, cơ thể thả lỏng, xem ra không phải Địch Vân không phải bị bắt nạt rồi mà do anh ta đang cáu, như thế thì Tiêu Duyệt chẳng để ý nhiều lắm, lại trở về giọng điệu biếng nhác: “Rốt cục tại sao lại hại mình hại người hả?”
Địch Vân hét lớn: “Bên trong đều viết linh tinh!”
Tiêu Duyệt đứng lên, quấn khăn tắm quanh hông: “Viết linh tinh? Tớ đi đọc một chút. Cậu chờ nhé.”
“Đọc gì mà đọc, có gì hay mà đọc.”
Tiêu Duyệt đổi chủ đề, “Anh Phong gần đây không ở trong nước hả?”
“… Ngày mốt về.” Giọng Địch Vân rõ ràng vẫn còn bực mình.
Tiêu Duyệt âm thầm bật cười, gần đây Địch Vân luôn không có cách nào với Địch Phong, một bên vừa tán gẫu với Địch Vân một bên thì đến phòng bên cạnh mở máy tính, lên trang web kia.
Nhìn nhân vật chính trên trang bìa trong trang web, nháy mắt Tiêu Duyệt ngây người. Chọn vào xem, bên trên ghi rõ là đồng nghiệp văn ‘song thần’, còn tên nhân vật chính, Tiêu Duyệt quen đến không thể nào quen hơn.
“Ồ… Anh vì bọn họ YY mình với Tịch Lạc Ninh mà muốn đập sập trang web người ta hả?”
Địch Vân hừ lạnh, “Vậy còn chưa đủ hả?”
“Vì sao? Bọn họ viết của bọn họ, có quan hệ gì với cậu đâu.”
Tiêu Duyệt sờ mũi một cái, đại khái đoán được phản ứng của Tịch Lạc Ninh, hắn cũng chẳng khuyên nhủ Địch Vân, mà nói thẳng: “Cậu chắc chắn vì lí do này mà đá sập trang web?”
“… Hừ!” Địch Vân hừ lạnh nói: “Cậu nói phải làm sao bây giờ?”
Tiêu Duyệt cười ầm lên.
Quan hệ giữa Tiêu Duyệt và Địch Vân vô cùng tốt, tất nhiên hiểu rõ tính cách của anh ta.
Rõ ràng không còn cách nào khác, muốn tìm người giúp, lại không muốn nói thẳng, đành phải loanh quanh tìm chỗ để trút giận.
Tiêu Duyệt đề nghị: “Cậu ở nhà nhiều năm quá rồi, nên đi ra ngoài một chút đi. Hơn nữa các cậu sau khi kết hôn còn chưa hưởng tuần trăng mật đâu đó.”
“Tuần trăng mật?” Địch Vân cảm thấy thú vị.
“Đó là đương nhiên. Tớ đoán Tịch Lạc Ninh đã sớm muốn đi hưởng tuần trăng mật với cậu rồi nhưng cậu lại bận rộn với lễ kí tên và mở hố mới. Mà cái đó cũng không tiện nói thẳng, nên cậu ta mới cố ý gây phiền phức cho cậu đó.” Chắc chắn là cố ý. Tiêu Duyệt dưới đáy lòng bổ sung thêm một câu nữa.
Tính tình Tịch Lạc Ninh và Địch Vân đều không tốt nhưng cũng may đều là người ngay thẳng, nên nhiều lúc, chỉ cần hơi để ý một chút là có thể hiểu được suy nghĩ của cả hai.
Địch Vân vui vẻ nói: “Cậu nói em ấy muốn đi hưởng tuần trăng mật với tớ ấy hả?”
“Ừ.”
“Tớ cũng đâu có nói sẽ không đi. Vậy nhé.” Địch Vân không được tự nhiên hừ hừ, cúp điện thoại.
Tiêu Duyệt giật giật khóe miệng, tình cảm của bản thân hắn còn chưa có đi đến đâu đây này! Hắn thế mà phải làm một cố vấn tình yêu cho người khác nữa chứ?
Một bóng ma trùm lên trên đầu, một giây sau, trên vai truyền đến sức nặng cùng mùi vị quen thuộc, cho dù Tịch Lạc Ninh không quay đầu lại cũng biết người đến là Địch Vân.
Tịch Lạc Ninh vặn vẹo uốn éo: “Địch Vân, anh không có xương hả?”
“Anh thấy em liền mềm nhũn rồi, có xương hay không không quan trọng.”
Suy nghĩ đang chìm đắm trong tiểu thuyết của Tịch Lạc Ninh cứ như vậy bị kéo ra, đặc biệt im lặng nói: “Địch Vân, da mặt anh sao càng ngày càng dày thế!”
Địch Vân giả vờ không vừa lòng, “Anh vẫn vậy mà. Trước kia em không quá hiểu anh rồi.”
Tịch Lạc Ninh ngửa đầu nhìn mái tóc đen nhánh cắt ngang của Địch Vân, nghĩ đến bộ dạng Địch Vân trong trò chơi, vô cùng buồn bực nói: “Hoàn toàn chính xác. Anh trời sinh đã là loại muộn tao rồi.” Trêu chọc người đơn giản như ăn cơm, hơn nữa còn giả vờ như không có chuyện gì, khiến anh rất nhiều lần bị lớp mặt nạ bên ngoài kia lừa dối.
Địch Vân chưa bao giờ là người trong sáng cả, thậm chí lúc nào cũng phe phẩy cái đuôi sói như ẩn như hiện.
Địch Vân dương dương tự đắc nhếch khóe miệng, “Rốt cục là ai muộn tao chứ? Tiểu yêu tinh thân yêu.”
Tịch Lạc Ninh cau mày, “Đừng cứ lúc nào cũng tiểu yêu tinh tiểu yêu tinh chứ. Em cũng đâu phải con gái.”
“Hừ! Tối qua rốt cục là ai lắc mông kêu, cưng ơi nhanh lên nhanh lên…”
Sắc mặt Tịch Lạc Ninh trắng bệch. Quả thật anh không nên nói linh tinh lúc động tình như vậy! Tịch Lạc Ninh cáu bẳn: “Lần trước không biết người nào nằm dưới thở dốc đó!”
Địch Vân nghiêm mặt nói: “Ai bảo em không nặng không nhẹ.”
Tịch Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn đèn treo tinh sảo trên trần nhà, “Anh thích khẩu vị nặng vậy em chỉ còn cách thỏa mãn anh thôi.”
Tịch Lạc Ninh bắt hai tay anh ta lại, cười rất tà mị: “Honey, đừng sốt ruột, chúng ta đi phòng ngủ trước, hay là em muốn thử ở đây?”
Địch Vân nhìn xung quanh, trong mắt lóe lên ánh sáng, rõ ràng động lòng rồi.
Tịch Lạc Ninh lên án: “Quả nhiên anh là tên không có nguyên tắc!”
Địch Vân cười nói: “Anh có nguyên tắc. Chơi oản tù tì nào!”
“…” Tịch Lạc Ninh câm nín luôn. Anh chơi oẳn tù tì chẳng mấy lần thắng, nên rất nhiều lúc vô cùng ảo não, tại sao trước đó lại đồng ý với Địch Vân chứ.
Địch Vân dụ dỗ: “Vợ ơi, mặc dù thẳng ít nhưng không có nghĩa không thắng được. Chẳng lẽ em sợ hả? Sợ thua anh sao?”
“Ai sợ!” Tịch Lạc Ninh bắt đầu chuẩn bị.
“Một hai ba… Cưng ơi, em thua rồi!”
“Ba lần mới nói chuyện thắng thua nhé!” Tịch Lạc Ninh gân cổ lên cãi.
Địch Vân chẳng sao cả nhún nhún vai, “Được rồi. Tiếp tục. Kéo Búa Đao… ồ… Lạc Ninh, lần này em không phản đối nữa chứ?” Địch Vân đắc ý giơ hai cây kéo lên, tiện tay cắt đôi lòng bàn tay Tịch Lạc Ninh.
Tịch Lạc Ninh trầm mặc, hiển nhiên là đã chấp nhận kết quả.
Địch Vân cười hì hì nằm hai tay Tịch Lạc Ninh lên, thuận thế kéo anh vào ngực. Tịch Lạc Ninh mím chặt môi, nguýt dài anh ta một cái. Địch Vân xoa đầu Tịch Lạc Ninh, dịu dàng hỏi: “Vợ ơi, hôm nay muốn ở đâu? Phòng làm việc, phòng ngủ, phòng bếp, trên xe, hay ngoài trời đều tùy em. Ừm. Không thì ở phòng khách cũng được đó.” Âm thầm cao hứng nghĩ: Cách này thật toẹt vời. Bạn xem, Lạc Ninh ngoan ngoãn bao nhiêu!
“Anh còn dám nói ở phòng khách!!!” Tịch Lạc Ninh rống lên.
Lần trước anh với Địch Vân đuổi hết đám người giúp việc ra ngoài, hai người làm một lần từ phòng khách dưới tầng lên phòng ngủ trên tầng, thoải mái thì có thoải mái. Vấn đề là đúng lúc đó Địch Phong đến, thấy hành vi của hai người trong phòng khách, ngay trước mặt nói hai người phải chú ý hình tượng, làm xong rồi cũng phải xử lí tốt những việc sau đó!
Mà tối hôm đó, quả thật Tịch Lạc Ninh có dùng gia pháp phục vụ tốt Địch Vân một lần!
Cái gọi là gia pháp chính là bỏ một món đồ đặc biệt nào đó vào một chỗ đặc biệt nào đó, cố gắng, theo tiết tấu gõ!
Khóe miệng Tịch Lạc Ninh khẽ câu lên, nếu như ở phòng khách có thể làm cái kia, anh cũng chẳng để ý xem Địch Phong có thấy lần thứ hai nữa hay không. Mặc dù bọn họ thương lượng sẽ oản tù tì để phân trên dưới, nhưng phần lớn đều là Tịch Lạc Ninh thua!
Tuy nói như vậy, nhưng cũng là Tịch Lạc Ninh cam chịu kết quả này. Cơ thể Địch Vân thần kì như vậy, làm hai lần sẽ bị thương, mà một khi bị thương thì rất khó lành. Bởi vậy, hứng thú của Tịch Lạc Ninh cũng không lớn vậy. Bằng không bọn họ chắc chắn sẽ không có cuộc sống yên bình như thế này.
Thế nhưng, mặc kệ trên dưới, Tịch Lạc Ninh vẫn thích đóng dấu trên người Địch Vân.
Mặc kệ Địch Vân có thích giận dữ với ai, nếu có thêm mấy dấu hôn trên cơ thể, cảm giác quyến rũ và cấm dục hợp nhau kinh dị. Mỗi lần như thế anh lại muốn nhào qua.
Tịch Lạc Ninh vẫn luôn cảm thấy hai người có chút trầm mê trong *** thế này về lâu về dài sẽ không tốt với cơ thể nhưng thật sự không nhịn được mà.
Địch Vân cũng chẳng để ý sự vặn vẹo trong lòng Tịch Lạc Ninh, chỉ là thấy anh giận đùng đùng quát lớn như vậy, biết chuyện Địch Phong lần trước khiến anh có chút ngại ngùng, nên cũng chẳng nóng nảy làm gì, chỉ ôm anh nói: “Ninh Ninh, có muốn ra ngoài du lịch không?”
A? Không làm? Tịch Lạc Ninh nháy mắt mấy cái, vội ho một tiếng, che giấu sự kinh ngạc của mình, nghi ngờ nói: “Du lịch sao?”
Địch Vân đặt mông ngồi trên bàn sách, gật đầu nói: “Du lịch.”
Tịch Lạc Ninh che giấu hưng phấn trong lòng, nói: “Tại sao đột nhiên muốn đi du lịch?”
Địch Vân nhìn thấy sự thích thú nhảy nhót trong mắt Tịch Lạc Ninh, trái tim cũng mềm đi, hứng thú cũng nổi lên, nói đi du lịch, vậy đi đâu được đây? Biển? Leo Núi? Đồng bằng? Trên xe? Ồ. Có rất nhiều chỗ có thể đi.
Địch Vân càng nghĩ càng thích, cao hứng nói: “Muốn cùng em đi một chỗ.”
“Đi đâu?”
“Tùy em! Coi như đi hưởng tuần trăng mật đi.”
Tịch Lạc Ninh dừng lại, cười toe toét: “Được.”
Quả nhiên là muốn đi sao? Địch Vân niết mặt Tịch Lạc Ninh, nghĩ thầm, thế mà mình không phát hiện ra, “Về sau muốn gì cứ nói với anh. Em không nói anh sẽ không biết.” So với sáng tác truyện, Lạc Ninh chắc chắn quan trọng hơn.
“A?”
“Không có gì. Muốn đi đâu?”
“Triêu Dương Sơn.”
“À?” Hình như chưa từng nghe qua địa điểm du lịch này!
Tịch Lạc Ninh vẫn rất thích ra ngoài, càng thích một mình đi đâu đi đó hơn.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Tịch Lạc Ninh thuyết phục Địch Vân một mình đi đây đi đó chỉ mang theo mấy vệ sĩ và lái xe thôi.
Vệ sĩ và lái xe ngồi xe khác với bọn họ, Tịch Lạc Ninh và Địch Vân thì ngồi một xe, hai người thay phiên nhau lái xe. Lúc nào thật sự mệt mỏi, sẽ kêu lái xe phía sau lên.
Dọc đường sẽ vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng cũng nên dừng một lát, đi dạo linh tinh vài chỗ, Tịch Lạc Ninh cầm theo máy ảnh chụp một ít phong cảnh, cảnh sinh hoạt, Địch Vân đi theo phía sau Tịch Lạc Ninh, buổi tối thì ôm laptop ghi chép lại khoảng thời gian du lịch tuyệt vời này.
Địch Vân vừa gõ vừa nói với Tịch Lạc Ninh đang ngồi bên cạnh: “Anh viết lại những chuyện vụn vặn trong cuộc sống của hai ta, chuyện tình của chính mình, từ từ viết lại, hàng năm sẽ ra sách, chờ lúc chúng ta năm mươi tuổi, tìm một nơi yên tĩnh, xinh đẹp để an hưởng tuổi già, không có việc gì thì lấy ra xem lại. Chờ lúc chúng ta tám mươi tuổi đã ra được mấy bộ, đưa cho con cháu chúng ta đọc.”
Tịch Lạc Ninh khó có khi nào không mắng Địch Vân nhiều chuyện, mà liếc mắt đưa tình giơ máy chụp ảnh về phía Địch Vân, tách chụp một tấm, sau đó nói: “Vậy em sẽ chụp nhiều ảnh một chút, hàng năm cũng sắp xếp lại thành sách ảnh, già rồi có thể hợp thành album.”
“Được. Đến lúc đó cũng cho những hình này vào trong truyện.”
“Đặt tên là gì bây giờ?”
Địch Vân cười nói: “Chuyện xưa của lão già khọm khẹm.”
“Cút! Tên là chuyện xưa về một tác giả thầm mến đại minh tinh.”
Địch Vân cười to, “Lúc nào thì anh thầm mến em chứ?”
“Anh vẫn luôn thầm mến em đó.” Giọng Tịch Lạc Ninh chắc như đinh đóng cột.
“…”
Bọn họ đi vài ngày cuối cùng đã đến được đích.
Núi Triêu Dương là một ngọn núi nhỏ ở một thôn quê vắng vẻ.
Đây là nơi mà trước kia Tịch Lạc Ninh đi linh tinh vô tình tìm thấy.
Núi Triêu Dương cũng không phải rất đẹp chỉ là vẫn còn đậm mùi của nông thôn nhưng cũng được coi là khu có phong cảnh nổi tiếng nhất huyện. Một ít trường học ở thôn cũng thường hay tổ chức du xuân ở nơi này.
Tịch Lạc Ninh thích đến đây bởi vì đứng trên đỉnh núi có thể nhìn thấy Hồ Triêu Dương ở phía xa xa, mặt hồ lấp lánh ánh mặt trời, trong veo có thể thấy đáy.
Mùa hè đến, cây cối xanh um mùa thu đến, cây rụng lá, lất phất rơi xuống mặt hồ, bóng ngược, ánh mắt trời, lá rụng quện vào nhau, tạo nên một cảnh hồ đẹp đến kì lạ.
Tịch Lạc Ninh và Địch Vân tạm dừng chân ở giữa lưng chừng núi, dưới tán cây râm xanh um tùm, ánh mặt trời không thể nào chiếu thẳng đến, ngồi phía dưới tán cây, không hề cảm thấy sự oi bức của cái nắng chói chang của mùa hè nóng nực.
Thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ lướt qua, vô cùng mát mẻ.
Tịch Lạc Ninh cùng Địch Vân cũng chẳng có việc gì, ăn uống đều được đám vệ sĩ giúp đỡ, anh với Địch Vân chỉ ngồi một chỗ, nói chuyện rôm rả hòa với tiếng ve, khe khẽ hát mấy câu, thỉnh thoảng cũng nói về sách, về kịch truyền thanh.
Cuộc sống ấm áp cứ thế trôi qua.
Thoáng cái đã qua nửa tháng!
Tiêu Duyệt gọi điện thoại đến tìm người, hắn không nghĩ đến chỉ tùy tiện đề nghị một cái mà hai người lại chạy đi tới tận dãy núi này không thèm trở về!
Tịch Lạc Ninh rất buồn bực. Anh còn muốn ngốc với Địch Vân ở đây đến qua mùa thu, có thể thấy được cảnh lá cây rắc trên đất, bay đầy trờ mới trở về đó. Không nghĩ tới, Tiêu bảo mẫu thế mà lại gọi điện đến giục.
Địch Vân an ủi anh, “Chúng ta xây biệt thự ở đây đi. Ngày mai tới đây nghỉ hè, sau này đến đây hưởng già?”
Tịch Lạc Ninh trừng anh ta: “Mới bao tuổi mà đã nghĩ đến dưỡng già rồi!”
“… Mấy ngày nữa là sinh nhật rồi. Muốn thế nào đây?” Địch Vân cười cười không trả lời. Tịch Lạc Ninh đang mắng chửi nhưng anh không có từ chối đề nghị này, trong lòng chính là đã rung động rồi.
“Không phải anh nên sắp xếp sao?” Tịch Lạc Ninh một vẻ đương nhiên.
Địch Vân cười vui vẻ như có thâm ý khác, “Muốn nghe em thích cái gì?”
“Gì cũng được.”
Địch Vân ghé vào lưng anh cười to, “Honey. Cưng đáng yêu thật. Vậy cưng nhớ tắm rửa sạch sẽ chờ trẫm đến lâm hạnh nha.”
Tịch Lạc Ninh: “…”
Tiêu Duyệt đợt ba ngày, Địch Vân còn chưa trở lại. Bản thảo để dành cũng sắp dùng hết rồi, hắn gấp đến ngày nào cũng gọi điện thoại giục Địch Vân. Địch Vân kiên nhẫn nghe máy hai ngày, cuối cùng dứt khoát tắt máy luôn.
Tiêu Duyệt không liên lạc được với người, tức giận tới muốn giơ chân múa vuốt. Lại không thể tùy tiện qua bên kia trực tiếp tìm người, sẽ quấy rầy đến hai người bọn họ, cuối cùng xui xẻo nhất định sẽ là hắn. Tiêu Duyệt rất buồn bực.
Đang lúc buồn bực, Tiêu Duyệt có đi đọc thử đám tiểu thuyết đồng nhân của hai người, còn là văn ngược thân ngược tâm, đủ các loại bi kịch.
Lúc Tiêu Duyệt còn đang buồn bực nghĩ biện pháp giải quyết, Địch Vân và Tịch Lạc Ninh đã một trước một sau theo con đường nhỏ leo lên núi.
Tịch Lạc Ninh dừng bước, chùi mồ hôi trên trán, quay đầu buồn bực nhìn Địch Vân cũng đang nhễ nhại mồ hồi: “Trời nóng quá, anh ở không lại gây phiền gì chứ. Móa.”
“Em nói hôm nay nghe theo anh mà!”
“…” Tịch Lạc Ninh im lặng nhìn trời, lọt qua khe hở của tán lá, có thể lờ mờ thấy bầu trời trong veo. Sinh nhật của người nào đó trôi qua thật khổ cực mà!
“Đi thôi. Anh sẽ xoa vai cho em.” Địch Vân nói còn rất dễ nghe, giống như từ sau khi ăn sạch được Tịch Lạc Ninh, anh ta đã trở thành thợ xoa bóp chuyên trách của riêng Tịch Lạc Ninh, tùy thời tùy chỗ, đi theo bên người.
Tịch Lạc Ninh liếc anh ta một cái, buồn bực tiếp tục đi.
Một đường vô cùng im lặng.
Lúc đến đỉnh núi, Địch Vân lên tiếng trước: “Lạc Ninh, chờ chút.”
“Chuyện gì?” Tịch Lạc Ninh dừng lại hỏi anh ta.
Địch Vân kéo anh đi vào con đường mòn bên cạnh. “Chúng ta đi bên này.”
“…”
Đường mòn đi đến một nhà nông.
Địch Vân kéo Tịch Lạc Ninh đi về phía trước rồi đẩy cửa đi vào. Tịch Lạc Ninh sững sốt một chút, đây chính là tự tiện đi vào nhà người khác đó! Nhưng ngay sau đó phản ứng lại, chỉ sợ đây là sắp xếp của Địch Vân!
Hôm nay lần đầu tiên anh rất trông chờ vào sự sắp xếp của Địch Vân.
“Đi vào thôi.” Địch Vân đứng ở bên trong gọi với ra.
Tịch Lạc Ninh theo lời đi vào. Không nghĩ tới phía sau nhà lại có một cái ao tự nhiên. Ao không lớn nhưng nước lại rất trong, có thể xuyên qua làn nước trong veo nhìn thấy những viên đá sỏi hình thù kì quái dưới đáy.
“Muốn ăn gì không?” Địch Vân đứng ở sau lưng Tịch Lạc Ninh hỏi.
“Tạm thời không cần.”
Địch Vân nói: “Chúng ta nghỉ một chút. Tắm rửa rồi lên núi.”
Tịch Lạc Ninh há hốc mồn, đè nghi ngờ xuống đáy lòng, bí ẩn mới thú vị.
Địch Vân và Tịch Lạc Ninh tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ rồi leo lên núi.
Ngay chỗ bãi đất trống rộng gần trăm thước giữa đỉnh núi có đặt một cái bàn, chung quanh bầy biện đầy hoa quả, trên đầu còn có một cái khung, phía trên có dây leo màu xanh biếc.
Là vườn hoa vô cùng đơn giản.
Tịch Lạc Ninh nhìn một bàn bánh ngọt, xoay người cười với Địch Vân, khiêu khích nói: “Nếu như những bánh ngọt này là tự anh làm thì buổi tối sẽ mặc anh xử lí.”
Khóe miệng Địch Vân khẽ nhếch lên, càng nhếch càng cao, giống như không hề có ý định thu lại, “Rất không may cho em là… em đúng rồi!”
“Á?” Tịch Lạc Ninh kinh ngạc nói: “Không thể nào?” Anh rốt cục có số cứt chó gì chứ?
Địch Vân cười nói: “Đặc biệt mời chuyên gia cao cấp đến, nhưng tuyệt đối là tự thân làm đó.”
“… Em nói sẽ giữ lời.” Địch Vân có thể vì anh rửa tay làm canh, vậy anh ở mặt dưới một lần thì có sao đâu? Chắc đã thành thói quen, mặc dù không thể nào chấp nhận việc mình phải nằm dưới, nhưng cũng chẳng bài xích chút nào.
Bài hát sinh nhật đơn giản nhưng lời chúc sinh nhật không đơn giản.
Nhét đầy một bụng, sau khi ăn hết số bánh ngọt, Địch Vân kéo Tịch Lạc Ninh đến vách núi, đi dọc vách núi xuống dưới, cao chừng mười thước, lúc này nhìn lại, chỉ có thể mượn ánh trăng sáng ngời để nhìn rõ bóng cây cối đang nhảy múa.
“Véo…”
Một chùm ánh sáng chói mắt bay vụt lên không trung, ở giữa bầu trời, bó sáng đó đột nhiên nổ tung tóe, đủ mọi màu sắc hòa với ánh trăng tạo thành một bức hình. Sau đó những điểm sáng này nhanh chóng tản ra bốn phía, nhưng Tịch Lạc Ninh vẫn nhìn được cực nhanh, hình kia là một dòng chữ.
Tịch Lạc Ninh chợt hiểu ra.
Quả nhiên, chùm pháo hoa tiếp theo quét ngang.
“Tịch Lạc Ninh, anh yêu em! Honey ơi, sinh nhật vui vẻ!”
Tịch Lạc Ninh ngẩng cổ nhìn, khắp trời đầy sao càng làm nổi bật đủ các loại hình vẽ, cuối cùng chắp lại hai câu này.
Tịch Lạc Ninh quay người cười khanh khách với Địch Vân. Anh cũng chẳng để ý đến sinh nhật lắm nhưng thấy Địch Vân hao phí tâm sức như vậy, anh rất vui vẻ. Ngay cả pháo hoa cũng được đặt hàng tỉ mỉ như vậy. Đoán chắc là trước đó, Địch Vân đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Hai người dưới bầu trời sáng rực pháo hoa say đắm hôn nhau.
Lăn lộn nhiều vòng trên đồng cỏ cuối cùng lăn vào cái lều vải mà Địch Vân đã chuẩn bị từ trước.
Ưm ưm a a đến nửa đêm.
…
Tịch Lạc Ninh tỉnh lại, xương sống, thắt lưng đều đau. Nghĩ thầm, chỉ trải qua một cái sinh nhật mà anh như muốn tẩu hỏa nhập ma luôn thế này.
Tịch Lạc Ninh nghỉ ngơi tốt thì cùng Địch Vân chuẩn bị về nhà.
Lúc này, Địch Vân rốt cục nhớ đến Tiêu Duyệt đã bị liệt vào quên lãng nên chủ động mở điện thoại liên lạc với hắn.
Tiêu Duyệt sau khi nghe được giọng của Địch Vân phản ứng đầu tiên là: “Sao cậu còn sống chứ!” Gần đây đọc nhiều đồng nghiệp văn ngược luyến tàn tâm quá nên bị ám ảnh rồi, nhất thời đầu óc không được thanh tỉnh.
Địch Vân quát: “Cậu mới đi chết!”
“Tút tút tút!”
Tiêu Duyệt mờ mịt, hình như bản thân vừa làm một chuyện gì đó rất kinh khủng thì phải?