Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ

Chương 39: Tình địch? Ⅱ



Oa Oa Ngư!

Nguyên Bảo phi thường kinh ngạc, không thể tưởng được tại Đỗ Thành Venus, giữa dòng người lại gặp được Oa Oa Ngư!”Oa Oa, sao ngươi lại ở đây?”

“Ta nói câu đó mới đúng! Tiểu Nguyên Bảo, sao ngươi lại ở đây?” Vẻ mặt Oa Oa Ngư cũng đồng dạng kinh ngạc, “Nguy hiểm thật, vừa rồi ta còn nghĩ đối các ngươi thi triển đạo tặc kỹ năng!” May mắn hắn đúng lúc giám định xong Du Vân, là người vóc dáng cao ráo đang đứng bên cạnh, hơn nữa cấp bậc so với hắn hơn cả chục cấp, cũng may mắn hắn đúng lúc thu tay, không đạo đến người một nhà.

“Oa Oa sao ngươi lại muốn thi triển kỹ năng đối với chúng ta?” Bảo Bảo lại hỏi.

“Tiểu Nguyên Bảo sao ngươi không trở về trú địa nha?” Oa Oa Ngư vẫn theo thói quen gọi Đế Thiên thành là trú địa.

Kết quả hai người đều chỉ thi nhau đặt câu hỏi, không ai trả lời, Du Vân ở bên cạnh nghe thấy mà thầm cười, đồng thời cũng đánh giá đại nam hài trước mắt, chắc là người trong bang phái với Bảo Bảo, cũng là bằng hữu trong hiện thực? Có lẽ là một trong những người lần trước cứu Đoàn Đoàn đây mà?

Nguyên Bảo cùng Oa Oa Ngư đồng thời dừng lại, nhìn nhau trong chốc lát, lại đồng thời bật cười.

“Tiểu Nguyên Bảo, ta đây nói vội không bằng vừa vặn đi? Đến đến, mau thành thật khai báo, ngươi như thế nào đột nhiên đi tham gia cái gì tuyển mỹ đại tái a? Ngươi không biết, lúc ấy mọi người vì shock mà toàn bộ té ghế đi!” Oa Oa Ngư khoa trương nói.

“Ta cũng không muốn a, quả thực không hay ho gì mà!” Bảo Bảo thở dài, “Oa Oa sao ngươi lại chạy đến Venus? Ngươi trước kia không phải chỉ biết Venus sao?”

“Đương nhiên! Đỗ Thành a, tòa thành đặc biệt nhất của Hệ thống, ta còn từng ghé qua chơi một lần, lần này là làm nhiệm vụ!” Oa Oa Ngư vẫy vẫy diện cụ trong tay, “Đương nhiên cũng là đến tham gia cuộc vui, ngày mai chính là lệ hội cuồng hoan đó thôi? Có biểu diễn pháo hoa nga, đúng rồi, ta không phải một mình đến!”

“Đúng vậy, còn có bọn ta!”

Phía sau Nguyên Bảo lại đột nhiên xuất hiện thêm vài người, Phi Thiên Ngư, Nãi Trà, Lưu Ly, Bát Trọng Anh, còn có Phần Thiên đại ca!

“Các ngươi…” Nguyên Bảo kinh ngạc!

“Bảo Bảo, ngươi lần này thật đúng là lại phạm nhất kiện kinh thiên địa quỷ thần khiếp đại sự nha!” Phần Thiên đi tới, thực tự nhiên theo thói quen đem Nguyên Bảo ôm vào trong ngực, xoa loạn đầu tóc của hắn, lời nói đúng là hướng Nguyên Bảo nói, nhưng ánh mắt sắc bén chỉ nhìn về phía Du Vân, hàm chứa ý tứ đánh giá rõ ràng.

Kình địch!

Cận Du Vân kỷ bất khả sát mà nhăn mặt nhíu mày, bất luận là ở phương diện nào, nam tử hồng phát này đều là một đối thủ cường đại!

Phạm • Địch Á Tư • Hoắc Phổ Sâm, phó bang chủ của Ngạo Thị Thiên Hạ, Cận Du Vân đương nhiên biết rõ thân phận thật của nam tử trẻ tuổi này, bất quá đây là lần đầu tiên mặt đối mặt ở khoảng cách gần như vậy, mặc kệ là đang ở trong trò chơi, hay trong hiện thực, bọn họ từ trước tới nay chưa từng làm qua sinh ý.(Thanh: đây là tên của anh Phần Thiên, ai pro dịch giúp mình ra tiếng Anh 梵 • 迪亚斯 • 霍普森)

“Bảo Bảo, không giới thiệu sao?” Phần Thiên mỉm cười ôm Nguyên Bảo nói nhỏ, đồng thời cũng ở trong lòng đánh giá đối phương. Nam nhân này nhìn lạnh nhạt như nguyệt, trong mắt ẩn sâu sự lợi hại cùng trí tuệ, không thể khinh thường, chỉ có nam nhân phi thường thành công mới có thể tự nhiên tùy ý ẩn giấu phong mang như vậy! Hắn có chút kỳ quái cơ sở dữ liệu của mình sao lại không hề có người này! Vẫn là nói đại nhân vật vẫn thường ẩn vu bên trong các phố phường?

Ánh mắt nam nhân nhìn Bảo Bảo, bao hàm cưng chiều sủng nịnh cùng tình yêu ấm áp, đây chắc là người Bảo Bảo thích? Tuy rằng người nam nhân này các phương diện điều kiện cũng không sai, chỉ là, nhìn hắn —— không vừa mắt! Bởi vì Bảo Bảo bị đoạt đi rồi!(Tác giả: mẹ vợ đang đánh giá con rể. Thanh: ta tưởng chỉ có bố vợ nhìn con rể thấy chướng mắt chứ. Phong: mẹ vợ đây rồi còn bố vợ đâu???)

“Cái kia, Phần Thiên đại ca, hắn là Du Vân, là… người ta thích!” Bảo Bảo nhẹ giọng nói, cảm thấy nếu đã là bằng hữu thân thiết, vậy không nên giấu diếm làm gì, dù sao mọi người đã chạm mặt rồi!

“Nhĩ hảo, ta là Cận Du Vân, lần đầu gặp mặt, Phần Thiên tiên sinh!” Du Vân mỉm cười vươn tay. Tuy rằng trong lòng đối với hành động ôm Bao Bảo của Phần Thiên ôm thực không xong, rất muốn đem bọn họ tách ra, nhưng nếu thật sự làm như vậy, người khó xử sẽ chỉ là Bảo Bảo, cho nên, cứ làm như không thấy đi!

Hơn nữa, tuy rằng nam nhân này đối Bảo Bảo dục vọng giữ lấy rất mạnh, cũng là thiệt tình yêu thích Bảo Bảo, nhưng loại cảm giác yêu thích này ngoài tình yêu còn có thân tình và hữu tình, điểm này không thoát khỏi ánh mắt lợi hại của Du Vân, bởi vậy mặc dù có chút ghen, hắn cũng không có quá mức cảnh giác! Huống chi, có đôi khi tình yêu cũng phải nhượng bộ trước tình thân! Chỉ bằng điểm ấy, Phần Thiên tuyệt đối là một đối thủ mạnh trong việc tranh đoạt Bảo Bảo!

“Lần đầu gặp mặt, thật sự đa tạ Cận tiên sinh vẫn chiếu cố Bảo Bảo nhà ta!” Phần Thiên bên ngoài tươi cười nhưng trong lòng không chút hứng khởi, kinh nghiệm sa trường cho hắn biết loại tiếu diện hổ(khẩu phật tâm xà, miệng lưỡi ngọt xớt)không dễ đối phó, thanh phong đạm nguyệt có thể đem nhuệ khí của hắn hóa giải, may mắn hắn không có ý đối Bảo Bảo đùa giỡn, nếu không có mười Bảo Bảo cũng không phải đối thủ!

“Không dám, có thể chiếu cố Bảo Nhi là vinh hạnh của ta, cũng là phúc phận của ta, Phần tiên sinh quá khách khí!” Du Vân thân thủ vân vê gương mặt Bảo Bảo, đem Phần Thiên đang nhìn trừng trừng quăng qua một bên.

“Du Vân…” Bảo Bảo xấu hổ cười, Du Vân nói có chút thái quá, hại hắn ngượng ngùng!

Phần Thiên rất muốn phủi bàn tay đang sờ má Nguyên Bảo ra, nhưng lại không thể hành động, bởi vậy chỉ có thể ở trong lòng không ngừng hướng Du Vân gào thét, lấy mắt giết người; sau lại nghĩ hành vi của mình thật quá ấu trĩ, vì thế nén nhịn, bất đắc dĩ thu hồi ám sát nhãn thần.

Bên cạnh, Oa Oa Ngư bọn họ luôn luôn tại xem hai nam nhân tiến hành “Nhuyễn thức” giao phong quyết đấu, không biết tại sao lại cảm thấy lạnh run, rất muốn mặc thêm một kiện quần áo, tay ôm lò sưởi, dù rằng trên người đã có một tầng dầy hoa lệ diễn phục!

Từ sau lần trước ngoài ý muốn nhìn thấy truyền hình trực tiếp tuyển mỹ đại tái, bọn người Oa Oa Ngư liền đối thân phận Du Vân bước đầu tìm hiểu, đoán được hắn chính là người Nguyên Bảo thích, cho nên bây giờ chân chính nhìn thấy, cũng không có quá mức kinh ngạc, chỉ là tính cách của hắn có điểm… nên nói như thế nào đây, có bóng dáng của Phạm Thiên phó bang chủ, nhìn như ôn hòa dễ gần, thực tế lại tàng phong ẩn duệ, trong nháy mắt lại phóng ra khí tức rất giống với Ngạo Thiên bang chủ cùng Phạm Thiên tài công!

“Cái kia, tiểu Nguyên Bảo, mọi người cũng đừng cứ đứng ngoài đường mãi như vậy, trước trở về khách sạn đi!” Oa Oa Ngư cứng ngắc nói, hắn thật sự không muốn chen vào giữa hai người kia, hắn nhìn Du Vân lúc này, cảm giác chẳng khác nào đang đối mặt với biểu ca hồ ly nhà mình, dù hai người bề ngoài chẳng có chỗ nào tương tự.

“Được rồi.” Nguyên Bảo giữ chặt tay Du Vân, động tác này thật sự là làm cho Phần Thiên ai oán muốn khóc, nhưng ngay sau đó Bảo Bảo lại nắm lấy tay hắn, lập tức hắn dịu lại!

Vì thế, ba người sóng vai mà đi!

Một đống người ở phía sau trán đầy mồ hôi, còn có thêm vài đạo hắc tuyến, tình cảnh trước mắt, vô luận là nhìn thế nào, đều làm cho bọn họ bất giác muốn chạy trốn, sợ bị cuốn vào vòng chiến làm vật hi sinh vô tội!

Thiên a, may mắn bây giờ chỉ có một mình Phần Thiên phó bang chủ ở đây, nếu Ngạo Thiên bang chủ cùng Phạm Thiên phó bang chủ cũng ở đây, không biết sẽ biến thành cái dạng gì! Mọi người vội vàng hốt hoảng lắc đầu, đem hình ảnh sắp thành hình trong đại não quăng ra ngoài, không thể nghĩ a, cũng không dám nghĩ nữa, bọn họ hiện giờ chỉ cần âm thầm trốn đi nhìn lén là được, miễn cho thi cốt vô tồn, đại bất hạnh a!

Chỉ tiếc, trời không dung bọn họ!

Trở về đến khách sạn, vừa vào cửa, ở đại sảnh trên ghế salon liền thấy hai thân ảnh, một người đang xem báo, một người đang thưởng trà, nhìn thấy mọi người trở về liền ngẩng lên nhìn, sau đó mọi người liền nhanh chóng cảm thấy nhiệt độ bốn phía cấp tốc giảm xuống.

Ô ô, bọn họ có thể tiếp tục đi dạo phố không a? Bọn người Oa Oa Ngư ở trong lòng ai oán, không cần dùng loại phương pháp này khảo nghiệm sức chịu đựng cùng định lực của bọn họ, bọn họ tự động lánh đi là được mà!

Đi!

Ngắm nghía thấy không khí giữa vài vị bên kia trở nên là lạ, tình thế tựa hồ không được hay ho, mấy người vốn dĩ tính toán ngoài xem cuộc vui như Oa Oa Ngư này kia, lập tức cải biến sách lược, trốn trước nói sau, tin tức về sau chắc chắn sẽ lộ ra, không cần vì một lúc nhất thời mà bị oanh thành bụi! Vì thế, phi thường nhanh chóng, vài bóng người màu sắc rực rỡ cơ hổ nháy mắt biến mất không thấy!

Phạm Thiên nhướng mày nhìn đại môn đã không còn bóng người, lơ đễnh cười cười, sau đó lại tiếp tục đánh giá “xú”(thối)nam nhân dám “chiếm lấy” Bảo Bảo! Đối với hắn mà nói bất kì nam nhân nào muốn ôm Bảo Bảo đều là xú nam nhân! Bởi vì Bảo Bảo là của mọi người!

“Trở về phòng nói sau!” Ngạo Thiên trầm giọng nói, dẫn đầu hướng về phòng, đại sảnh tuyệt không phải nơi thích hợp để nói chuyện!

Nguyên Bảo lần lượn nhìn qua mọi người, cảm thấy biểu tình của ai cũng có điểm là lạ, là làm sao vậy? Chẳng lẽ là bởi vì nhìn thấy Du Vân ở cùng hắn, nên mới mất hứng sao? Bảo Bảo mẫn cảm suy nghĩ, không hy vọng mọi người bởi vì hắn mà không thể hảo hảo ở chung.

Vào đến trong phòng, ai nấy đều tự ngồi xuống, Nguyên Bảo theo thói quen đến bên cạnh Du Vân cùng ngồi xuống, không biết từ khi nào hắn dưỡng thành thói quen này!

“Lần đầu gặp mặt, Cận tiên sinh!” Thật bất ngờ, người mở miệng trước tiên lại chính là Ngạo Thiên.

Du Vân mỉm cười, “Đúng vậy, lần đầu gặp mặt, Hiên Viên tiên sinh!” Lãnh tuấn nam nhân trước mắt hắn, bang chủ Ngạo Thị Thiên Hạ, trong hiện thực là nhất giới thương nhân, Hiên Viên Ngạo. Hắn lại nhìn về phía Phạm Thiên, như trước mỉm cười nói: “Trưởng Tôn tiên sinh, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn!”

Phạm Thiên hơi hơi mặt nhăn mày nhíu, “Ngạo, ngươi nhận thức vị tiên sinh này?” Ý hắn là trong hiện thực, bọn họ đương nhiên biết thân phận Cận Du Vân trong trò chơi là Tùy Huyễn Các các chủ.

Ngạo Thiên, cũng chính là Hiên Viên Ngạo, gật đầu, từ khi biết Bảo Bảo luyến ái, liền điều tra Cận Du Vân, nên cũng phi thường bất ngờ biết được thân phận của hắn.

Phần Thiên cũng nhiếu nhiếu mi, trong mạng lưới tình báo của hắn không hề có tư liệu của nam nhân này, không phải nói hắn che dấu quá tốt, chỉ là thật sự yên lặng vô danh, nhưng hiển nhiên cũng không phải người phía sau!

Du Vân cười khẽ, nghênh hướng ánh mắt khó hiểu của Nguyên Bảo, giải thích: “Ngạo Thiên bang chủ bọn họ ở trong hiện thực đều là nhân vật phong vân, bất kể người nào có liên quan trong giới kinh tế tài chính đều biết bọn họ, cho nên không kỳ quái!”

“Nhưng Ngạo Thiên đại ca như thế nào lại biết Du Vân?” Bảo Bảo nghi hoặc chính là điểm này, hắn nghĩ Du Vân là lão bản của một nhà hàng bình thường, sở thích vẽ tranh, hay làm chút thiết kế mà thôi. Nhưng từ khi biết kiến trúc hậu hiện đại của tổng bộ Tùy Huyễn Các là do chính Du Vân cùng vài bằng hữu của hắn xây dựng nên đã làm cho hắn thật sự sự giật mình, sau đó rất bội phục Du Vân có thể kiến khởi nên một tòa kiến trúc phiêu lượng làm người người lưu luyến! Mà hiện tại lại nhìn biểu tình của Ngạo Thiên đại ca, tựa hồ thân phận của Du Vân cũng rất không tầm thường nha!

Phạm Thiên cùng Phần Thiên cũng nhìn về phía lão bằng hữu, chẳng lẽ còn có thông tin gì bọn họ không biết sao?

“Kỳ thật, Cận tiên sinh cũng không phải người xa lạ, trước kia tất cả mọi người đều từng hợp tác qua, Phạm, Phần, Công ty thiết kế Diamond, các ngươi đã minh bạch chưa?” Ngạo Thiên nói.(Thanh: trong QT để là Thiết kế công tác thất Diamond, nên ta để thành công ty cho mọi người dễ hiểu)

“Chẳng lẽ…” Hai người kinh ngạc đích nhìn về phía Cận Du Vân, chẳng lẽ lão bản thần bí của công ty thiết kế kia chính là nam nhân này?

Công ty thiết kế Diamond, trong nghiệp giới phi thường nổi danh, phạm vi nghiệp vụ của bọn họ không chỉ có thiết kế phần mềm, còn có kiến trúc, trang phục, nữ trang v…v…! Cũng không có ai biết công ty đến tột cùng có bao nhiêu nhân viên, lão bản thần bí là ai? Ban đầu bọn họ chỉ liên hệ nghiệp vụ thông qua internet, sau đó sẽ có chuyên gia gặp mặt bàn bạc, cuối cùng mới quyết định có hứng thú nhận hay không. Không thể tưởng được lão bản thần bí thần long kiến thủ bất kiến vĩ lại là nam nhân trước mắt này!

Du Vân chỉ cười khẽ, không nói gì thêm, xoa xoa cái đầu đang hoang mang mà không ngừng lây động của Bảo Bảo.

“Cho dù là như vậy, cũng không thể tùy tiện đem Bảo Bảo giao cho ngươi!” Phần Thiên trực tiếp nói thẳng ra, dù sao tất cả mọi người đều là thương nhân, chẳng cần phải quanh co làm gì.

Nguyên Bảo nghe vậy, mặt lập tức liền đỏ!

“Ta hiểu, nhưng ta thật yêu Bảo Nhi nên sẽ không nhượng bộ!” Cận Du Vân ngữ khí tuy nhẹ, nhưng là trảm đinh tiệt thiết(chắc như đinh đóng cột), không có chút do dự nào. Hắn nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Nguyên Bảo, ôn nhu mỉm cười.(Phong: ọe, Bảo Nhi, nghe sến khiếp, khẳng định chủ quyền quá)

“Du Vân…”Bảo Bảo cảm động nói nhỏ.

“Chúng ta cũng thích Bảo Bảo!” Phần Thiên thực thẳng thắn.

Phạm Thiên gật đầu.

Bảo Bảo cũng cảm động nhìn về phía vài vị đại ca vẫn thực chiếu cố hắn!

“Ta biết!” Du Vân không hề giật mình, thực bình tĩnh.

“Nếu như không được sự chấp thuận của ta, ta sẽ không giao Bảo Bảo cho ngươi!” Ngạo Thiên đột nhiên lên tiếng, biểu tình thật nghiêm túc.

Phạm Thiên cùng Phần Thiên nghe thấy câu nói này của Ngạo, tựa hồ cũng kinh ngạc không kém, nhưng Nguyên Bảo thì lại ngây người, còn Du Vân chỉ hơi nhăn mặt nhíu mày, tựa như không dự đoán được sẽ nghe thấy những lời này từ Hiên Viên Ngạo, vì cái gì, hắn nghi hoặc nhìn Ngạo Thiên, nam tử lãnh mạc như băng lại đồng thời nóng cháy như lửa!

Hắn biết Hiên Viên Ngạo cũng thật sự yêu thương Bảo Bảo, từ lấn trước tụ hội tặng cho Bảo Bảo một đống “Nguyên Bảo bối ngẫu” liền rõ ràng, cái dạng này yêu không phải tình yêu mà là đơn thuần hữu tình, nhưng tại sao hắn lại nói như vậy? Trừ phi… Du Vân trong lòng đột nhiên nổi lên phán đoán thập phần lớn mật!

“Bảo Bảo, lại đây!” Ngạo Thiên nhẹ nhàng nói, hướng Nguyên Bảo vẫy tay.

Nguyên Bảo nhìn thoáng qua Du Vân, sau đó tới gần Ngạo Thiên, bị hắn kéo đến trong lòng.

“Bảo Bảo, ngươi muốn có thân nhân cùng huyết thống không?” Ngạo Thiên nhẹ giọng hỏi, chăm chú nhìn Nguyên Bảo.

Bảo Bảo ngây ngẩn cả người, mà Du Vân lại ở trong lòng thầm kêu một tiếng, “Quả nhiên” !

“Bảo Bảo, nếu ta là ca ca của ngươi, ngươi có thể tha thứ ta nhiều năm như vậy chưa từng chiếu cố ngươi không?” Ngạo Thiên cứ như thế đối Nguyên Bảo nói.

Trong lúc nhất thời, trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng không tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.