Nguyên Bảo giao ra đầu cốt cho U Linh nam tử, U Linh kích động lệ nóng lưng tròng, vuốt ve đầu lâu, không nói được lời nào. Một lát sau, mới nhẹ nhàng thả đầu cốt xuống thủy đàm, mắt nhìn theo nó chìm dần xuống làn nước, biến mất tăm.”Cơ thể của ta cuối cùng đã được nguyên vẹn, cám ơn ngươi, tiểu dũng sĩ, ta rốt cục có thể luân hồi chuyển thế đi tìm nàng, thật sự phi thường cảm tạ!” Thanh âm U Linh mang theo chút run rẩy, tâm nguyện suốt bao năm qua rốt cuộc đã thực hiện được!
Nguyên Bảo lắc đầu, “Không cần khách khí, hy vọng ngươi có thể nhanh chóng tìm thấy người muốn gặp, bảo trọng!” Bởi vì Nguyên Bảo nhìn thấy thân thể của U Linh nam tử dần dần trở nên trong suốt, biến thành một đạo ánh sáng, chậm rãi bay lên không trung thì biết hắn đã phải đi rồi!
“Cám ơn, chân thành nguyện chúc tiểu ân nhân hạnh phúc bình an, cả đời suôn sẻ, hữu duyên tái kiến, bảo trọng!” Thân ảnh của U Linh nam tử đã dần biến mất, thanh âm cũng dần tan biến, chỉ còn lại một màu dạ sắc của đêm tối, không lưu lại một chút gì. Thế nhưng, Nguyên Bảo biết hắn đã có được một sự khởi đầu mới, cũng sẽ có được cuộc sống mới! Lúc này, bên tai Nguyên Bảo vang lên tiếng Hệ thống thông báo:
Chúc mừng người chơi Nguyên Bảo đã thành công hoàn thành nhiệm vụ chuyển chức: “Hoàn thành tâm nguyện của U Linh”, thưởng cho Điểm kinh nghiệm 200000, Danh vọng 1000; bởi vì người chơi Nguyên Bảo trong quá trình làm nhiệm vụ thật tâm lắng nghe tâm sự của U Linh, đồng tình cảm động, đồng cảm thương xót, đặc biệt thưởng cho nhất kiện trang bị, Thiện ác 100, Kim tệ 100.
Nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng tâm tình lại không vui sướng bằng được nhìn thấy U Linh nam tử được đạt thành tâm nguyện. Tuy rằng hắn có thể tiếp tục thăng cấp, nhưng nhìn thấy U Linh mỗi đêm lại phải một mình bồi hồi bên bờ thủy đàm, Nguyên Bảo từ trong đáy lòng trùng xuống; hắn biết rõ cố sự này chẳng qua là một chương trình được tạo lập sẵn, nhưng thật tâm hắn vẫn xem đó là một con người bằng xương bằng thịt, hơn nữa khi còn sống không hề có được cuộc sống khoái hoạt. Nguyên Bảo có thể nhìn thấy kết thúc cùng khởi đầu mới của hắn, thật sự cao hứng.
“Ô ô…” Tiểu lang bắt gặp thần sắc Nguyên Bảo có chút khác thường, không khỏi cảm thấy bất an, hô hoán hai tiếng, cọ cọ vào Nguyên Bảo, hy vọng hắn có thể giữ vững tinh thần.
“Ta không sao, chỉ là có điểm kích động, là cao hứng mà thôi, ngươi yên tâm đi, Mặc Mặc!” Nguyên Bảo khom người vỗ vỗ tiểu lang, sau đó ngồi xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy tinh tú, “Mặc Mặc, chúng ta đêm nay ở nơi này đi, ngày mai hãy trở về thành. Ngươi xem, tinh tú rất đẹp.” Hiện nay trong thành thị, không trung đã hoàn toàn bị mây mù che phủ, muốn nhìn thấy bầu trời tinh tú mỹ lệ như vậy là một chuyện rất khó, cho nên ở trong trò chơi lại có thể nhìn ngắm ánh sáng ngân hà tinh tế, thật sự là một loại hưởng thụ! Hơn nữa ở đây vừa có cảnh, vừa có tình, không thưởng thức thì thật là sai lầm!
“Ô…” Tiểu lang nghe lời, nằm xuống bên chân Nguyên Bảo, hắn không chú ý gì đến tinh tú trên cao, mà nhắm hai mắt ngủ gật.
Nguyên Bảo một mình đắm chìm trong bầu trời đêm xinh đẹp, cảm thụ sự yên lặng trong không khí, không biết U Linh tiên sinh có phải mỗi đêm đều giống như hắn, nhìn ngắm tinh tú, hồi tưởng lại chuyện luyến ái trong quá khứ. Khung cảnh buổi đêm mỹ lệ nhưng lại lộ ra sự tịch mịch lạnh thấu xương, Nguyên Bảo cũng nhiều lần cảm nhận được cái lạnh này, hắn đã một mình sống mười mấy năm, tuy nói đã muốn quen sống cô độc cùng tịch mịch, nhưng vào ban đêm lại luôn cảm thấy khó ngủ, vẫn cảm thấy được một mình thật rất cô đơn. Vậy nên Nguyên Bảo mới tham gia vào trò chơi, nghĩ muốn cảm thụ một chút cảnh tượng náo nhiệt, tạm thời không nghĩ tới chuyện sống cô độc, có lẽ từ lúc tham gia trò chơi đã cho hắn suy nghĩ này.
Sau khi trả hai nhiệm vụ chuyển chức, Nguyên Bảo liền chuyên tâm mang tiểu lang đi đánh quái thăng cấp. Theo kế hoạch ban đầu mà nói, hắn định đi dạo quanh các toà đại thành, nhưng do tiểu lang cấp bậc quá thấp, vì thế quyết định chờ tiểu lang lên đến cấp 50 rồi sẽ đi mua phòng tử. Không nghĩ tới, việc này lại kéo dài suốt nửa tháng.
Tiểu lang ăn điểm kinh nghiệm thực lợi hại, tiểu lang thăng được 5 cấp thì Nguyên Bảo mới thăng được 1 cấp, điểm kinh nghiệm cơ hồ đều bị nó đoạt hết, điều này quả đã nằm ngoài dự đoán của Nguyên Bảo. Bất quá, chỉ sau nửa tháng, tiểu lang cuối cùng cũng lên tới cấp 78, còn cao hơn chủ nhân những 10 cấp, hơn nữa sức chiến đấu siêu cường, trên cơ bản hắn đã không cần phải tự thân động thủ, kỹ năng của tiểu lang lại càng mạnh, có thể một giây tiêu diệt một con quái, mà còn là quái có đẳng cấp không sai biệt lắm. Bởi vậy mấy ngày nay, hai chủ tớ này cơ hồ đều vượt cấp đánh quái, thu được khối lượng lớn điểm kinh nghiệm, đẳng cấp cũng tăng rất nhanh.
Tiểu lang hiện giờ cũng đã không thể gọi là tiểu lang, bởi vì thân thể nó đã sớm phát triển to lớn hơn hẳn một con tiểu lang, hiện giờ đã có dáng dấp của hùng sư(sư tử), uy phong lẫm lẫm, trên lưng là một đôi màng cốt cánh thật lớn, khi sải ra phải dài tới mấy thước, mang theo Nguyên Bảo trên lưng, bay lượn một chút cũng không có vấn đề gì, khi ngồi chiều cao so với Nguyên Bảo đã không sai biệt lắm, khi đứng lên thì Nguyên Bảo cao hơn! Có lúc, Nguyên Bảo lại hoài niệm lúc trước khi tiểu lang vẫn còn nhỏ, vừa nhỏ nhắn lại đáng yêu, bây giờ càng lớn lại càng có phong thái vương giả, hắn đứng ở nơi nào thì quái cấp độ thấp hơn đều không dám đến gần!
Có Mặc Mặc mạnh mẽ chiến đấu, Nguyên Bảo càng có nhiều thời gian để luyện tập kỹ năng Dược sư và kỹ năng cuộc sống, dù sao hắn chỉ cần ăn ké điểm kinh nghiệp là được, Mặc Mặc đánh quái hiệu suất so với hắn tốt hơn nhiều thì tại sao lại phải mất công làm chi? Bởi vậy, suốt nửa tháng nay, cấp bậc Dược sư của hắn đã lên tới Cao cấp 85%, Thuật chiết xuất cùng Thuật luyện đan cũng tăng lên, làm ra rất nhiều dược thủy, hắn đã tính toán phải đem bán bớt, dù sao bản thân và Mặc Mặc cũng không dùng được nhiều. Hắn có “Thần chi bảo hộ” khả năng hồi huyết cực nhanh, còn Mặc Mặc từ khi lên cấp 50, cũng đã có được kỹ năng tự động hồi huyết, cũng không cần dùng đến dược thủy, cho nên chỉ còn cách bán đi.(Đúng là đã giàu càng giàu thêm)
Những kỹ năng sống khác không ít thì nhiều cũng có chút tiến bộ, nhưng phần lớn đều còn ở sơ trung cấp, chỉ có Thuật nấu nướng cùng Thuật giám định là luyện đến cao cấp, một cái là bởi vì phải tự mình làm cơm, còn cái kia thì khi đánh quái xuất ra rất nhiều vật phẩm, Thuật giám định cứ theo đó tự nhiên tăng rất nhanh.
“Ha ha ha, Mặc Mặc, nhìn ngươi xem, không phải là lang nữa, thành kê rồi!” Nguyên Bảo cười nói chỉ vào tiểu lang bị rơi xuống nước, toàn bộ lông trên người đều ướt đẫm.
Hắn cùng Mặc Mặc trên đường đánh quái, đi tới bên bờ hồ của một địa phương vô danh, nhìn thấy hồ nước trong suốt xanh thẳm, những con cá mập mạp trong hồ tựa như đang tỏa ra một mùi hương mê người, vì thế cả hai liền dừng lại, hắn câu cá, Mặc Mặc nhảy thẳng vào hồ tắm rửa kiêm bắt cá, nhưng thực tế chỉ toàn gây rối thêm thôi.
“…” Đại nhãn ngân sắc của Mặc Mặc chợt hiện lên ý cười, nó đột nhiên nhào thẳng tới hướng Nguyên Bảo, lợi dụng thân thể to lớn, cường tráng, làm văng nước tung tóe, Nguyên Bảo nhìn thấy nhưng đã không còn kịp né tránh liền bị nước làm ướt hết người, sau khi thực hiện được ý đồ của mình, nó tiếp tục ở tron g nước vùng vẫy.
“A, xú Mặc Mặc(tương tự như bad dog)!” Nguyên Bảo cười mắng, vuốt nước trên mặt xuống, trên người cũng đã bị ướt. Nhìn thấy tiểu lang dáng vẻ đắc ý, cũng không thể tức giận được, liền ném cần câu, nhảy luôn vào hồ, vung tay tạt nước về phía Mặc Mặc, “Dám tạt nước ta này!” Hắn ra sức hướng Mặc Mặc mà tạt nước, một chủ một sủng chơi đùa thực vui vẻ.
Đột nhiên, Mặc Mặc ngừng đánh trả, quay đầu hướng nhìn lên bờ hồ, đồng thời cũng dùng thân thể che chắn Nguyên Bảo.
“Mặc Mặc, làm sao vậy?” Nguyên Bảo nghi hoặc hỏi, cũng nhìn xem thử, phát hiện không biết từ khi nào trên bờ hồ lại có một thân ảnh thon dài, dáng người cao gầy, mái tóc đen nhánh dài tới thắt lưng theo từng con gió mà tung bay, trông rất là mê người; ngạc nhiên hơn nữa là khuôn mặt thanh tú, mi như viễn sơn, nhãn quan sáng trong như nước hồ, màu môi thực đạm(nhạt), trên người vận nhất tập thiển thanh sắc trường bào(một bộ trường bào màu xanh nhạt), càng phụ trợ thêm cho vẻ thanh nhã phiêu dật của nam tử. Người này thoạt nhìn không đến ba mươi niên kỷ, tỏa ra thần thái ôn nhu kỳ dị, tuổi tuy còn trẻ lại lộ ra vẻ thành thục đầy ý nhị.
Người nam tử này tạo cho Nguyên Bảo một cảm giác thực thoải mái, là cái loại điềm đạm thư thái, như là bạn tốt nhiều năm không gặp, không có chút nào cảm giác như người xa lạ, vì thế Nguyên Bảo bất giác nhìn thêm vài lần, tay còn nắm lấy lông của Mặc Mặc.
“Sủng vật của ngươi thực đặc biệt!” Nam tử cười khẽ, thanh âm hơi thấp, lộ ra từ tính, nghe cũng thực thoải mái, như tiếng Trung Đề Cầm(Violoncello). “Đang câu cá sao? Đáng tiếc cá đã chạy mất rồi!” Hắn cầm lấy cần câu, mồi câu quả thực đã bị cá ăn hết.
“…” Nguyên Bảo không biết nói gì, chỉ có thể bị động mặc cho Mặc Mặc tha lên bờ.
Nam tử cười cười, từ không gian trang bị lấy ra khăn mặt, vừa định giúp Nguyên Bảo sát thủy(lau khô), lại bị Mặc Mặc cảnh giới ngăn chặn, vì thế đành đem khăn mặt ném tới trên đầu Nguyên Bảo.
“Cám ơn!” Nguyên Bảo nhỏ giọng nói lời cảm tạ, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự kìm hãm được đã có điểm hồng.
“Không cần khách khí, là ta tự tiện xông vào nơi này, ta mới là người phải giải thích!” Nam tử lắc đầu. Vừa rồi, khi hắn nhìn đến trong hồ kia đang có nhất nhân nhất lang chơi đùa, làm hắn không khỏi bị chấn động , thiếu niên nhỏ bé kia trên mặt tươi cười sáng lạn, như là dương quang chiếu thẳng vào lòng hắn; bất giác tiêu sái cước bộ đến gần hơn, lại đột nhiên cảm thấy bản thân có điểm thất lễ, tự tiện xâm nhập, chỉ là nhìn thấy cảnh tượng trước mắt làm nảy sinh ý muốn quấy rầy, mà hình như hắn nhận thức thiếu niên kia, loại cảm giác này đã thật lâu không có!
“Không, nơi này ai cũng có thể tới!” Nguyên Bảo cúi đầu, nhỏ giọng trả lời. Không rõ bản thân tại sao lại không dám nhìn thẳng nam tử này, trong lòng nổi lên tình cảm không thể hiểu rõ, làm cho hắn nhất thời có điểm luống cuống.
Nam tử nở nụ cười, buông cần câu, ngồi xuống đất, “Ta tên là Du Vân, đây là tên thật nga, tiểu gia hỏa ngươi tên gì?”
“…” Nguyên Bảo có chút kinh ngạc, giương mắt nhìn nam tử, sau đó, bản thân cũng tự động nhỏ giọng trả lời: “Nguyên Bảo, cũng là tên thật!”
“Nguyên Bảo?” Nam tử giống như đang nhấm nháp hai chữ này, “Quả nhiên thực thích hợp với tiểu gia hỏa, là một cái tên rất hay!”
Nguyên Bảo không hiểu tại sao lại có cảm giác rất vui vẻ, mà ngay cả Mặc Mặc đang súy động toàn thân, đem hết thảy nước vẩy lên người mình, hắn cũng không so đo. Cầm lấy cần câu, thay một cái mồi câu khác, rồi phóng vào hồ nước, lúc nãy chỉ mới câu được hai con đã bị Mặc Mặc phá rối.
“Tiểu gia hỏa biết Điếu ngư thuật? Thật hiếm thấy a!” Nam tử tùy ý duỗi thân thoải mái tứ chi, thanh thản mà thản nhiên, hồn nhiên không thèm để ý Mặc Mặc đang ở bên cạnh nhìn hắn như hổ rình mồi.
Nguyên Bảo cười cười, trảo trảo tóc. Mặc Mặc nằm dựa vào bên người Nguyên Bảo, đôi song tử lợi hại, không như trước nhìn thẳng phía trước, mà vẫn luôn chăm chú đầy cảnh giác nhìn chằm chằm người vừa đột nhiên xuất hiện.
Nam tử cảm thấy vừa buồn cười vừa kinh sợ, đây là sủng vật phi thường cao cấp, hiện tại trong trò chơi cũng rất hiếm gặp, tiểu gia hỏa thực may mắn. Song mâu cũng không quên chú ý đến từng chút biểu tình cùng động tác của Nguyên Bảo, ở gần như thế, tiểu gia hỏa này lại càng có vẻ đáng yêu, hảo khả ái, đại khái chắc còn chưa trưởng thành đi, nam tử thầm nghĩ, so với hắn mà nói, ai, còn nhỏ quá! Nhưng hắn vẫn không muốn bỏ qua cơ hồi nhiều năm mới có được, chỉ có thiếu niên này cơ hồ lại làm cho lòng hắn gợn sóng, là thiên ý, hay nên nói là duyên đây?
Cổ tay đột nhiên truyền đến chấn động, có mật tần thông báo, xem xét một chút, là bằng hữu đang gọi. Nam tử bất đắc dĩ, xem ra phải đợi tới lần sau rồi, hắn đứng dậy tới gần Nguyên Bảo, “Có bằng hữu gọi ta, phải đi rồi, thêm ta làm Hảo hữu đi, ở trong này ta lấy tên Du Du Phù Vân!” Mục quang như thủy nhìn thẳng vào Nguyên Bảo, “Tiểu gia hỏa cũng lấy tên là Nguyên Bảo sao?”
Nguyên Bảo gật đầu, bất giác làm theo lời hắn, mở hệ thống của mình lên, thêm vào tên một hảo hữu, nguyên bản là chỗ trống đột nhiên hiện ra thêm một cái hình đầu người, làm cho Nguyên Bảo nhất thời có chút không thích ứng.
“Vậy ta đi trước, lần sau gặp, tiểu gia hỏa!” Nam tử hôn nhẹ lên trán Nguyên Bảo một cái, sau đó xé Hồi Thành Phù, thân ảnh liền tiêu thất.
Nguyên Bảo ngơ ngác sờ sờ cái trán, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, chưa từng có người nào đối đãi với hắn như vậy, cho nên Nguyên Bảo cũng không biết tâm tình lúc này của hắn là cái dạng gì, tóm lại thực phức tạp, có chút kích động, lại rất vui vẻ, lại có điểm nghi hoặc, toàn bộ trộn lẫn vào nhau, làm cho hắn cũng không hiểu được.
“Ô…” Tiểu lang Mặc Mặc cọ cọ hắn, đại nhãn nhìn hắn.
“Không có gì!” Nguyên Bảo cười cười, vuốt ve tiểu lang, an ủi nó, “Chờ một chút chúng ta làm Nhật thức khảo ngư!” Không nghĩ ra thì cứ để sang một bên, việc trọng yếu trước mắt là phải cúng tế cho lục phủ ngũ tạng miếu đã!
Trời xanh, mây nhẹ, gió mát, nước trong, hôm nay quả là một ngày đẹp trời, Nguyên Bảo cảm thán, ở trong trò chơi này lại có thể tìm được nửa ngày nhàn hạ thư thái a!