Cố Tiểu Bắc không thể tiếp tục để Doãn Thiên Tề ngủ trong phòng mình, để cho ngủ ở phòng dành cho khách. Đến nửa đêm, như thế nào cũng không ngủ được, muốn tìm Doãn Thiên Tề.
Rón ra rón rén tiêu sái ra khỏi phòng, lại bị mùi khói dày đặc trong phòng khách làm cho bị sặc, trên sô pha có người, không cần nhìn cũng biết là ba Cố, vừa định quay lại phòng, đã bị ba Cố gọi lại.
“Hơn nửa đêm ra đây làm gì.”
“Con, con mắc tiểu.” Ba Cố bất đắc dĩ nhìn Cố Tiểu Bắc, lúc trước là vì Cố Tiểu Bắc sợ tối, đã làm một cái phòng vệ sinh trong phòng nó, đứa nhỏ này, nói dối cũng không biết nói, sau này lại muốn đi theo đàn ông, không biết sẽ thế nào.
“Ra đây ngồi.” Cố Tiểu Bắc nhúc nhích nhúc nhích di chuyển đến bên cạnh ba Cố, nhưng mà không dám ngồi xuống, giống như đứa trẻ làm sai, cúi đầu, ra sức xoáy vặn tay mình.
Túm Cố Tiểu Bắc ngồi lên ghế sô pha, cả gia đình đều lo cho đứa nhỏ này, từ nhỏ đều nâng trong lòng bàn tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Sửa sửa lại mái tóc lộn xộn của Cố Tiểu Bắc.
“Thật sự có thích như vậy không?”
Cố Tiểu Bắc rốt cục cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt ba, ra sức gật gật đầu.
Ba Cố nhìn thấy trong mắt Tiểu Bắc có một loại dũng khí tên là kiên định, liền nói không ra lời. Cố Tiểu Bắc trước nay vẫn là một đứa trẻ vô cùng tùy tiện, cho tới bây giờ cũng không có cái gì đặc biệt thích. Trong lúc những đứa trẻ khác muốn chơi ô tô điều khiển từ xa, mô hình máy bay, ba Cố cũng có mua, Tiểu Bắc chơi được vài ngày liền không thèm nhìn nó. Về sau lúc mẹ Cố cho cậu đến cung thiếu nhi học đàn tranh, Tiểu Bắc cũng không nói gì, luyện được cũng không tốt không xấu. Cho tới bây giờ ba Cố cũng chưa từng thấy Tiểu Bắc cố chấp theo đuổi cái gì, bây giờ, một người đàn ông tên là Doãn Thiên Tề lại khiến cho tiểu Bắc liều mạng muốn kiên trì. Ông còn có thể ngăn cản cái gì đây? Ông có thể ngăn cản sao?
“Trời rất lạnh, đi lấy cho Thiên Tề cái chăn đi, phòng dành cho khách cũng lâu lắm chưa có ai dùng.”
“Ba!” Cố Tiểu Bắc thật sự không thể tin được, điều này có nghĩa là đã chấp nhận bọn cậu?
“Kêu lớn tiếng như vậy làm cái gì, mẹ con khuyên ba rất lâu, mới vừa nằm ngủ.”
Tiểu Bắc ôm lấy ba Cố, vùi đầu vào hõm vai ba. Kỳ thật Cố Tiểu Bắc vẫn có tính yêu ba cực kỳ nghiêm trọng, trước đây vẫn thường đặt đầu mình trên vai ba, hình như đây là người vĩ đại nhất trên thế giới này, chiếm trọn vẹn hồi ức thơ ấu của cậu. Bây giờ giờ, bả vai của ba đã sớm không còn dày rộng như trước. Có gì đó ấm áp thấm vào áo lông, sau đó biến lạnh, bốc hơi lên. Ba, con xin lỗi, còn nữa, cám ơn ba.