Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)

Chương 25



Chọc tới đội trưởng hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng, Nhã Hà xem như đã hiểu. Hắn vẫn biết Dĩ Phụ Chi Danh cũng không phải người lương thiện, nhưng từ khi bọn họ quen biết tới nay đối phương vẫn đều là bộ dáng tao nhã, chính xác một chút là hắn hoàn toàn lười mở miệng nói chuyện, hơn phân nửa đều là đánh chữ trao đổi, ngẫu nhiên nói lời ác độc cũng đều là nhằm vào địch quân hoặc những người mang nợ hắn. Cho nên Nhã Hà vẫn cảm thấy bản thân an toàn, vì thế xem nhẹ đối phương kỳ thật là một tên xấu tính.

Cầm chủy thủ bức bọn Quân Lâm đem vật phẩm gì đó nhặt lên đến giao xong, Nhã Hà giương nanh múa vuốt bên người Dĩ Phụ Chi Danh tỏ vẻ bất mãn. Đương nhiên trên kênh YY cũng không thiếu tiếng mắng từ tổ tông 18 đời, chẳng qua khi hắn mắng mệt mỏi xong mới phát hiện đối phương sớm đã rời kênh.

Nhã Hà rốt cục nhịn không được bĩu môi, rồi chạy tới dụ dỗ Tịch Thập, ý đồ hai người một thế giới. Nhưng kết quả Tịch Thập im lặng nửa ngày mới hồi phục nói: “Sư phụ nói không cho ta qua.”

Nhã Hà lại bạo phát, hai người này thật không có ý nghĩa, xoay xoay thắt lưng, vỗ vỗ mông, liền tiếp tục chạy đi phụ bản khác.

Ninh Hòa đứng ở ngoài bản saonhìnNhã Hà đột nhiên biến mất, phi thường không yên nhìn về phía Dĩ Phụ Chi Danh. Quân Lâm kia mấy người đã đến thời gian logout, vì thế đội ngũ cũng chỉ còn lại hai người bọn họ. Tuy rằng Dĩ Phụ Chi Danh nói không cần hắn xen vào việc với Nhã Hà, nhưng Ninh Hòa trong tiềm thức đã muốn đem Nhã Hà trở thành sư mẫu tương lai, vì thế theo bản năng hắn cũng hỏi Dĩ Phụ Chi Danh một tiếng: “Sư phó, ngươi không đi theo tìmngười về sao?”

“Hắn đi tốt lắm, tìm về làm gì?”

“……”

Được rồi, bọn họ đang trong lúc bồi dưỡng tình cảm, hắn vẫn là không nên nhúng tay. Nhìn về phía thời gian hệ thống, phát hiện đã không còn sớm, tuy rằng khoảng cách thời gian hắn logout còn sớm, nhưng đã sớm qua thời gian Dĩ Phụ Chi Danh logout.

Hắn nhớ rằng Dĩ Phụ Chi Danh lên tuyến rời tuyến đều có quy luật. Thời gian lên tuyến đều đã qua giờ cơm chiều cho đến đêm khuya, còn đến cuối tuần thì thời gian lên tuyến ít hơn, có khi trên tuyến cũng không biết đang làm cái gì, dù có gọi thế nào cũng không trả lời.

Ninh Hòa sờ sờ cằm nhớ lại một chút, hôm nay đúng là trường hợp đặc biệt. Dĩ Phụ Chi Danh chẳng những login sớm, còn dành toàn bộ thời gian bồi hắn đi phụ bản, thật không giống với trước kia. Mà lúc này, Dĩ Phụ Chi Danh lại lần nữa kêu hắn tiến vào bản sao, đột nhiên Ninh Hòa thuận miệng hỏi một câu: “Sư phụ, ngươi chưa đi nghỉ sao?”

“Ngươi thực hy vọng ta logout?” Dĩ Phụ Chi Danh khẩu khí có chút hờn giận, tuy rằng hắn biết kỳ thật Ninh Hòa cũng không có ý này. Ngay cả Dĩ Phụ Chi Danh còn cảm thấy gần đây hắn có chút táo bạo, nhưng đối với Ninh Hòa ngốc nghếch, ngược lại càng làm cho hắn táo bạo hơn.

Người này, vì cái gì cũng không rõ ràng như thế.

Như là để trừng phạt Ninh Hòa, sau khi tiến vào bản sao, Dĩ Phụ Chi Danh cũng không hỗ trợ đánh quái, chỉ là đứng phía sau Ninh Hòa, ngẫu nhiên cho hắn một cái phòng hộ hoặc trị liệu thuật, giống như là về thời điểm hai người cùng hạ phụ bản lần đầu tiên. Ninh Hòa không khỏi run run: Hắn vừa rồi là nói sai cái gì? Hắn rõ ràng là quan tâm sư phụ như thế nào còn chưa đi nghỉ ngơi a!

Thôi dù sao hắn cùng Dĩ Phụ Chi Danh cũng không phải lần đầu tiên đi hạ phụ bản, Ninh Hòa sớm đã luyện ra thân thểkim cương bất hoại, bất quá là co giật, mà hắn cũng nhận mệnh, tiến lên phía trước mở rộng phạm vi. Sau khi đi được một nửa thời gian, Dĩ Phụ bỗng nhiên hỏi hắn: “Ngươi có kế hoạch gì không?”

“Ân?” Động tác Ninh Hòa nhất thời chậm đi, vừa vặn bị Boss đánh, ngay cả lùi mấy bước cũng không thể né tránh, chỉ có thể chờ DĨ Phụ trị liệu. Nhưng Dĩ Phụ hoàn toàn không phát hiện giá trị sinh mệnh của hắn bị giảm đi, thẳng đến đánh xong dấu chấm tròn mới nhìn thấy Ninh Hòa nước mắt lưng tròng nhìn hắn mới vội vàng cho trị liệu, sau đó phát ra: “Mau mãn cấp đi, sư phụ sẽ hảo hảo lo kế hoạch cho tương lai của ngươi.”(Nguyệt: nghe thiệt giống tìm mai mối cho bé nó )

Nói thật, vấn đề này Ninh Hòa thật đúng là chưa nghĩ đến. Ba năm trước, mới đầu là hắn ham thích PVP(*), hạ chiến trường, dã ngoại PK(**)… Khi đó đều là ỷ vào thời gian tệ của bản thân cũng đủ nhiều, không sợ chết, hơn nữa phía sau có huynh đệ chống đỡ trước, không có chuyện gì phải lo. Mỗi khi hồi tưởng kí ức hơn phân nửa là các chuyện phía sau. Rồi sau đó, các huynh đệ đều tan rã, hắn chuyển thành ngoạn gia PVE(***), chuyên tâm hạ phụ bản. Tuy trước hắn cũng hạ phụ bản nhưng hơn phân nửa thời gian đều là ở chiến trường tiêu phí thời gian, còn lại là kí gửi bản thân vào kim đoàn, không vui nên cũng tan rã; tiến vào dã đoàn, lại bởi nói chuyện không dùng đầu óc nên đắc tội với Bạch Liên Hoa, sau đó thành ra bi kịch.

(*) PVP: player vs player / người chơi đấu với người chơi

(**) PK: player killing / hình thức giết hại người chơi khác

(*) PVE: player vs environment / người chơi đấu với hệ thống (ý là hạ phụ bản…)

Bóng ma này đối Ninh Hòa mà nói vẫn là không nhẹ, nhưng hắn cũng không phải người dễ dàng chịu thua. Hắn cũng từng nghĩ qua, nếu có cơ hội tại thời điểmkhóa phục thành chiến, nhất định phải quyết cao thấp cùng bọn họ. Những người kia, bang hội kia, Ninh Hòa đều nhớ rõ, cũng biết nếu có bang chiến đối phương tuyệt nhiên sẽ xuất hiện. Cho nên, đó cũng chính là cơ hội báo thù của hắn.

Nhưng đó cũng chỉ là dự tính của Ninh Hòa, trong hiện thực có làm hay không, tạm thời chưa bàn tới. Dù sao, với trạng thái hiện tại hắn cũng không đủ khả năng đikhóa phục thành chiến.

Dĩ Phụ Chi Danh đột nhiên hỏi như vậy, hắn cũng không biết nên nói thế nào. Bất quá…

“Sư phụ ngươi thật có thời gian giúp ta sao?” Lấy tần suất login gần đây của đối phương mà nói, bọn họ ngay cả thời gian nói vài câu cũng rất ít, cho nên Ninh Hòa cơ bản không nghĩ là Dĩ Phụ sẽ có thừa thời gian quản hắn. Việc Dĩ Phụ đem Ninh Hòa đi phụ bản ngày hôm nay, khiến cho Ninh Hòa hết sức ngạc nhiên. Nhưng là Dĩ Phụ chậm rãi nói: “Đại khái là sau này sẽ có nhiều thời gian rảnh hơn.”

“Nếu không thì để ta cùng Nhã Hà tỷ hỗ trợ mang tiểu hào đi,”Ninh Hòa nghĩ nghĩ.

Kết quả như vậy khiến Dĩ Phụ có chút kinh ngạc, trên thực tế, hắn thực sự cần người giúp. Nhã Hà tuy rằng phụ trách quản lý đám tiểu hào, nhưng thời gian hai người họ trên tuyến cũng không khác nhau lắm. Mà các tiểu hào trong bang tuy cũng có lão thủ, đối với mấy người đấy nhiệm vụ thăng cấp, các hoạt động khác là không thành vấn đề, nhưng trong đó cũng có không ít người mới, nếu muốn giúp đỡ họ cần tương đối thời gian. Cho nên Dĩ Phụ tuy có Nhã Hà hỗ trợ nhưng vẫn là có lòng nhưng không có lực, đối với một người có thể trên tuyến mười mấy tiếng đồng hồ như Ninh Hòa nguyện ý đến hỗ trợ, hắn thật sự là cầu còn không được.

Ninh Hòa cũng chỉ là nhớ lại chính mình thời điểm vẫn là tiểu hào, khi đó bằng hữu cũng không nhiều, cũng không thể xưng được là huynh đệ. Khi mới từ tân thủ thôn đi ra, cũng là phải tự mình tìm hạ phụ bản. Khi đó cấp bậc của mọi người trong trò chơi không sai biệt lắm, thậm chí cấp bậc của Ninh Hòa cũng coi như khá cao nhưng khi tiến phụ bản, mọi người đều có đội ngũ cố định. Người chơi ở Vận Mệnh khi đó khó khăn hơn bây giờ nhiều, mọi người đều giống như đi khai hoang, muốn qua một phụ bản, mất vài tiếng cũng là chuyện thường tình.

Về việc này, Ninh Hòa không nói, cũng không biết nên nói như thế nào, chống cằm một lúc liền nói: “Dù sao ta cũng cần điểm danh vọng, mang tiểu hào cũng không có gì không tốt.”

“Kia……liền vất vả ngươi” Dĩ Phụ Chi Danh nói xong, liền nhìn đến Ninh Hòa gửi đến yêu cầu giao dịch, đang buồn bực, thuận tay điểm nhận. Hắn thấy trong đó là một cái khăn che mặt có thời gian. Đây cũng là vật phẩm tùy cơ rơi xuống trong phụ bản. Dĩ Phụ cũng từng nhặt được thứ này, bất quá cũng không cần đến, đều cấp cho mọi người trong bang đem tặng cho các muội tử, những thứ tạo cảm giác phiêu dật gì đó, các cô nương rất thích. Vì thế, khi thấy thứ này liền thấy khó hiểu, Ninh Hòa lại nói: “Sư phụ mau đeo, đem gương mặt kì dị của người che lại.”

Khi sư diệt tổ, đại nghịch bất đạo, phải bị tội gì!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.