Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)

Chương 77



Những chuyện kế tiếp so với tưởng tượng của Ninh Hòa còn đơn giản hơn nhiều. Lòng người chưa tán, bang hội còn tại, còn có bọn Kikyou hỗ trợ liên lạc, phần lớn thành viên lập tức login đem thời gian gửi qua bưu điện cho hào của Ninh Hòa, mặt khác một số ít cũng đều có thời gian tiếp tục login.

Quy mô của Thiên Thu Nguyệt vốn không nhỏ, mỗi người một chút, việc kiến tạo lại bang hội được đẩy tiến độ. Mọi người liền thừa dịp có đông người onl cùng tổ đội đến trước NPC phụ trách kiến lập bang hội.

Tên cũ không thể dùng lại, khiến cho mọi người tương đối đau đầu, nghĩ cả buổi cùng chưa tìm ra được cái tên nào khí phách lại uy mãnh. Tinh Hận cũng ảo não nói với Ninh Hòa: “Đại tỷ, ta nghĩ đủ kiểu rồi, vẫn là không tìm được cái tên ưng ý, làm sao bây giờ?”

“……” Còn có thể làm sao? Ninh Hòa cũng biết mọi người đều quen với danh tự cũ, hiện tại xem các danh tự khác, dù thế nào cũng không bằng cái cũ.

“Sửa làm gì cho phiền phức, cứ kêu Thiên Thu Nguyệt Đệ Nhị là được.” Mị Nguyệt Tinh Thần đề nghị, sau liền bị một đám như hổ rình mồi vây xem.

Sau vẫn là Kikyou lên tiếng trước: “Ngươi mới nhị, cả nhàngươi đều nhị, ai với ngươi nhị, ai muốn với ngươi nhị!”

Khôn Cùng Lạc Mộc nói tiếp: “Người không biết có khi còn tưởng rằng ngươi có cừu nhân kêu Thiên Thu Nguyệt.”



Như vậy, Thiên Thu Nguyệt Đệ Nhị được một nửa tán thành, chủ yếu cũng là vì cái tên này sẵn có, dễ dùng.

(bó chiếu với bang này ==” 1 lũ lười)

Ninh Hòa cũng liền đem quyết định này đệ trình cho NPC, cũng là đến lúc bang hội sắp kiến thành Ninh Hòa mới rảnh tay dừng lạiđộng tác, hỏi bọn họ nói: “Các ngươi sao không hỏi ai sẽ làm bang chủ?”

“Chuyện này còn cần hỏi sao?” Tinh Hận nói đương nhiên, giống như chuyện “nước chảy thành sông”, căn bản là không cần hỏi, mà những người khác cũng có thái độ giống thế.

Ninh Hòa xem như đã biết những người này vì cái gì ngay từ đầu liền trực tiếp đem tiền gửi qua hòm thư của hắn. Hơn nữa đa số quyết định như thế, có lẽ không hẳn là tin tưởng năng lực của hắn mà là do hắn là người mở đầu, đứng mũi chịu sào.

Nhóm người bên kia thấy Ninh Hòaliền cười nói: “Đại tỷ, bọn ta đều là chỗ quen biết với Tiểu An Tử, ai cũng là kẻ lười, cho nên hắn cuối cùng là kẻ phải lên làm bang chủ. Hơn nữa Tiểu An Tử cũng từng nói ra ý định chuyển giao bang hội cho ngươi nhưng ngươi lại cự tuyệt. Lần này tuy chuyện hắn rời đi là ngoài ý muốn, chúng ta tuy đông người như vậy, nhưng chỉ có ngươi là người đầu tiên nghĩ đến bang hội. Cho nên ta nghĩ giao chức bang chủ cho ngươi, mọi người sẽ không có ý kiến.”

“Mẹ, đừng nói phiến tình như vậy.” Ninh Hòa mắng, nhưng hắn đã biết được quyết định của những người này, còn quyết định của hắn, là xoay người, thành lập bang hội.

Thiên Thu Nguyệt Đệ Nhị.

Mọi chuyện sau đó đều thuận lợi, bang hội vẫn như cũ, tuy thời điểm ra ngoài săn BOSS sẽ bị đối phương cười nhạo là cái bang nhị hóa (ngu ngốc). Nhưng bang chủ giờ là Ninh Hòa, chủ trương vẫn là khách khách khí khí cùng Không Đảo với Bán Thành Yên Sa.

Trong lúc này, mẫu thân cũng có tìm đến vài lần, hoàn hảo là không có mang theo Dương Hữu Ninh, nếu không Ninh Hòa cũng khó có thể khống chế chính mình không bùng nổ. Mặc dù không có đứa nhỏ kia, Ninh Hòa vẫn là đối với Chương Linh không mấy hòa nhã.

Hắn nghĩ lại, một năm có khi chỉ gặp được mẹ một vài lần, hắn cũng không còn nhớ rõ chi tiết, nhưng Ninh Hòa vẫn nhớ sau mỗi lần gặp mặt, hắn đều phi thường mỏi mệt, ngay cả đến trò chơi cũng không muốn lên. Thật may năm nay hắn có thể bỏ xuống lớp ngụy trang, không cần miễn cưỡng mình phải cười nói.

Bán Thanh Minh nói đúng, hắn vẫn còn trách nàng. Rõ ràng là mẹ đẻ lại có thể nhẫn tâm bỏ lại mình, rõ ràng là cận huyết thống mà phương cách ở chung lại rất kì quái. Áp lực cùng ân oán nhiều năm thật khiến hắn vô cùng khó chịu. Thế mà hắn có thể tỏ vẻ không có chuyện gì, dường như vẫn rất vui vẻ.

Đường Gia Nhạc đã nói: “Ngươi vì cái gì muốn chính mình phải khổ sở như vậy? Nếu thấy khổ sở cứ nói ra, thấy không vui cứ nói ra, trường kỳ áp lực kia thật là một tâm lí biến thái.” Lúc hắn nói những lời này, Đường Gia Nhạc là đang ngồi bên cạnh hắn, lúc ở trong taxi.

Kỳ thật Ninh Hòa cũng không có dự đoán được Đường Gia Nhạc như thế nào sẽ đến, nhưng là không có biện pháp, Bán Thanh Minh cũng vì chuyện gia đình nên đành phải bỏ dở chuyện của công ty ở W thị. Cho nên đặc phái viên được thay thế chính là Đường Gia Nhạc.

Đường Gia Nhạc tên này yên lặng không một tiếng động, phải đến thời điểm chính thức đi làm hắn mới đánh một cuộc điện thoại cho Ninh Hòa:“Tiểu sư phó, có thể tới đón ta được không?”

Nghe được một tiếng tiểu sư phó, Ninh Hòa nhất thời run run, trong trò chơi người này cũng không có kêu qua sư phó, ai ngờ đến lúc này hắn lại hô một tiếng tiểu sư phó, hô to đến dễ sợ, Ninh Hòa tuy có cảm giác bị đùa giỡn, lập tức quăng điện thoại nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi đón người.

Bất quá cả 2 cũng mới gặp mặt một lần, hơn nữa hôm đó cũng đã muộn, Ninh Hòa cũng không có nhớ rõ bộ dạng của đối phương, đang do dự chuẩn bị gọi điện, chợt nghe có người phía sau hô to: “Tống Thời.”

Tống Thời…… Ninh Hòa đột nhiên xoay người, nhìn đến, nhưng không phải người trong tưởng tượng của hắn.

Đường Ga Nhạc kéo hành lý vui vẻ đã chạy tới, nhìn đến Ninh Hòa vẻ mặt thất vọng, hắn còn hắc hắc cười rộ lên: “Sao thế, tưởng Trương Kính sao? Thật có lỗi, khiến cho ngươi thất vọng rồi.”

Ninh Hòa đương nhiên không thừa nhận, tuy rất muốn hỏi một chút tình hình, nhưng đối phương hẳn đang mệt chết, cho nên hắn cũng không dám gọi điện, sợ quấy rầy. Cho nên bọn họ lâu như vậy cũng không có liên hệ lấy một lần, mà Đường Gia Nhạc trước mặt lại là người biết rõ sự tình nhất.

Nghĩ đến đây, Ninh Hòa cư nhiên cảm thấy có một chút……mất hứng. Nhưng hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài, thay đổi đề tài hỏi: “Vậy ngươi định nghỉ ở đâu?” (chậcchậc…)

“Công ty cũng đã có an bài, bất quá hôm nay vẫn chưa có dọn dẹp nên có lẽ phải qua khách sạn trước một hôm, thế nào, lần trước ta còn thiếu ngươi một bữa cơm, giờ đi chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.