Võng Du Chi Ta Là Cây Nấm Độc

Chương 31: Lao ngục tai ương



Thấy cây cải trắng bất lực ủ rũ nằm trong thùng phân, Phấn Mặc rất đau lòng, cậu kéo áo Huyết Sát cầu xin: “Hay là chúng ta thả nó ra đi!”

“Không!” Huyết Sát với cái mùi kinh khủng kia nhớ mãi không quên, cho nên hắn nhất định phải bắt người khác cũng phải ngửi cùng!

“Nhưng mà thối quá!” Phấn Mặc nắm cái mũi nhỏ, càng nhìn càng cảm thấy cây cải trắng nhỏ kia thật đáng thương!

“Cậu cũng không muốn nó vẫn là cải trắng mãi chứ?!” Thấy Phấn Mặc dao động, Huyết Sát khuyên nhủ: “Cậu cứ chuẩn bị sẵn mấy thùng nước, đợi nó biến thành người rồi thì tắm nhiều một chút sẽ không thúi nữa!” Ai nha nha, nhất định là này cây cải trắng này thiếu chất dinh dưỡng nên mãi vẫn không lớn!

“Vậy…… được rồi!” Phấn Mặc đi lấy nước, cậu không đành lòng nhìn tiếp!

Đến khi cậu xách nước về thì cây cải trắng nhỏ vẫn ủ rũ nằm trong thùng phân. Rốt cục Phấn Mặc nhịn không được quyết định đi cứu cải trắng!

“Đừng đi!” Huyết Sát giữ chặt Phấn Mặc, trực tiếp đút cho cậu một viên thuốc. “Được rồi, ngủ một giấc đi!”

Phấn Mặc liền chìm vào giấc mơ ngọt ngào, trong mộng có chân gà thơm ngào ngạt, còn có vàng bạc châu báu cùng với trai đẹp……

Đến khi Phấn Mặc tỉnh lại thì thấy cách đó không xa có một bé trai tám chín tuổi, toàn thân xanh mượt đang ngồi một bên bĩu môi giận dỗi, Huyết Sát thì thảnh thơi nằm phơi nắng.

Nhóc con vừa thấy Phấn Mặc đi ra, liền “hừ” một tiếng, cúi đầu tiếp tục giận dỗi. Nếu không phải vì họ thì nhóc đâu có phải bị phân người hun cho cả đêm. Dù cho đã tắm cả chục lần nhưng nhóc con vẫn cảm thấy mùi hương kia cứ quanh quẩn bên người, “Ê, mấy người hun phân tui cả đêm không thèm quan tâm, muốn tui đói chết à?” Nhóc con thấy Phấn Mặc ngây người nhìn mình thì nhịn không được nổi bão.

“Đợi tí, có ngay đây!” Phấn Mặc nhìn cây cải nhỏ, chột dạ. “Nhóc tên gì?”

Hỏi cho có vậy thôi chứ Phấn Mặc không nghĩ là bé con sẽ trả lời, nhưng nhóc vẫn mở cái miệng nhỏ đáp, “Cải Thìa!”

Phấn Mặc cúi đầu, bả vai run run, Cải Thìa, cái tên đáng yêu quá, bất quá Huyết Sát đứng ở bên cạnh đã không nhịn được mà phá ra cười sặc sụa!

“Anh cười cái gì?” Cải Thìa ngẩng đầu tức giận nhìn Huyết Sát, tiếc là trước đó nhóc đã lĩnh giáo sự đáng sợ của Huyết Sát nên giờ có giận mấy cũng chẳng dám nói!

“Đồ ăn đến ngay đây!” Phấn Mặc vừa nấu cơm, vừa không quên dỗ dành Cải Thìa, lại sợ không khí khó xử mà không ngừng lải nhải!

“Nhóc luôn ở đây à?” Nói không chừng Cải Thìa biết tại sao ở đây chỉ có thể trồng cải trắng!

“Từ khi chơi thì tui đã ở đây rồi!” Cải Thìa cúi đầu,

“Nhóc chơi bao lâu rồi?”

“Lâu lắm rồi!” Từ ngày chơi trò chơi này nhóc vẫn luôn là cải trắng,

“Vậy nhóc…… sao lớn chậm dữ vậy?” Đúng là vẫn chưa đủ dinh dưỡng nên vẫn còn bé tẹo!

“Hừ!” Cải Thìa lại ấm ức, nhóc nhớ đến thùng phân kinh dị kia mà dùng đôi mắt to ngập nước tức giận trừng Phấn Mặc, sau đó quay qua một góc ngâm nga một bài hát thê lương, “Bé cải thìa, mảnh đất vàng, hai ba tuổi, không có mẹ……”

Phấn Mặc nghe đến sởn gai ốc, Huyết Sát thì đã lấy bông gòn nút lỗ tai từ khi nào, nhắm mắt làm ngơ!

“Đừng hát nữa, ăn cơm!” Phấn Mặc gọi to, sau đó dùng thức ăn bịt miệng Cải Thìa, “Nhóc có biết tại sao ở đây chỉ trồng được mỗi cải trắng không?”

“Biết!”

“Tại sao?” Phấn Mặc tròn mắt đầy háo hức.

“Sao tui phải nói cho anh?” Cải Thìa bĩu môi, đắc ý nhìn Phấn Mặc, rõ ràng là muốn gây khó dễ cho cậu!

“Đừng hỏi nó nữa, nó không biết đâu!” Huyết Sát vừa chậm rãi ăn vừa nhàn nhạt buông một câu!

“Ai nói tui không biết, chẳng qua tui trồng cải là để dễ trốn thôi!” Cải Thìa đắc ý nhìn Huyết Sát, xem hắn còn dám nói nó không biết nữa không?!

Phấn Mặc nghe Cải Thìa trả lời thì dở khóc dở cười, hóa ra là vì để che giấu thân phận yêu tinh của mình mà nó trồng cả đám cải trắng để yểm trợ cho mình!

“Sau này nhóc có định làm gì không?” Biến thành người rồi thì có thể chơi trò chơi được rồi!

“Xuất gia!” Cải Thìa quyết đoán trả lời!

“……” Phấn Mặc sửng sốt, ngay cả Huyết Sát cũng mắc nghẹn đồ ăn suýt chết!

“Bần tăng đã trải nghiệm quá đủ phong trần, quyết định quy y phật môn!” Cải Thìa hai tay tạo thành chữ thập, thái độ thành kính vô cùng! Sau đó nó chớp chớp đôi mắt to ngạc nhiên nhìn hai vị trước mắt, “Sao hai người không cản tui?”

“Ờ, nhóc có thể không xuất gia chứ? Xuất gia rồi khỏi ăn thịt luôn đó!” Bị đôi mắt to tròn, long lanh kia nhìn chằm chằm khiến Phấn Mặc chịu không nổi!

“Không!” Cải Thìa cương quyết như cũ!

Đứa nhỏ này… Phấn Mặc hết nói nổi, cuối cùng móc ra bộ mõ với tăng y của hòa thượng Ca Diệp Tự đưa cho nhét vào tay Cải Thìa. “Cho nhóc này, không cần khách sáo, cứ giữ lấy mà dùng!”

Cải Thìa chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt phức tạp cầm lấy đồ Phấn Mặc đưa cho rồi im lặng cúi đầu ăn cơm không hé nửa lời!

Cả bọn kể lại chuyện yêu tinh cải trắng cho ông cụ Lý nghe, ông cụ vui vẻ cười đến híp mắt, ánh mắt nhìn Cải Thìa rất là kỳ dị, phỏng chừng nếu như không có hai người bọn Phấn Mặc đứng đó thì đã sớm bắt cóc Cải Thìa đem về nhà nuôi!

“Cụ Lý, chúng cháu phải đi rồi!” Phong cảnh ở đây thật đẹp khiến Phấn Mặc có chút luyến tiếc!

“Không nán lại vài hôm nữa à?” Mặc dù ông cụ nói với Phấn Mặc nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người Cải Thìa!

“Không được!” Phấn Mặc một tay kéo Huyết Sát, một tay kéo Cải Thìa bỏ chạy, ánh mắt của ông lão này thật đáng sợ!

“Nhóc muốn xuất gia thật à?” Trên đường đi, Phấn Mặc rất do dự không biết có nên trực tiếp mang Cải Thìa đến thẳng Ca Diệp Tự không?!

“ Hừ!” Cải Thìa hừ lạnh một tiếng, thề không bao giờ nói ra chuyện xuất gia nữa!

“Nhóc không quen ai ở đây sao?”

“……” Cải Thìa cúi đầu mân mê góc áo, hiển nhiên là nhóc không muốn nói!

Phấn Mặc thở dài một hơi, nhưng Huyết Sát thì mặc kệ, hắn càng nhìn Cải Thìa càng không vừa mắt, hận không thể tìm cơ hội sút bay tên kỳ đà. Nhưng Cải Thìa lúc nào cũng bám theo Phấn Mặc hại hắn không có cơ hội ra tay!

Bọn họ đi thẳng một đường vào thành, Cải Thìa vừa đến nơi thì không ngừng ngó nghiêng khắp nơi, cái gì cũng tò mò. Phấn Mặc phải đi theo trông chừng, nhìn thức ăn ngon đầy đường, con sâu tham ăn trong bụng liền ngứa ngáy, “Đi, anh mang nhóc đi ăn món gì ngon ngon!” Cải Thìa rất vui vẻ giơ tay ra đếm: “Ừ, tui muốn ăn thịt nướng, gà quay, trứng cuộn, đậu hủ ma bà……”

“Được rồi được rồi, ăn gì cũng được, anh mời nhóc ăn!” Mắt thấy Cải Thìa càng nói càng nhiều,  Phấn Mặc đành phải cắt ngang, mang cả bọn vào tửu lâu lớn nhất thành — Vạn Dặm Phiêu Hương!

Gọi một bàn thức ăn và rượu, ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Đang ăn thì chợt nghe thấy cách vách truyền qua tiếng đánh nhau càng lúc càng lớn. Lòng hiếu kỳ của Phấn Mặc phát tác mà muốn chạy qua giúp vui, thế là Phấn Mặc kéo áo Huyết Sát. “Hay là mình đi xem thử đi!”

Khi họ đi qua thì ở đây đã tụ tập rất đông người, bọn Phấn Mặc vừa chen vào, chưa kịp xem thử là ai gây chuyện thì phát hiện ra Cải Thìa mất tích rồi. Bọn Phấn Mặc vội vàng tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy, cửa sổ tửu lâu lại mở, phía dưới cửa sổ là một vườn cải trắng, từng cây từng cây khoe lá xanh mượt đón gió!

“Chắc nó ăn no rồi chạy đi chơi, tôi sẽ bảo thuộc hạ đi tìm, cậu không cần phải lo!” Huyết Sát thì rất vui vì Cải Thìa đột nhiên biến mất, hắn chỉ hận làm sao cho không tìm thấy mà thôi!

Nguyên nhân dẫn đến trận đánh ở phòng bên cạnh rất ngây thơ, chỉ vì ý kiến không thống nhất, người này không ủng hộ mỹ nhân mà người kia ủng hộ, thế là từ đấu võ mồm rồi thăng lên thành đấu quyền cước!

Xem náo nhiệt xong, Phấn Mặc cùng với mọi người đi báo danh. Nhìn đám đông tranh giành nhau đi báo danh, Phấn Mặc vô cùng tò mò, cậu chọc chọc Huyết Sát đứng cạnh. “Sao đông người báo danh vậy?” Không chỉ có nữ mà còn có nam đi báo danh, mà khiến cho cậu hãi nhất là có mấy người bán nam bán nữ cũng đi báo danh, bị mọi người chỉ trỏ thì một người nổi sùng lên, phất lan hoa chỉ, mông uốn éo, giọng nói nhão nhoẹt tức giận mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn, bộ chưa gặp qua người đẹp bao giờ à?”

[Lan hoa chỉ: ờ là động tác tay mà mấy bạn thái giám ưa múa ấy =)))]

Nhất thời, hại mọi người trong phạm vi ba thước chạy mất dép, ngay cả Phấn Mặc đứng từ xa cũng run rẩy, nổi đầy da gà!

Sở thích muôn đời của người Trung Quốc chính là tụ tập xem náo nhiệt, người càng đông càng vui. Giữa biển người đông nghìn nghịt thì tất nhiên sẽ xuất hiện móc túi, thế là tiếng la hét mắng chửi không ngừng vang lên vô cùng hỗn loạn. Rốt cục đi báo danh đơn giản lại biến thành máu chảy thành sông, vô cùng thê thảm……

Phấn Mặc và Huyết Sát đứng xem chán chê, thấy xa xa, một đội quan binh hùng hổ xông đến, từ xa đã dùng hết sức mà quát tháo, “Quan sai phá án, người không liên quan mau tránh ra!”

Bỗng dưng tiếng xôn xao huyên náo biến mất, mọi người thoắt cái biến thành huynh đệ tỷ muội tình thâm khiến Phấn Mặc đứng xem đến ngây người ra, kỹ thuật biến đổi sắc mặt nhanh quá chừng!

“Tội đánh nhau sẽ bị tống vào tù mà!” Huyết Sát thấy Phấn Mặc vì ngạc nhiên mà đôi mắt vốn đã to lại càng tròn xoe trông đáng yêu vô cùng, không nhịn được mà xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu một chặp!

“Anh vào rồi hả?” Nhìn tướng hắn là biết thế nào cũng phải ăn cơm tù rồi, dù sao thì chuyện xấu mà hắn đã làm có ít đâu!

“Ờ!” Huyết Sát tỏ ra rất đắc ý!”

“Đồ ăn ở trỏng ngon không?” Phấn Mặc từng nghe nói cơm tù toàn là cơm thừa canh cặn, ăn không đủ no!

“Muốn ăn thử?” Không đợi Phấn Mặc trả lời, Huyết Sát liền móc ra một cái chân gà rồi quăng thẳng vào người một bộ khoái đi ngang qua… sau đó… trên quần áo của viên bộ khoái nọ dính nguyên một vệt dầu mỡ, về phần cái chân gà thì rơi xuống đất lăn vài vòng rồi bị một con chó hoang từ đâu nhảy ra tha mất……

Viên bộ khoái nhỏ không nghĩ tới ngày đầu tiên đi làm đã bị ai đó chơi xấu mình trước mặt bao nhiêu người, thế là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt to ầng ậc nước, cuối cùng “òa” một tiếng bật khóc……

Những tên bộ khoái xung quanh nhất thời trợn mắt nhìn Huyết Sát thét lớn, “Gây trở ngại quan sai phá án, bắt!”

Phấn Mặc định kéo Huyết Sát bỏ chạy nhưng Huyết Sát chẳng buồn nhúc nhích mà còn bỏ đá xuống giếng, chỉa chỉa Phấn Mặc đứng bên cạnh, “Đồng lõa nè!”

Thế là không cần thêm bất kỳ lý do gì, cả hai người trực tiếp bị xách cổ tóm đi nhốt vào trong một gian nhà tù nhỏ ẩm thấp. “Vào đi!” Sau vài tiếng loảng xoảng, cửa nhà tù bị khóa lại.

“Anh chơi trò gì thế?” Phấn Mặc rất khinh bỉ hành vi chọi chân gà của Huyết Sát, xem viên bộ khoái nhỏ kia khóc đến đáng thương thế nào!

“Bộ cậu không thấy tên đó rất quen mặt à?” Báo ứng thôi!

“Hả? Quen mặt á?” Phấn Mặc cẩn thận ngẫm nghĩ nhưng không nhớ nổi gương mặt của viên bộ khoái kia có gì quen mắt!

“Được rồi, đợi ra ngoài rồi chúng ta sẽ đi tìm tên đó!” Không phải hiểu lầm, không phải đi giải thích, phải đi tính sổ! “Lần đầu tiên vào tù, cứ từ từ hưởng thụ đi!” Huyết Sát vỗ vai Phấn Mặc, ra vẻ đang xem trò vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.