Lập tức Dương Thiên cưỡi Tiểu Bạch, bay thẳng về hướng thành Lâm Giang.
Thành này nằm ở phía Đông Bắc nội cốc. Có thể nói đây là cứ điểm dị tộc cỡ lớn cách xa Bạch Vân trấn nhất.
Nhưng tốc độ Tiểu Bạch dù sao cũng không phải nói chơi. Chỉ khoảng nửa giờ, Dương Thiên đã có mặt trên bầu trời thành Lâm Giang. Tòa thành này cũng giống y như tên của nó vậy, được bao quanh bởi sông Thiên Hà nối dài. Chỉ là thành Lâm Giang nằm trên khu vực đồi núi. Thế nên tại đây độ dốc dòng sông rất lớn, nước chảy xiết, cũng không thích hợp đi thuyền, càng không thích hợp để đánh cá.
Lúc này chiến đấu trong thành đã chuẩn bị kết thúc. Làm cho Dương Thiên hiếu kỳ chính là, toàn bộ cổng thành đều đóng chặt. Đám đang đứng ngoài thành ngược lại là dị tộc. Mà đứng trong nội thành suất lĩnh binh lính lại là Đại Ngưu. Thật không biết tên này làm như thế nào có thể đóng được cửa thành nữa. Dương Thiên biết, nếu như số lượng dị tộc lớn, lại cùng ồ đến, khi đó muốn đóng cửa thành trên căn bản là không có khả năng.
Rất nhanh, bên tai tựu Dương Thiên đã vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở: thành Lâm Giang đã bị chiếm lĩnh.
Nhân khẩu trong Lâm Giang thành đạt tới 14 vạn, là một tiểu thành cấp bốn. Trận này nhờ công Đại Ngưu đóng được cửa thành, đám dị tộc chết trận cũng không quá lớn. Do đó mới còn lại đến hơn 14 vạn dân cư.
Sau khi xem xét thuộc tính của thành Lâm Giang, Dương Thiên từ trong kho hàng phát hiện một kiện đồ vật mà chính mình đã tha thiết ước mơ từ lâu: bản vẽ chế tác máy ném đá.
Dương Thiên cười đắc ý a!
Chính mình rốt cục có thể chế tác một loại khí giới công thành mạnh mẽ rồi.
Dương Thiên vội vàng hạ thấp xuống mặt đất. Tìm được Đại Ngưu vẫn còn đang bận tối mắt tối mũi ở phủ thành chủ, nói: “Ngươi mau phái người đi đến kho hàng lấy bản vẽ chế tác máy ném đá ra đây.”
Đại Ngưu phái người đi xong, Dương Thiên mới quay ra hỏi vấn đề nghi hoặc vừa rồi: “Đại Ngưu, tiểu tử ngươi giỏi nha! Chiêu đóng cửa đánh chó này làm không tệ. Nhưng ngươi làm thế nào để đóng cửa thành lại thế?”
Đại Ngưu cười hắc hắc, nói: “Kỳ thật cũng không có gì, đêm qua ta dẫn người đến bên ngoài thành Lâm Giang. Đi cùng ta có Tôn Miễu và mấy vị Vương cấp và Đế cấp võ tướng. Cái tường thành nho nhỏ này tự nhiên không ngăn được chúng ta. Vài tên binh sĩ trông coi cửa thành bị mấy người chúng ta nhẹ nhõm giải quyết hết. Sau đó đổi lại thành người của mình. Mà tên thủ lĩnh dị tộc kia cũng không để ý, rõ ràng không hay biết gì, chạy ra ngoài thành đánh nhau như thường. Chờ bọn hắn toàn bộ ra khỏi thành vây chi giác mã cung kỵ, ngoại trừ cửa thành phía Đông được mở ra cho quân ta vào. Các cửa thành khác lập tức được đóng lại. Đến lúc bọn chúng kịp phản ứng thì kết cục cũng đã định.”
Dương Thiên nói: “Ngươi đưa theo toàn bộ Vương cấp và Đế cấp võ tướng, không sợ chậm trễ việc tấn cấp cho binh lính sao?”
Đại Ngưu cười nói: “Sẽ không đâu. Hiện tại bởi vì thuộc tính chính trị của phụ thân ta rất cao, hiệu suất công tác của thôn dân theo đó cũng đề cao rất nhiều. Thế nhưng chút thời gian gia tăng được nhờ hiệu suất này cũng chưa đủ để xây xong một tòa đặc cấp quân doanh trong thời gian chiến đấu. Mà mỗi ngày những thôn dân chuyên dùng để phá đi, xây lại đặc cấp quân doanh có rất nhiều thời gian rảnh rỗi! Nên không có vương cấp võ tướng chủ trì, chậm trễ lại một chút thời gian xây dựng đặc cấp quân doanh cũng không phải vấn đề gì lớn. Hơn nữa hiện tại chúng ta đã đánh xong thành Lâm Giang. Vậy cũng tương đương với đây đã thuộc phạm vi lãnh địa của chúng ta rồi. Đoán chừng ở nhà, mấy đặc cấp quân doanh kia đã có thể bắt đầu tu kiến.”
Dương Thiên nhẹ gật đầu, tỏ vẻ minh bạch. Lại nói: “Thế còn mấy cứ điểm dị tộc cỡ lớn tình huống như thế nào? Mất khoảng bao lâu nữa mới có thể công chiếm được?”
Đại Ngưu suy tư một chút, nói: “Như loại sơn trại dị tộc này. Nông canh của bọn chúng cũng không quá phát đạt. Cho nên trong nội thành cũng không còn bao nhiêu lương thực dự trữ. Một phần cũng do chúng ta quấy rối nông dân không cho bọn chúng canh tác mới có thể tạo hiệu quả tốt như vậy. Hiện tại đã là cuối tháng, là thời điểm thu hoạch. Nếu như không cách nào thu hoạch xong, mà chúng ta lại tiếp tục quấy rối, lại không cho bọn chúng ra ngoài thu lượm hoa quả dại. Vậy tháng sau đảm bảo đại đa số dân cư trong đó sẽ chết đói. Đoán chắc mấy tên thủ lĩnh dị tộc kia cũng không dám đem chuyện này ra mạo hiểm. Thế nên theo thuộc hạ tính toán. Tối đa là hai ba ngày, đám dị tộc sẽ lao ra tử chiến với chúng ta. Nhưng bởi vì chúng ta đã cắt đứt toàn bộ thư từ qua lại giữa bọn chúng, khiến cho bọn chúng không cách nào liên hệ với nhau. Bởi vậy trận này chiến này bọn chúng nhất định sẽ phải từng người tự mình tự chiến. Chúng ta cũng không có áp lực quá lớn.”
Dương Thiên nói: “Hiện tại tính cả thành Tà Phong bên ngoài cốc, đám dị tộc tổng cộng còn có bốn tòa thành trong tay. Chúng ta tranh thủ hai ngày sau, trừ thành Ngốc Ưng ra, ba thành còn lại phải toàn bộ nắm lấy. Chuyện này có vấn đề gì không?”
Đại Ngưu cười nói: “Đương nhiên, hiện tại binh lực của chúng ta dư sức làm chút chuyện nhỏ này. Trừ 2000 bát giai binh và 2200 thất giai binh đã ra biển, trong lãnh địa còn có gần 9000 bát giai binh, thất giai binh có trên 4 vạn. Trong 4 vạn thất giai binh này, có 1 vạn 2 đang ở các nơi đóng quân. Thế nhưng chỉ cần số binh lính còn lại này cũng đủ cho chúng ta ứng phó ba tuyến tác chiến rồi. Chỉ sợ bọn chúng cứ co đầu rút cổ trong thành thôi. Chứ bọn chúng cứ chớm ra ngoài một bược mà xem, thuộc hạ tuyệt đối có lòng tin làm thịt cả ba cái thành đang đói ăn sắp chết này trong hai ngày.”
Dương Thiên tức giận mà nói: “Số nhân khẩu trong thành đối với chúng ta quan trọng thế nào ngươi cũng biết. Giờ giết gần hết mới chiếm được thành thì còn nói làm gì nữa. Mặc sau khi đám thôn dân dị tộc đầu hàng thì dân tâm và độ trị an cũng không cao. Nhưng chúng ta ở đây lại không phải lo chuyện có người thừa dịp đục nước béo cò, đến đánh những thành thị này. Dân tâm và độ trị an cứ từ từ tăng lên là được rồi....... Chuyện tốt như vậy, về sau muốn gặp cũng không dễ, ngươi cũng không thể cứ giết cho sướng tay nha.”
Đại Ngưu ngượng ngùng cười cười, nói: “Thuộc hạ nhất định nhớ kỹ, chỉ dùng trí, không được công! Cùng lắm thì ta lại đóng cửa đánh chó thêm mấy lần.”
......
Dương Thiên kiếm được bản vẽ chế tạo xe bắn đá xong. Không vội vã về ngay mà việc đầu tiên hắn làm là đi khai thông Truyền Tống trận. Mài đao sau này đốn củi sẽ đỡ mất công. Số tài nguyên này cũng không thể để không cho mốc.
Xây xong Truyền Tống trận, Dương Thiên đi một chuyến đến tông miếu của thành Lâm Giang. Phát hiện vị thần được cung phụng ở đây là sơn thần, thuộc tính là gia tăng sản lượng gỗ cùng với sản lượng dược thảo trong lãnh địa 20%. Đề cao hiệu suất thu thập tài liệu thuộc loại thực vật của thôn dân 20%. Lại là một cái thuộc tính không tệ. Xem ra sự tình về phương diện thu thập ở nơi này phải làm ra một ít điều chỉnh.
Mặc dù mới có thêm một cái tứ cấp tiểu thành, diện tích lãnh địa lại gia tăng biên độ lớn. Nhưng hiện tại Bạch Vân trấn nhiều binh lính như thế, Dương Thiên cũng không cần quan tâm đến mấy sự tình nhỏ nhặt như xoát nơi trú quân.
Trở lại Bạch Vân trấn, Dương Thiên nhìn nhìn bản vẽ trong tay. Cái bản vẽ xe bắn đá này muốn chế tạo được thì cần phải có thợ mộc cấp đại sư mới có thể học. Trong lãnh địa của hắn hiện tại, thợ mộc cấp đại sư ngược lại là có mấy người. Nhưng khoảng cách để tấn cấp lên thợ mộc Vương cấp còn rất xa. Dương Thiên táo tợn suy đoán, cái bản vẽ chế tạo xe bắn đá này cũng không ghi là xe bắn đá cỡ nhỏ, cỡ trung… gì đó. Vậy hẳn là chỉ cần học được kỹ năng này, như vậy kỹ thuật chế tạo các loại loại xe bắn đá đều sẽ nắm được hết. Nhưng phải đạt tới đẳng cấp chức nghiệp nhất định mới có thể chế tác. Giống như kiểu Nguyên Khí đan vậy.
Thế nên, Dương Thiên không có ý định đưa bản vẽ này cho những người vừa mới tấn cấp thành thợ mộc cấp đại sư không lâu kia. Hắn muốn chờ Đặng Thác lĩnh ngộ xong kỹ năng Vương cấp ở Lạc Dương trở về, đem thứ này giao cho hắn.
Để bản vẽ vào nhà kho, Dương Thiên chợt nghe bên tai tiếng hệ thống thông cáo:
“Hệ thống Server Vina thông cáo: Cuối thời Đông Hán, dân chúng lầm than, vô số nông dân lên rừng, xuống biển làm tặc. Nạn cướp bóc xảy ra liên miên không ngừng, thiên hạ đại loạn. Phong Nguyệt trấn tại Ích Châu đã bị Hoàng Hổ sơn trại phá hủy tan hoang, thiêu rụi không còn một mảnh. Việc này đã làm nhân dân nơi nơi kinh hãi. Kinh động long nhan thánh thượng. Nay triều đình thông cáo, hiệu triệu toàn bộ các lộ các anh hùng trong thiên hạ, dưới sự dẫn dắt của từng quận, huyện thuộc triều đình, phụ trách tiêu diệt toàn bộ đám cường đạo trong cảnh nội. Ban thưởng dựa theo công huân của mỗi người!”
Dương Thiên lắp bắp kinh hãi, cũng không phải hắn kinh ngạc vì một cái hương trấn bị hủy. Trên diễn đàn nhan nhản ra đấy, hiện tại số hương trấn cấp lãnh địa bị diệt số lượng cũng không ít. Mà toàn bộ các hương trấn bị diệt này đều là do các nơi trú quân trung cấp cỡ lớn trong lãnh địa mình ra tay. Thế nhưng trong giai đoạn đầu của trò chơi, các sơn trại của hệ thống sẽ không tự nhiên vô duyên vô cớ, xuất thủ với người chơi. Bằng không thì đám gamer cũng không cần sống nữa rồi.
Nên cái làm cho Dương Thiên giật mình nhất chính là ở kiếp trước, thời gian sơn trại của hệ thống chủ động công kích lãnh địa người chơi là vào đầu tháng tư. Nhưng hiện tại mới cuối tháng ba đã có hương trấn trong tay người chơi bị hủy. Xem ra Thiên hạ, vì Dương Thiên trọng sinh mà đã xảy ra một ít biến hóa.
Đúng lúc này, tiếng hệ thống thông cáo lại vang lên:
“Hệ thống huyện Thủy Trữ thông cáo: Phong Nguyệt trấn bị hủy, dâng tặng ý chỉ của Linh Đế, Thái Huyện lệnh Thủy Trữ huyện quyết định ngày 29 tháng 3, xuất binh thảo phạt sơn trại cỡ lớn duy nhất trong huyện - Thanh Long trại. Hi vọng các lộ nhân sĩ khắp nơi mau chóng tổ chức lực lượng vũ trang, hiệp trợ quân đội triều đình tiêu diệt sơn trại. Toàn bộ thu hoạch trong cuộc bình định sơn trại đều do người chơi sở hữu. Mặt khác lần này tiến đánh sơn trại, triều đình ban thưởng tổng cộng 10 vạn công huân. Cũng như vật tư, công huân được ban thưởng theo chiến công của mỗi người. Các anh hùng có thể lựa chọn tạm thời gia nhập các thế lực khác để tham gia chiến đấu. Chiến tướng phải từ trong biển máu đi ra, mọi người mau mau đến gia nhập!
Quy tắc tính chiến công:
Mỗi người chơi xuất chiến được 1 điểm chiến công. Mỗi NPC xuất chiến, căn cứ theo giai vị quy ra điểm chiến công: tứ giai binh sĩ 4 điểm, ngũ giai 10 điểm, lục giai 40 điểm. Sơ cấp võ tướng: 50 điểm, trung cấp võ tướng 200 điểm , cao cấp võ tướng kế 1000 điểm….
Binh lính khi xuất chiến tử vong một người, chiến công tăng gấp đôi.
Diệt sát một địch quân tứ giai được 10 điểm chiến công, ngũ giai 40 điểm , lục giai 200 điểm. Đánh chết sơ cấp võ tướng 200 điểm, trung cấp võ tướng kế 1000 điểm, cao cấp võ tướng kế 5000 điểm, đặc cấp võ tướng 20000 điểm. Đánh chết thủ lĩnh Vương cấp võ tướng địch quân chiến công 10 vạn điểm.”
Hệ thống vừa thông cáo, tức thì toàn bộ cảnh nội Thủy Trữ huyện liền nhấc lên sóng to gió lớn. Cái này có thể nói là rải boss đại quy mô lần đầu tiên trong server Vina.
Cứ nghĩ xem vật tư trong sơn trại cỡ lớn đều là dùng đơn vị trăm vạn mà tính. Hơn nữa bên trong còn có rất nhiều trang bị cao cấp không bán trong shop hệ thống. Mấy thứ đều này là niềm mơ ước của toàn bộ gamer trong Thiên Hạ.
Huống chi còn có 10 vạn công huân. Đến giờ, hầu hết người chơi cũng đều đã hiểu được tác dụng của võ tướng chuyển chức lệnh. Trong tiệm tạp hóa, giá võ tướng chuyển chức lệnh quá cao, đám gamer ai ai cũng vô cùng cay cú. Nhưng cay cú thì cay cú, chứ nếu có tiền đồng hoặc rmb để đổi ra tiền đồng lại không thể không mua. Bởi vậy việc sử dụng công huân đổi lệnh bài là lựa chọn được ưu tiên hàng đầu. Nhưng lại để cho đám người chơi sụp đổ chính là: hiện tại trong quân doanh, tỉ lệ hối đoái của võ tướng chuyển chức lệnh đã đạt đến 8000:1. Tương đương với phải giết 80 vạn giặc cỏ mới có thể hối đoái một khối võ tướng chuyển chức làm lệnh.
Mà trong lãnh địa cấp bậc hương trấn cũng chỉ có một nơi trú quân trung cấp cỡ lớn. Cộng thêm khoảng một nửa trên tổng số các nơi trú quân loại nhỏ hơn có quái hình người thì một ngày nào tối đã cũng không thịt được quá 2000 tên. Nếu như bất kể hậu quả, để nơi trú quân tăng lên một cấp. Sau đó dùngchiến thuật biển người, để lượng lớn người chơi đè chết lần giặc cỏ đổi mới đầu tiên khoảng một vạn giặc tên. Vậy mỗi ngày lượng đổi mới có thể đạt tới 2 vạn. Đến đây thì không thể xài biển người đập chết hết để tăng số đổi mới nữa. Vì giờ có tăng thêm thì cũng lực đâu ra mà đánh. Như vậy, một cái hương trấn cấp một, mỗi tháng làm như trâu cũng không gom góp đủ công huân để hối đoái một khối võ tướng chuyển chức lệnh. Huống chi những giặc cỏ này phải dùng NPC để xử lý chứ không thể để người chơi xử lý được. Bằng không số công huân này sẽ tính lên đầu người chơi chứ không được tính gộp lại cho lãnh chúa. Nhưng muốn để toàn bộ người chơi trong lãnh địa không giết NPC hình người mà chỉ đi săn thú á? điều này có thể xảy ra sao? NPC hình người kinh nghiệm lớn hơn đám quái vật khác nhiều. Không đánh bao giờ mới thăng cấp?
Bởi vậy đến bây giờ, ngoại trừ Dương Thiên ra, chưa có một người chơi nào khác hối đoái được võ tướng chuyển chức lệnh. Kỳ thật tình trạng này xảy ra cũng một phần là do Dương Thiên. Nếu không phải hắn đổi về quá mức điên cuồng thì hiện tại tỉ lệ hối đoái đoán chừng cũng chỉ khoảng 500:1 mà thôi. Tội nhân, tội nhân a!
Thế nên, hiện tại có 10 vạn công huân được ban thưởng ra. Đây không phải là con số nhỏ. Vì thế tất cả các thế lực lớn đều xoa tay, chuẩn bị làm một vố thật to.
Đương nhiên, trong số này không có Dương Thiên. Hắn cũng không quá để ý số công huân này làm gì. Nếu có đồ vật hắn thật sự quan tâm. Vậy trong sơn trại bị công chiếm lần này cũng chỉ có những bảo vật, bí tịch, bản vẽ trong kho hàng mà thôi. À, còn nữa, thần hồn bị đánh mất trong tông miếu Dương Thiên cũng muốn. Hơn nữa đây còn là thứ Dương Thiên muốn nhất có được nhất.