Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 6 - Chương 8: Tiết 8



Editor: Toujifuu

Ngưng thần tĩnh khí, ánh mắt của ta nhìn chằm chằm ngực của mục tiêu, chờ đợi trong nháy mắt đối phương phân thần chính là thời cơ tốt nhất ta xuất thủ.

Đột nhiên bên tai vang lên “Đinh ——” một tiếng, ta cả kinh, dây cung trong tay thiếu chút nữa buông ra. Truyền âm sẽ đến lúc này, nếu như ta không đoán sai, hơn phân nửa là nhóm thích khách phát. Lập tức cũng chiếu cố không được địch nhân tiến vào tầm bắn nữa, ta luống cuống tay chân mở ra bảng truyền âm. Không có thỉnh cầu trò chuyện, chỉ có một tin nhắn:

“Đắc thủ.”

Ta mừng như điên một trận, làm một thủ thế với Lăng Thiên, chúng ta lập tức trở về thành.

Khi chúng ta chạy tới tiền trang Đông Long, Vô Ảnh đã chờ ở nơi đó. Ta nhìn thoáng qua “la bàn” trong tay, mũi la bàn chỉ thẳng tắp phương hướng của hắn. Vô Ảnh lấy ra một mảnh kim loại nửa cung tròn lắc lắc, xác nhận không sai. Ta không nói hai lời lấy ra ba cục đá quái lạ cất trong thương khố, ánh mắt Vô Ảnh khẽ động, khóe miệng giương lên nụ cười.

Song phương lấy vật đổi vật không thiếu nợ nhau, sau đó mỗi người đi một hướng. Mục tiêu của ta là Vọng Tiên Thành.

Lăng Thiên không phải người tu chân, vào không được Vọng Tiên Thành, đành phải ở nhà chờ tin tức. Mà ta thì lại mang theo phân nửa chìa khoá trực tiếp tìm tới Thư lão đầu. Thứ ta mang về dẫn tới một hồi địa chấn lớn ở Vọng Tiên Thành, kinh động hết thảy đầu đầu lĩnh lĩnh. Ngày này, hết thảy người chơi cùng NPC ở trong thành đều thấy từ trên ngọn núi bồng bềnh trên bầu trời của tòa thành đánh xuống mấy đường hào quang, ngay cả cửa chính Xuân Dung Môn trung tâm đại điện Vọng Tiên Thành chưa từng mở ra cũng đã chầm chậm mở rộng trong một mảnh ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Có lẽ là bởi vì công lao lúc này của chúng ta cực đại, dưới sự yêu cầu cực lực của ta lão đại số một Tu Chân Minh rốt cuộc ngoại lệ để cho ma tộc Lăng Thiên bước trên địa bàn Vọng Tiên Thành, còn cùng với ta đi qua Xuân Dung Môn tiến vào đại điện. Khi ta cùng Lăng Thiên đi lên các bậc thang ở cửa chính, đều có thể nghe thấy tảng lớn tiếng hít khí cùng tiếng nghị luận ong ong như đàn ong vỡ tổ phía sau.

Chúng ta thấy được hết thảy cao tầng của Tu Chân Minh ở trong đại điện. Từ minh chủ đến trưởng lão lại đến các cấp quản sự, một người cũng không thiếu, đen thui lui một mảnh, mỗi người đều thân mang thụy quang (vầng sáng tốt lành) thực lực phi phàm. Mà khi chúng ta được hai trưởng lão dẫn theo lăng không bay lên lao tới thành Iro, thanh thế càng thêm hùng vĩ, các loại pháp bảo phi hành dẫn ra quang mang bất đồng. Như tốp sao băng màu sắc rực rỡ xẹt qua bầu trời.

So sánh với khí cụ phi hành của người ta, phi thuyền của ta thật sự là quá chưa đủ đẳng cấp. Cái gì kêu thoáng qua thiên lý? Xem tốc độ hiện tại đi tới của chúng ta sẽ biết. Không thông qua truyền tống trận, chúng ta vậy mà đã trực tiếp bay từ dải đất trung tâm Thập Vạn Đại Sơn đến thành Iro nơi giao hội của hai đại lục chỉ trong nửa tiếng đồng hồ! Sau khi một đoàn những cao thủ tu chân công khai đáp xuống ở trung tâm thành Iro, cả tòa thành thị đều lặng ngắt như tờ.

“Thư trưởng lão, cửa vào kia ở nơi nào, mau dẫn chúng ta đi vào.”

Minh chủ Tu Chân Minh là một vị văn sĩ mặt trắng không râu, khí chất nho nhã. Có vài phần tương tự với Vu Mạch mà ta quen biết. Sau khi ông đáp xuống đất không có nửa phần xem nhìn xung quanh, trực tiếp phân phó người bên cạnh. Thư trưởng lão vẫn là bộ dáng nho nhỏ ngồi trên quyển sách của lão bay tới bay lui, hiện tại nghe thấy minh chủ phân phó, chạy nhanh chóng.

“Ở bên này.”

Ta cùng Lăng Thiên bị Thư lão đầu kéo qua cùng dẫn đường, rất nhanh đi tới thần điện.

Động tĩnh của chúng ta lớn như vậy. Đám người Diệu Dương, Ám Dạ làm chủ nhân đương nhiên sẽ không không biết. Mới vừa đến trước thần điện, đã thấy thành viên hạch tâm của Đông Long đứng thành một hàng ở cửa.

“Du Nhiên, các cậu thế này là?”

Ám Dạ trầm giọng hỏi. Ta bước lên phía trước hai bước giải thích:

“Những người này đều là cao tầng của Tu Chân Minh Vọng Tiên Thành. Chúng tôi là tới mở ra thông đạo thăng tiên. Muốn đi tế đàn dưới đất của thần điện các anh.”

Ta chuyển đưa một ánh mắt cho hắn, những người này không thể đắc tội, tất cả những người đó đều là cao thủ nhất đẳng đó. Sợ rằng lấy ra bất kỳ một người nào cũng có thể phá hủy được nửa tòa thành. Ám Dạ quay đầu lại nhìn Diệu Dương một cái, Diệu Dương giương lên tay, tỏ ý mọi người Đông Long thối lui:

“Tôi là Diệu Dương thành chủ thành Iro. Các vị tiên trưởng đường xa mà đến vất vả. Mời đến, có gì cần hỗ trợ xin đứ đề xuất.”

Minh chủ Tu Chân Minh đánh giá Diệu Dương hai lượt, gật đầu nói:

“Yêu tộc? Tu vi rất không tồi. Yêu tộc có nhân tài mới xuất hiện như ngươi, cũng là may mắn của minh tộc chúng ta.”

Có thể có được sự tán dương của NPC có thể nói là địa vị đẳng cấp cao nhất trước mắt, sắc mặt của mọi người Đông Long đẹp hơn rất nhiều. Diệu Dương làm thành chủ, việc nhân đức không nhường ai cùng chúng ta đi tế đàn dưới đất. Lần nữa đi tới trước năm cây cột, Thư trưởng lão tràn đầy kinh thán xuyên qua đến xuyên qua đi ở trong đó, kích động đông sờ tây ngóng:

“Không sai. Không sai, đây là ngũ hành trụ, là cửa vào đi đến thông đạo!”

Ta cùng Lăng Thiên là lần thứ hai đến, thuần thục kích hoạt cây cột, rất nhanh một đám người đều xuất hiện tại trong khay cát âm dương.

Tương đối với biểu tình vui mừng lộ rõ trên nét mặt của một đám đầu đầu lĩnh lĩnh Tu Chân Minh. Ta cùng Lăng Thiên do đã tới một lần, cũng không cảm thấy mới mẻ. Chúng ta hiện tại quan tâm chỉ là hai nửa chìa khoá kia có phải thực sự có thể mở ra được thông đạo hay không.

Ngay khi ta suy nghĩ có nên nhắc nhở các vị đại nhân rõ ràng đã rơi vào trạng thái hưng phấn mà quên mục đích ban đầu một chút hay không. Diệu Dương nhích lại gần.

“Tiểu Lam, lần trước các cậu đến cũng là vì địa phương này đúng không?”

“Đúng, ngượng ngùng, không có nói rõ với các anh.”

“Không sao.”

Diệu Dương cười cười với ta, vươn tay ra, thoạt nhìn như là muốn vỗ vỗ vai ta. Lăng Thiên đột nhiên di một bước chắn giữa ta với Diệu Dương, lạnh lùng trừng hắn một cái, nói:

“Sau khi thông đạo này mở ra khẳng định sẽ có một trận đại loạn, anh tốt nhất vẫn nên suy nghĩ ứng phó thế nào so ra tốt hơn.”

Đầu mi Diệu Dương thoáng nhếch, trả lời:

“Mặc kệ loạn thế nào, chỉ cần thứ này ở bên trong thành Iro tôi, thì là vật trong tay tôi, sẽ chỉ mang đến chỗ tốt cho Đông Long. Có gì phải lo lắng.”

Mùi thuốc súng nồng đậm trong lời nói của hai người, ánh mắt song phương chém mười tám đao với nhau.

Ta thở dài không tiếng động, lần trước thấy hai người này thần thần bí bí trốn đi nói chuyện không cho ta nghe, còn tưởng rằng bọn họ ngấm ngầm có quan hệ nào đó, hiện tại xem ra, vẫn là cừu nhân gặp mặt bất hòa a.

“Được rồi được rồi, hình như các trưởng lão muốn mở ra thông đạo rồi.”

Ta kéo Lăng Thiên đi qua một bên, hiện tại đang có chính sự phải làm đây.

Trình tự mở ra thông đạo rất phức tạp, bất quá chuyện này không liên quan đến chúng ta, có bao nhiêu vị trưởng lão tu chân cướp làm rồi. Ba người chơi chúng ta chỉ cần nhàn nhàn đứng ở một bên xem náo nhiệt là được rồi. Loại cơ hội nhìn một đám đại nhân vật nhảy lên lủi xuống này vẫn là không nhiều, thật vất vả đặt xong chìa khoá, hỏa diễm hai màu vàng bạc trên hai cái giá cũng được đốt lên, sau khi bùm bùm vang loạn một trận, một mặt gương vạn đường hào quang nghìn dải thụy khí (khí tốt lành)xuất hiện trước mắt ở chúng ta. Cái gương phân hai mặt, nhìn qua từ bất kỳ góc độ nàu cũng sẽ nhìn thấy bên trong có một thang mây duỗi đến biển mây mênh mang xa xa.

Thế này được xem là mở ra rồi? Ta lắc đầu, không có nghe thấy động tĩnh, chứng minh còn có trình tự chưa làm. Thế nhưng nhìn bộ dáng của các trưởng lão, vây bắt cái gương quẹo trái quẹo phải u sầu đầy mặt, chẳng lẽ bọn họ cũng không biết kế tiếp nên làm gì?

“Thư trưởng lão, làm sao vậy?”

Ta tiếp cận qua nhỏ giọng hỏi, tiểu lão đầu gấp đến độ sắp khóc:

“Chúng ta đều đã dựa theo ghi chép trong sách mà làm a, làm sao lại không có hồi âm chứ? Thế nào sẽ chứ? Chẳng lẽ con đường này phong bế quá lâu, sứ giả tiếp dẫn đã không còn ở đây nữa sao?”

Sứ giả tiếp dẫn? Hóa ra còn có người tới đón mới được a. Nhưng mà cái gì kêu là không có hồi âm? Đang nghĩ ngợi, dư quang của ta quét thấy sâu bên trong biển mây trong gương có một vật nhanh chóng tới gần. Lại nhìn lại, hóa ra là một con tiên hạc. Sau khi tiên hạc tới gần dừng ở trên thang mây, gật đầu hành lễ với chúng ta nói:

“Các vị đạo hữu. Các vị hôm nay mở ra thông đạo này, có muốn từ nơi đây đăng nhập tiên giới hay không?”

Thanh âm tiên hạc trong sáng, thập phần êm tai. Kỳ quái chính là các trưởng lão tu chân mỗi người đều hình như nghe không hiểu, tất cả đều ngơ ngác vấn an nó. Minh chủ đứng trước mặt tiên hạc hành một lễ, nói:

“Xin hỏi vị tiên thú này có phải là người trông coi của thông đạo này hay không? Không biết chúng ta có thể từ đây tiến vào tiên giới hay không?”

Tiên hạc nghiêng nghiêng đầu nhìn ông ta, lại hỏi:

“Các vị có muốn từ đây tiến vào tiên giới hay không? Ta có thể dẫn đường cho các vị.”

Vẻ mặt minh chủ mờ mịt, hỏi lại:

“Không biết tiên thú có tiện đường hay không?”

Nghe thấy loại đối thoại ông nói gà bà nói vịt này ta nhất thời nhịn không nổi, cười ra tiếng. Nói:

“Minh chủ, tiên hạc đang hỏi có phải chúng ta muốn đi vào tiên giới hay không, nó nói có thể dẫn đường.”

Minh chủ Tu Chân Minh kích động cầm lấy tay ta:

“Ngươi có thể nghe hiểu tiên thú đang nói gì?”

“Đúng, nghe thấy rất rõ.”

Lòng ta nghĩ hóa ra bọn họ thực sự nghe không hiểu a, nói không chừng nhiệm vụ này chính là để cho Thần Ngữ Giả ta đây đến làm phiên dịch.

“Thật tốt quá. Xin chuyển cáo tiên thú chúng ta muốn tiến vào tiên giới.”

Ta đem lời của ông ta nói cho tiên hạc nghe, tiên hạc rõ ràng rất cao hứng, gật đầu với ta nói:

“Hóa ra là Thần Ngữ Giả đại nhân đời này, thất lễ. tu vi của mấy vị này đã đạt được điều kiện tiến vào tiên giới, ta lập tức mở ra thông đạo cho các vị.”

Nói xong, tiên hạc vẫy cánh, cái gương bắt đầu lay động như gợn sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.