Võng Du Chi Tình Định Lỗ Trư Đề

Chương 10: Con dơi thực bi thảm!



Dơi nhỏ bay lên, nằm úp sấp trên mặt Trầm Mặc, sau đó oanh liệt mà rơi vèo xuống đất.



Trầm Mặc bừng tỉnh, túm chặt cái quần của mình, không được cởi tiếp a.



Vũ Bạch hừ một tiếng, “Hứ.” Tay vẫn nhất quyết không rời khỏi cái quần của Trầm Mặc.



Trầm Mặc run run nói: “Tự ta đi sưởi là được rồi.”



Vũ Bạch lúc này mới buông tay, ngắm nghía con dơi, nhin nó run rẩy co rúm lại thành một cục, còn Trầm Mặc thì đang mải mê bảo vệ cái quần của mình mà không chú ý tới bên cạnh gió lạnh đang thổi vù vù.



Mặc dù sưởi ấm, nhưng hắn vẫn cảm thấy thân trên không mặc gì có chút lạnh mà hắt hơi một cái.



Vũ Bạch từ phía sau ôm lấy Trầm Mặc, khiến Trầm Mặc giật mình, cảm giác nóng bỏng lan tràn sau lưng.



“A, ta nhớ ra rồi, người ta bảo sau khi logout quần áo sẽ trở lại nguyên trạng như lúc đầu.” Trầm Mặc pha trò muốn rời khỏi vòng ôm của Vũ Bạch, vội vàng mặc quần áo tử tế, logout.



Vũ Bạch nhìn vòng ôm trống trơn của mình, lại nhìn con dơi đang ngước mắt tròn xoe nhìn bọn họ, lãnh đao đảo qua, con dơi run rẩy run rẩy, dùng cánh che ánh mắt, nó không biết gì đâu mà, hu hu.



Một lát sau, Trầm Mặc login, quần áo cũng đã về nguyên trạng, cá cũng hấp xong xuôi.



Sau khi ăn cá xong, Vũ Bạch cùng Trầm Mặc liền rời đi, Trầm Mặc nhìn sắc trời đã tối, ngủ trong trò chơi sẽ không tốt, tuy rằng công ty phát hành nói làm như vậy cũng không ảnh hưởng gì đến cơ thể, nhưng hắn vẫn rất hoài niệm cái gường êm êm không lớn không nhỏ lại cực kì thoải mái của hắn a.



Trầm Mặc mở miệng, nói: “Không còn sớm nữa, ta phải đi ngủ, logout trước nhé, ngủ ngon.”



Vũ Bạch vươn tay kéo Trầm Mặc đang tính chuồn đi.



“Làm sao vậy?” Đừng nói lại muốn hắn làm gối ôm nữa nhé, mặt đất thật sự cứng lắm, không ngủ được đâu.



“Hôn chúc ngủ ngon.”



“Hả?” Trầm Mặc cứng ngắc.



Vũ Bạch lặp lại một lần nữa: ” Hôn chúc ngủ ngon.”



Trầm Mặc hoàn toàn cứng ngắc, này, này, bọn họ đều là nam đó nha, hơn nữa đây không phải là nước ngoài, không cần phải hôn chúc ngủ ngon đâu a, hắn lắp bắp nói: “Ta… chúng ta… đều là nam mà… hôn… hôn cái gì?”



Khóe miệng giương lên, Vũ Bạch hôn nhẹ lên hai má Trầm Mặc: “Ngủ ngon.”



Trầm Mặc đần thối mặt, giây tiếp theo, cả cái bản mặt tròn tròn trở nên đỏ bừng, kích động vội vã logout.



Vũ Bạch tâm tình rất tốt mà nở nụ cười.



Con dơi nhìn Trầm Mặc đã biến mất mà kêu “Chi chi.” Nó không muốn ở lại đây nữa a.



Vũ Bạch nghe thấy thanh âm của nó, liền quay lại nhìn.



Con dơi không dám kêu thêm tiếng nào nữa, lạnh run nhìn Vũ Bạch, đừng nói là y muốn quẳng nó đi đó nha.



“Con dơi?”



Gật đầu gật đầu.



“Ngươi mang Trầm Mặc ra ngoài?”



Gật đầu gật đầu.



“Ngươi thích đi theo Trầm Mặc?”



Gật đầu gật đầu, cho dù trừng mắt nó, nó cũng cứ gật đầu.



“Thấy dáng người Trầm Mặc thế nào?”



Con dơi nghiêm túc nghĩ nghĩ, lắc đầu.



“Muốn ôm không?”



Gật đầu, a, không, lắc đầu lắc đầu.



“Ngươi là con dơi?”



Lắc đầu, à không, gật đầu gật đầu.



Vũ Bạch không hỏi lại nữa, gật đầu một cái, trực tiếp logout.



Con dơi há hốc miệng nhìn cả đám thay nhau biến mất, ô ô ô, đừng có lờ nó đi như vậy chứ.



Ngày hôm sau, Trầm Mặc vừa login, con dơi đã trực tiếp ghé vào mặt Trầm Mặc, Trầm Mặc bắt lấy nó kéo ra ngoài: “Làm sao vậy?”



Nó không phải là sợ ánh sáng sao, bây giờ mặt trời đang gay gắt lắm đó.



Con dơi nhìn Vũ Bạch login, mặc kệ ánh mắt lạnh băng băng của Vũ Bạch, vội vàng chui vào trong túi Trầm Mặc, nơi này thật thoải mái, so với tổ chim tốt hơn nhiều.



Trầm Mặc nhìn Vũ Bạch login, nghĩ đến nụ hôn chúc ngủ ngon tối hôm qua, mặt hắn tự nhiên đỏ bừng lên.



Vũ Bạch tâm tình tốt khẽ mở miệng.



Trầm Mặc có chút luống cuống, đừng nói y lại chuẩn bị hôn chào buổi sáng đó nha, dù hiện tại không còn sớm tí nào.



Vũ Bạch nhìn Trầm Mặc đang bối rối, đưa tay sờ sờ lên cái mặt đỏ bừng của hắn.



Người ta căn bản không làm cái gì a, thế mà mình lại nghĩ hươu nghĩ vượn. Trầm Mặc vì ý nghĩ của mình mà cảm thấy càng thêm ngượng ngùng, làm sao bây giờ, mặt hình như lại càng thêm đỏ, hắn không phải phát sốt rồi chứ. À, có thể là do tối hôm qua nghĩ ngợi nhiều nên không ngủ được, có lẽ hắn nên đi ngủ thêm chút nữa thì hơn. Trầm Mặc hạ quyết tâm lập tức logout.



Vũ Bạch tâm tình tốt liền truyền tống đến nơi khác làm nhiệm vụ.



Con dơi vì Trầm Mặc logout mà rơi ra khỏi túi hắn, hiện đang nằm thẳng cẳng trên mặt cỏ, ô ô ô, kháng nghị, nó không muốn phải ngủ trên đất đâu.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: con dơi, tổ chim ngủ có ngon không?



Chi chi (tổ chim chả mềm mại tí nào á)



Đoán được Trầm Mặc logout, tại sao con dơi lại không biến mất không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.