Võng Du Chi Tình Định Lỗ Trư Đề

Chương 17: Đồ vật này nọ không thể ăn bậy!



Lão nhân nói tiếp: “Hệ ẩn thực ra rất tốt, ngươi có thể một tay ôm cả đống mỹ nữ đấy.”



Cả đống mỹ nữ?



Lam Văn nếu như đang trong hình dạng con dơi, bị cả đám nữ hài tử nhéo qua nhéo lại, đó chính là ngược đãi, còn Thước Sa cũng là hệ ẩn, bất quá Thước Sa lúc nào cũng một bộ dáng trái ôm phải ấp, hắn khẳng định cũng rất thích thú.



“Ngươi nơi nơi đều được mọi người để mắt đến, không còn lựa chọn thứ hai đâu.”



Hắn hẳn là do quá mập mạp, hơn nữa bên người còn có Vũ Bạch siêu cấp mỹ nam, hiện tại lại có thêm Lam Văn cũng đẹp không kém, cộng thêm Thước Sa toàn thân lấp lánh, ánh mắt đồ kị hắn nhận quả thật không ít, hơn nữa còn có cả khinh bỉ nữa.



“Ngươi có thể có được kỹ năng bất đồng với người khác, là kỹ năng trên đời chỉ duy nhất có một cái đó.”



Duy nhất ý hả? Biến thành dơi nhỏ? Hay cánh dài điểu nhân? Trầm Mặc lắc lắc đầu.



“Ngươi còn có thể được đệ nhất mỹ nữ yêu thích nữa. Thế nào, là nam nhân đều thích mỹ nữ mà.”



Đệ nhất mỹ nữ? Vũ Bạch cũng đã dễ nhìn lắm rồi.



Trầm Mặc lắc đầu lắc đầu: “Lão vì sao luôn luôn nói hệ ẩn rất tuyệt? Lão làm như thế chẳng khác bọn tiếp thị hàng rởm muốn đẩy mạnh tiêu thụ vậy.”



Lão nhân da mặt dày quá thể cười nói: “Aha, ta có đề cử sao?”



Trầm Mặc: “…”



Nhìn lão nhân ăn xong gà nướng, Trầm Mặc nói tiếp: “Lão nói ăn xong sẽ đưa ta ra ngoài đó nha.”



Lão nhân mặt không đổi sắc trơ tráo đáp: “Ta đã đáp ứng sao, ta chỉ nói là có lẽ thôi mà.”



Trầm Mặc rơi lệ, vô sỉ a, so với Thước Sa còn vô sỉ hơn gấp N lần.



Đang vui vui vẻ vẻ đi theo Vũ Bạch cùng Lam Văn, chuẩn xác mà nói là theo Vũ Bạch đi tìm Trầm Mặc, Thước Sa hắt xì một cái rõ to, là ai đang nói xấu hắn thế?



Bụng Trầm Mặc phát ra tiếng kêu “Ọt ọt”, mặt có chút đỏ, nhỏ giọng nói: “Ta đói bụng rồi.”



Lão nhân tiện tay tung một cái bánh bao, trên chiếc bánh bao trắng nõn mềm mềm còn có thêm mấy dấu tay đen sì.



Trầm Mặc bi ai phát hiện hắn không thể ăn nổi.



Lão nhân lại kêu lên: “Tại sao lại không ăn, ngươi chẳng phải đang đói bụng sao?”



Cái này… không lẽ lại nói là do đã làm quá nhiều bánh bao đến phát sợ nên giờ hắn ăn không nổi nữa sao?



Trầm Mặc cười nói, “Một cái bánh bao thì làm sao mà no được.”



Lão nhân trợn trừng mắt, hung tợn nói, “Vậy ngươi rốt cuộc có ăn hay không?”



Trầm Mặc bị dọa vội vã trả lời ngay, “Không ăn.”



“He he, ngươi xác định ngươi không ăn?”



Trầm Mặc gật đầu lia lịa.



Lão nhân vươn một ngón tay, ấn lên hòn đá một cái, ngay lập tức trên hòn đá xuất hiện một cái lỗ, lão cười một cách đểu giả: “Ăn bánh bao, hoặc bị bạo cúc, cho ngươi chọn một.”



Cúc hoa Trầm Mặc co rúm lại, hắn nhắm mắt, đem bánh bao nuốt tọt vào bụng, bánh bao bẩn như vậy hẳn là sẽ không tiêu chảy đi, hức hức, đồ ăn trong trò chơi toàn mấy thứ tồi tệ như thế, chắc là sẽ không tiêu chảy đâu.



Lão nhân cười tủm tỉm, dễ gần nói, “Nhóc con, ngươi là tự nguyện sao?” Dám nói không tự nguyện, lão tử đem ngươi “răng rắc” liền.



Trầm Mặc toàn thân đổ mồ hôi, vội vàng gật đầu: “Ta là tự nguyện mà.”



Lão nhân đột nhiên cười ha hả, “A ha ha a, hô hô ha ha ha.”



Trầm Mặc há hốc mồm, lão nhân này không phải điên rồi chứ.



Lão nhân không cười nữa, rống lớn, “Lão tử tự do rồi, giang hồ, lão tử đến đây!!”



Vừa dứt câu, lão nhân đã biến mất.



Trầm Mặc há hốc mồm nhìn mặt đất nguyên bổn vừa nãy còn có người, hắn đứt quãng rên lên: “Mang ta…”



Thời điểm Trầm Mặc đang cực kì tuyệt vọng, cái động khẩu nhỏ phía trên nóc sơn động truyền đến thanh âm lão nhân, “Lão tử có quên cái gì hay không ta?”



Trầm Mặc vội hô to: “Ta a, lão quên ta, mau mang ta ra ngoài đi!”



Lão nhân lầm bầm lầu bầu nói: “Ta nghe tiếng vo ve gì ý nhỉ?”



Trầm Mặc càng thêm lớn tiếng hò hét, “Ta a, mang ta đi ra ngoài!”



Lão nhân ngoáy ngoáy lỗ tai: “Hừ, nên lấp cái lỗ này lại, nhỡ để ai đó ngã xuống thì thât không tốt.”



Này! Hắn đã ngã xuống rồi đó, à không, là lão bắt ta xuống mà! Trầm Mặc lo lắng hô to, “Mang ta đi ra ngoài đi!!”



“Uỳnh uỳnh!” Một tảng đá thật lớn chặn vào cái lỗ trên trần sơn động, cái động khẩu nho nhỏ thoáng cái đã bị lấp lại.



Trầm Mặc thực đau lòng, đừng có đùa giỡn người ta như vậy chứ.



Tác giả: Vì cái gì hắn ra không được? Là lão nhân quên mang đi, hay là do Ngư Tí cố ý lưu hắn lại?



Ha ha, bởi vì không làm canh dơi, cho nên cấp bậc của đại thúc vẫn dậm chân tại chỗ, hơn nữa diễn viên cũng nên có phúc lợi từ giò heo phải không? Cho nên mới thế này ~



Đại thúc thực ủy khuất, “Ta muốn đi ra ngoài, ta không cần phúc lợi.”



Ngư Tí cười gian, “Làm sao được, ta là tác giả, ta làm chủ.”



Đại thúc đáng thương nhìn Ngư Tí.



Ngư Tí trong lòng vênh váo, làm sao bây giờ, đại thúc đáng yêu như vậy thực khiến người ta muốn khi dễ a.



Đại thúc đáng thương mở miệng , “Vũ Bạch…”



Ngư Tí đổ mồ hôi, giả lả cười nói, “Sao, làm sao có thể a, mỹ nhân làm sao có thể tự dưng hiện ra trong động a a a!”



Mỗ bị PIA hóa thành sao băng bay vút trên trời, chớp mắt không thấy.



Mỹ nhân ôm đại thúc, hướng tới không trung không tiếng động nói hai chữ, “Ngu ngốc.” Bây giờ đâu phải đang trong mạch truyện chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.