Võng Du Chi Tình Định Lỗ Trư Đề

Chương 20: Không cho phép bu vào xem!



Trầm Mặc không nhìn kênh thiên hạ đang xôn xao bàn tán, hắn kéo bảng hảo hữu ra, lựa chọn tên Vũ Bạch: “Ta ra được rồi.”



Vũ Bạch trả lời rất nhanh: “Tới liền.”



Thoáng cái biến mất ngay trước mặt Thước Sa cùng Lam Văn, mặc kệ Thước Sa đang oai oái kêu to: “Mỹ nhân! Mang ta đi nữa a!”



Còn Lam Văn trực tiếp không nhìn Thước Sa, cũng biến mất theo.



Thước Sa giơ chân đạp đạp: “Này! Ngươi đi đâu thế?”



Nhưng không có ai đáp lại hắn, ở đây chỉ còn lại một mình bắn bơ vơ trơ trọi.



Vũ Bạch tới vị trí Trầm Mặc đã chỉ, nhưng không nhìn thấy Trầm Mặc, chỉ nhìn thấy một con gấu mèo nhỏ mập mập tròn tròn cao cỡ nửa người, y chỉ liếc sơ qua gấu mèo nhỏ, rồi lập tức nhìn về phía nơi khác, nhưng không tìm được người, lạ nhỉ, vị trí hảo hữu biểu thị ở đây mà.



Gấu mèo nhỏ Trầm Mặc trực tiếp nhào vào trong lòng Vũ Bạch, ách, sai lầm rồi, mà hắn mới chỉ định nhào tới, đã bị Vũ Bạch giơ tay chặn lại, sau đó bay vèo một cái, rơi tọt vào trong ***g ngực Lam Văn.



Lam Văn đỡ được gấu mèo nhỏ, ôm vào lòng, nghi hoặc hỏi Vũ Bạch: “Trầm Mặc đâu?”



Vũ Bạch lắc lắc đầu, tỏ ý không thấy.



Gấu mèo Trầm Mặc bị ném đau mà phát ra tiếng kêu “Ô ô ô” thảm thiết.



Hắn bò ra khỏi lòng Lam Văn, ánh mắt đen tuyền ướt sũng nhìn Vũ Bạch, móng vuốt mập mạp chỉ vào y, mắng: “Hỗn đản, sao lại đánh ta.”



Lam Văn kinh ngạc ôm lấy gấu mèo nhỏ: “Ngươi biết nói tiếng người?”



Vũ Bạch trực tiếp đoạt lấy gấu mèo nhỏ, ôm thật chặt.



Thấy vậy, Lam Văn khó chịu quay sang vặc nhau với y: “Vì cái gì lại cướp nó, nó cũng không phải Trầm Mặc, ngươi tranh với ta làm gì?”



Vũ Bạch mặt không chút thay đổi ôm thật chặt gấu mèo nhỏ tròn tròn: “Đúng là hắn.”



“Cái gì?” Lam Văn chưa kịp phản ứng, “Trầm Mặc? !”



Gấu mèo nhỏ gật đầu, “Ừ.”



Cằm Lam Văn rơi bịch xuống đất , miệng há ra thật to, xem chừng có thể nhét cả quả trứng vào cũng được.



“Ngươi, sao ngươi lại thành như vậy ?!”



Gấu mèo nhỏ Trầm Mặc trốn trong lòng Vũ Bạch, chỉ chừa cái mông nhỏ lông nhung đen tuyền chổng ra bên ngoài, còn phát ra thanh âm mơ hồ: “Chán ghét.”



“Hảo, hảo…” Miệng Lam Văn lại càng há ra thật to.



“Hảo cái gì?” Trầm Mặc đợi hơn nữa ngày vẫn không chịu nhìn Lam Văn, lát sau hắn mới chịu quay đầu lại dò xét Lam Văn cùng đôi mắt đang mở thật to kia.



“Thật đáng yêu!” Lam Văn lớn tiếng kêu lên, xúc động muốn ôm chặt gấu mèo nhỏ, kết quả bị Vũ Bạch một cước đá bay.



Gấu mèo nhỏ thở phì phì nhảy ra ngoài, trừng mắt nói: “Lão tử mới không đáng yêu.”



Lam Văn cười tủm tỉm nói, “Thật sự rất đáng yêu.”



“Bốp!”



Trên đầu Lam Văn lại nhiều thêm một cái u thật to.



“A a! Mỹ nhân! Ta cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!” Thước Sa đột nhiên xông ra, hướng về phía Vũ Bạch muốn ôm lấy, nửa đường hắn bỗng dưng khựng lại, nhìn chằm chằm vào cái thứ gì đó đen đen trắng trắng trong long y, “Đây là cái gì? Mỹ nhân dưỡng sủng vật mới sao? Ai nha, mỹ nhân hẳn là nên chọn mấy sủng vật đẹp đẽ cao quý, như là rồng hổ này nọ á, cái thứ xấu hù này để ta quẳng đi giùm ngươi nha.” Nói xong, hắn lao tới định cướp Trầm Mặc.



Trầm Mặc càng thêm sống chết trốn trong lòng Vũ Bạch, thầm mắng hỗn đản, rồng mới nhăn nheo xấu xí, nào có đẹp như hắn a.



Vũ Bạch trực tiếp vươn chân đạp một cước, Thước Sa bay vèo tới bên cạnh Lam Văn, không để ý tới dấu chân hồng hồng thật to trên mặt, Thước Sa mị mị cười nói, “Đánh là thương, mắng là yêu, tùy tiện ngươi thích đánh thế nào cũng được a.”



Gấu mèo Trầm Mặc vươn một móng vuốt chỉ vào Thước Sa, mắng to hai chứ: “Biến thái.”



“Mỹ nhân nói biến thái thì chính là biến thái, ủa?” Thước Sa bừng tỉnh, tò mò nhìn Trầm Mặc, “Ngươi có thể nói sao, dáng vẻ của ngươi trông rất quen.”



Không, không thể nào, hắn thành cái dạng này mà còn nhìn ra được hắn là ai sao?



Thước Sa chỉ vào gấu mèo Trầm Mặc, nói: “Ngươi chính là quốc bảo trong truyền thuyết?”



Gấu mèo Trầm Mặc trực tiếp ngã chổng vó.



“Ha ha.” Thước Sa chống nạnh cười to, “Ta đã đoán đúng rồi phải không, bất quá thanh âm của ngươi tại sao lại giông giống tên Trầm Mặc mập mạp kia nhỉ?”



Gấu mèo Trầm Mặc đầu đầy hắc tuyến, đáp: “Ta chính là Trầm Mặc.”



“Hả? Không phải chứ. Ngươi tại sao lại thành như vậy?” Thước Sa đánh giá Trầm Mặt từ trên xuống dưới, “Thân mình vẫn mập mạp như cũ, nhưng chiều cao lại bị tụt xuống gần nửa.”



Trầm Mặc: = =



“Ngươi làm gấu mèo cũng tốt.” Ánh mắt Thước Sa đột nhiên lóe sang: “Bán khẳng định sẽ được rất nhiều tiền.”



Trầm Mặc lại tiếp tục trốn trong lòng Vũ Bạch, mà y lúc này cũng đang tản ra lãnh khí quét qua Thước Sa, còn Lam Văn cũng khinh bỉ đứng ở bên cạnh Vũ Bạch nhìn hắn.



“Ha ha.” Thước Sa đến gần một bước, Vũ Bạch lập tức ôm gấu mèo cùng Lam Văn lui ra phía sau một bước, “Ta chỉ đùa một chút thôi mà, không cần tỏ thái độ như vậy chứ.”



“Kỳ thật như vậy tốt lắm nha.” Thước Sa vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà tiếp tục nói: “Chúng ta có thể thu vé vào cửa, để mọi người tới xem gấu mèo, như vậy cũng có thể kiếm tiền a, đúng không, ta thật sự là quá lợi hại, ơ?” Mọi người chung quanh Thước Sa đều đã biến mất không thấy tăm hơi, “Này! Đừng bỏ lại ta một mình a, ta chỉ nói giỡn thôi mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.