Trầm Mặc mới vừa login, liền đụng phải một người.
“A, thực xin lỗi.” Trầm Mặc ôm cái đầu bị đụng đau, rối rít nói.
“…”
Ơ? Hắn không biết phải giải thích thế nào, vì cái gì tên mặc áo trắng trước mặt còn đứng đây? Hay là y muốn chặn đường?
Nghĩ vậy, Trầm Mặc nâng chân bước sang bên trái, người trước mặt cũng đi theo sang bên trái, đi sang phải, người trước mặt cũng đi theo sang bên phải.
Trầm Mặc nổi giận, đây rõ ràng vốn là gây sự mà.
Trầm Mặc ngẩng đầu định mắng, không ngờ phát hiện mình cách gương mặt Vũ Bạch rất gần, chỉ cần hơi lại gần một chút là có thể hôn lên rồi, mặt của hắn nháy mắt đỏ bừng.
Vũ Bạch lẳng lặng nhìn Trầm Mặc, nhìn màu sắc biến hóa trên cái bản mặt kia thật thú vị.
Trầm Mặc kinh hoảng thối lui, lắp bắp nói, “Ngươi… ngươi như thế nào lại ở đây?”
Vũ Bạch chỉ nói có một chữ: “Chờ.”
Trầm Mặc rơi lệ thảm thiết, không lẽ y chờ hắn, mà chắc không phải đang đợi hắn đâu nhỉ, ừ, đúng vậy, khẳng định không phải chờ hắn.
Trầm Mặc nghĩ như vậy, bèn cười toét miệng: “Ngươi đang đợi ai hả? À, ta đi trước, không quấy rầy ngươi nữa.”
Vũ Bạch nói thêm một chữ nữa: “Chờ ngươi.”
Trầm Mặc lệ rơi giọt ngắn giọt dài, vì cái gì lại đợi hắn, hắn không có đắc tội với y mà.
Vũ Bạch lấy cung tên lấp lánh ra.
Trầm Mặc sợ phát run lên, không phải là muốn giết hắn đó chứ.
“Móng heo.” Vũ Bạch xoay người đi thẳng.
Trầm Mặc đen mặt thầm nghĩ: ngươi đi của ngươi, ta sao phải đi theo.
Vũ Bạch ngừng lại, nói: “Nhanh.”
Trong đầu Trầm Mặc kêu gào không ngừng, chỉ là không hiểu sao hai chân vẫn cứ thành thành thật thật đi theo, ô ô ô, nam nhân quả nhiên nửa người dưới đều là động vật, vì cái gì chân cứ muốn di chuyển thế này…
Trầm Mặc nhìn sách nấu ăn, phát hiện nhiệm vụ móng heo kho đã hoàn thành, nhiệm vụ mới là gà nướng.
Ngó Vũ Bạch đang chém giết lợn rừng, Trầm Mặc lựa chọn im lặng đứng ở một bên, chờ đến phiên mình nhặt móng heo.
Lúc Vũ Bạch ăn, Trầm Mặc chần chờ mãi mới mở miệng: “Ta không cần phải làm móng heo nữa, nhiệm vụ bây giờ là làm gà nướng.”
Ánh mắt xinh đẹp của Vũ Bạch liếc Trầm Mặc một cái sắc lẻm.
Trầm Mặc run lên: “Ý của ta là, chúng ta đi giết gà, có gà nướng ăn, gà nướng rất thơm nha, gà nướng thơm ngào ngạt nha.” Vì cái gì hắn cảm thấy hắn giống như đang dụ dỗ trẻ hư không nghe lời thế này? Lắc lắc đầu, muốn đem ý tưởng quái dị lắc cho rơi ra ngoài, hắn không phải thúc thúc biến thái đâu nha.
Vũ Bạch trực tiếp cự tuyệt: “Không cần.”
“Vì cái gì?” Trầm Mặc bi phẫn .
“Ta còn chưa ăn đủ.” Lý do thực đúng lý hợp tình.
Trầm Mặc: “…”
Rốt cục, cũng đến một ngày Vũ Bạch nói: “Đi thôi.”
Đã làm móng heo đến phát chán, giờ Trầm Mặc cứ nhìn đến móng heo là đã ngán ngẩm chẳng buồn ăn, cho nên nhất thời phản ứng không kịp, “Đi đâu?”
“Gà nướng.”
Trầm Mặc kích động , hắn rốt cục không cần làm móng heo nữa rồi, chỉ cần không làm móng heo nữa, làm cái gì cũng được a.
Thu hồi lời nói lúc nãy, hắn tình nguyện làm móng heo còn tốt hơn.
“A!”
“Ôi!”
“Đau quá!”
Mấy thanh âm thảm thiết kia đều từ một người mà ra.
Trầm Mặc hung hăng trừng mắt nhìn Vũ Bạch đang an nhàn nhắm mắt dựa vào gốc cây, ô ô ô, vì cái gì hắn bị gà mổ đến độ phải chạy khắp nơi thế này, đau quá đau quá.
“Ngươi vì cái gì không giết gà?” Y mà chịu ra tay thì hắn đâu phải chịu khổ thế chứ.
Vũ Bạch mở hờ đôi mắt, nhìn kẻ đang bị gà đuổi chạy té khói Trầm Mặc, lại nhắm hai mắt lại, “Không thích, gà nướng.”
Này, này mà là lý do sao?! Trầm Mặc bi phẫn, thích ăn móng heo cho nên mới giết lợn rừng, không thích gà nướng thì lại để hắn đáng thương mà đi bắt gà?!
Ta chặt, ta chặt. Trầm Mặc hóa bi phẫn thành sức mạnh xông vào giữa đàn gà, hậu quả của việc làm xúc động đó là: “A! Đừng mổ cái mông lão tử.”
“Chân đau quá.”
“A a, vì cái gì gà lại có thể bay chứ, đây là phạm quy nha.”
Trầm Mặc thất bại quay về nhìn lông gà bay đầy trời, cùng với mỹ nhân nằm dưới tán cây, đột nhiên cảm thấy một bức họa đẹp tuyệt mỹ, lông gà màu trắng tựa như bông tuyết bay phấp phới, bên dưới là một người nhắm mắt suy tư dưới vòm cây.
Trầm Mặc càng nhìn càng choáng váng.
Mỹ nhân mở mắt, khóe miệng khẽ giương lên .
Thật… thật là đẹp mắt, giống như tiên nhân vậy, Trầm Mặc ngây ngốc nhìn cảnh tượng đẹp đến độ không thực này.
Băng sơn mỹ nhân bỗng phun ra một chữ: “Bẩn.”
Cảnh đẹp liền tiêu tan không sót lại một mảnh, Trầm Mặc dùng sức dụi dụi mắt, rõ ràng là cái tên băng sơn nhàm chán nằm dưới tàng cây, chứ đâu phải mỹ nhân.
Vũ Bạch trực tiếp sử dụng “thanh khiết thủy tinh” lên bộ y phục trên người Trầm Mặc.
Nhìn quần áo hắn sáng bừng, hai tròng mắt Trầm Mặc sáng rực lên, cái này dùng thật tốt a. Bất quá, y đang lôi kéo hắn làm gì?
“Ngủ.”
Trầm Mặc nhìn mỹ nhân trong ngực, cùng danh sách bạn tốt chỉ có duy nhất một cái tên Vũ Bạch trơ trọi, và cái bụng đầy thịt của mình… Ô ô ô, lão tử chán ghét băng sơn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đại thúc dính đầy lông gà trông có giống một cái gối lông mềm mềm, ôm vào sướng sướng không nhỉ? ^^——