Võng Du Chi Tổng Tài Là Người Yêu

Chương 18-2



Trịnh Duẫn Hạo vừa bước vào khu vực phòng làm việc của tổ nghiên cứu liền thấy Tại Trung đang ủ rũ cắn môi ngồi tại chỗ không biết đang làm gì, ánh mắt mơ hồ không có tiêu cự cùng khuôn mặt đờ đẫn, hoàn toàn lộ ra dáng vẻ có tâm sự nặng nề.

Trịnh Duẫn Hạo trong lòng khẽ thở dài, vừa định không bước vào, lại bất ngờ đối mặt với ánh mắt của Tại Trung.

Mặc dù cũng không lường trước được tình huống bốn mắt nhìn nhau, Trịnh Duẫn Hạo vẫn bình tĩnh nhìn cậu, nghĩ tới đã hai ngày không gặp thật đúng là vô cùng tưởng niệm. Ngược lại cũng không phải muốn nói Tại Trung lớn lên dễ nhìn bao nhiêu, thế nhưng ở cậu lại tản mát ra một loại mị lực, dù chỉ nhìn trong thoáng chốc, cũng bất tri bất giác ghi nhớ diện mạo của cậu vào trong lòng.

Kim Tại Trung càng không ngờ tới mình chỉ tùy tiện nhìn ngó loanh quanh lại thấy được ánh mắt của tổng tài, trong nháy mắt cậu cứ như vậy ngơ ngác nhìn Trịnh Duẫn Hạo, không hề ý thức được mình làm vậy thất lễ như thế nào.

Lục Tiếu nhạy bén cũng chú ý tới ánh mắt của hai người, trong lòng cũng là thiên toàn địa chuyển, biết nhiều cũng không phải là điều tốt!

Trạng thái này chỉ kéo dài đúng 5s, Kim Tại Trung liền hồi phục lại tinh thần, hơi mất tự nhiên mà chuyển hướng nhìn, trái tim không ngừng đập thình thịch, trong nhất thời khó lấy lại được bình tĩnh.

Anh ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ là tới tìm mình? Không đúng không đúng! Nếu vậy thì anh ta phải đi thẳng về phía này mới đúng.

Tại Trung len lén liếc mắt, nhìn Trịnh Duẫn Hạo đã vào phòng làm việc của tổ trưởng. Tuy rằng có thể thở phào một cái, thế nhưng trong lòng lại đột nhiên cảm thấy có chút mất mát, giống như bản thân vốn đang mong đợi…

Nhưng mà cậu mong đợi cái gì chứ?Tổng tài cũng coi như là một người bạn thân thiết của cậu, nhưng mà đối phương lại có ý nghĩ như vậy, mình làm sao có thể đáp ứng được chứ, như vậy sẽ mang đến cho anh ta càng nhiều phiền phức.

Quên đi Kim Tại Trung, còn muốn tính toán gì nữa, một mình mày đã đủ phiền toái rồi, không cần tìm thêm phiền toái cho người khác.

Kim Tại Trung lấy lại tinh thần dọn dẹp bàn làm việc, tập trung tinh thần vùi đầu giải quyết công việc còn tồn đọng.

Trịnh Duẫn Hạo sau khi vào phòng làm việc cũng không biết nên làm gì, trong lòng vẫn còn lưu lại vẻ mặt kinh ngạc cùng ánh mắt nghi ngờ vừa rồi của Tại Trung.

Mà Từ tổ trưởng bởi vì hắn bất ngờ xuất hiện cũng bị dọa không ít, ông lập tức đứng dậy lắp bắp nói: “Tổng… tổng tài! Ngài… ngài sao lại tới đây?”

Trịnh Duẫn Hạo tùy ý liếc mắt nhìn ông, tự mình ngồi xuống ghế salon hỏi một câu: “Mấy ngày nay công tác thế nào?”

Từ tổ trưởng sửng sốt, tiếp tục lắp ba lắp bắp: “Công… công tác? Vẫn rất tốt…Tôi, tổ nghiên cứu chúng tôi vẫn đang không ngừng nỗ lực!”

Ai, cũng không nên cười nhạo Từ tổ trưởng của chúng ta nói chuyện khẩn trương a, sự thật là… Ông vừa rồi còn đang chơi DOTA! Ai ngờ được tổng tài lại đột nhiên vi hành tới đây?! Tại sao tới cũng không chịu thông báo một tiếng! Là muốn nhóm trạch nam kỹ thuật bọn họ cùng với tổng tài đấu trí đo dũng khí sao a a a!Trong lòng Từ tổ trưởng không ngừng gào thét.

Trịnh Duẫn Hạo cũng không để ý nhiều, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Cậu ấy…Ý tôi là Kim Tại Trung, công tác của cậu ấy thế nào?”

Từ tổ trưởng lại tiếp tục sửng sốt, không biết trong hồ lô của tổng tài rút cuộc chứa những gì, một tháng trước bỗng nhiên đem người mang đi, một tháng sau lại ù ù cạc cạc ném người trở lại, tuy rằng rất có thể là do Tại Trung chọc giận Trịnh Duẫn Hạo, thế nhưng cậu khi trở về đây cũng không bị khai trừ này nọ, không phải ông nên giúp cậu ta nói tốt vài lời sao?

Suy nghĩ một hồi, cũng tính toán xong, Từ tổ trưởng liền trả lời: “Tổng tài, Kim Tại Trung của tổ chúng tôi vẫn luôn nỗ lực, nhất là sau khi được tổng tài rèn luyện trong hơn một tháng qua, sau khi trở về cũng đã thay đổi tác phong, hơn nữa hiệu suất làm việc cũng tốt hơn rất nhiều! Hơn nữa, những người khác cũng theo đó mà học tập cậu ấy, mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc!” Thế nào thế nào! … Tổng tài ngài phải nên tăng lương cho chúng tôi hay không?!

Trịnh Duẫn Hạo nghe xong khẽ gật đầu, suy nghĩ một lát lại nói: “Cậu ấy nếu như… tôi nói là nếu như, muốn trở lại lầu 16, ông nhớ kỹ phải báo cho tôi biết.” Nói xong liền đứng lên vỗ vỗ quần áo đi ra ngoài.

Hả?! Chỉ như vây rồi đi?

Từ tổ trưởng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Trịnh Duẫn Hạo mở cửa đi ra ngoài, trong lòng không khỏi nghi ngờ: Tổng tài nói nếu Tại Trung muốn trở lại lầu 16 thì nói hắn? Vì sao những lời này lại có chút đáng ngờ nhỉ?

Từ tổ trưởng bị những nghi ngờ này nhất thời làm cho choáng váng đầu óc, nghĩ chuyện này thấy sao cũng không thấy thích hợp, vì vậy ông ôm suy nghĩ “có nghi vấn nhất định phải giải quyết đúng lúc” đi ra khỏi phòng làm việc tìm Tại Trung.

Mà Tại Trung mới vừa nhìn theo bóng dáng tổng tài rời đi, quay đầu lại đã đối mặt với ánh mắt sắc bén của Từ tổ trưởng.

Tại Trung giật mình lập tức đứng lên hô: “ChàoTừ tổ trưởng!”

Từ tổ trưởng gật đầu ra hiệu cho cậu theo ông đi ra ngoài.

Tại Trung trong lòng ngờ vực, tổng tài vừa mới tới phòng làm việc của bọn họ, sau khi người rời đi Từ tổ trưởng lập tức đến tìm mình, hai chuyện này khẳng định có liên quan.

Chẳng lẽ tổng tài muốn gọi mình trở lại lầu 16?

Ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, Tại Trung tuy rằng cảm thấy có chút hoảng sợ, nhưng trong lòng lại không hề có ý chống cự.Thật sự cần phải trở lại, nhưng mà sẽ cảm thấy không tự nhiên đi?

Tại Trung vừa đắn đo suy nghĩ vừa đi theo Từ tổ trưởng vào phòng làm việc.

Từ trơ trọi ngồi trên ghế salon đánh giá chàng thanh niên tài giỏi đẹp trai trước mắt.

Ừm, tuy nói Kim Tại Trung tuổi còn trẻ, sự từng trải không nhiều, nhưng mà được cái vẻ ngoài không tệ lắm, đi ra ngoài cũng sẽ không bị người ta nói tổ nghiên cứu bọn họ không có ai trông nên hồn, năng lực của cậu ta cũng không tồi, cuối cùng trong cả nhóm tổ viên thì cậu ta là người có nhiều sáng kiến nhất.Tuy rằng trước đây có chút lười nhác, nhưng mà xem ra một tháng vừa qua được tổng tài huấn luyện không tồi, mồi ngày đều chịu khó đi sớm về trễ, làm việc cũng không còn lười biếng, thật khiến cho người ta cảm thấy vui mừng.

Nghĩ tới đây, Từ trơ trọi không giấu nổi tâm tư lập tức nở một nụ cười quỷ dị, khiến cho Tại Trung đứng đối diện vừa thấy liền hoảng sợ.

Ôi thần linh ơi! Tổ trưởng nhìn cậu chằm chằm một hồi thì cười quỷ dị là có ý gì đây! Lông mao toàn thân đều dựng đứng hết cả rồi!

Từ trơ trọi ho khan một tiếng, khẽ nói: “Ừm, công tác mấy ngày nay có thuận lợi không?”

Tại Trung lập tức cung kính trả lời: “Cũng không tệ lắm, mọi thứ đều thuận lợi.”

“Ừ. Tôi nói a tiểu Kim, cậu cảm thấy công việc ở tầng 16 như thế nào? ”

“Cảm thấy?”Tại Trung ngừng lại, tựa như không nghĩ ra từ gì thích hợp để hình dung.

“Đúng vậy, so sánh với công việc bây giờ, cậu đối với công tác khi còn ở bên cạnh tổng tài có cảm thụ gì?”

“Tôi…” Đoán không được trong hồ lô của tổ trưởng chứa những gì, Tại Trung suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi thấy cũng không khác nhiều lắm, ở đây tôi học được rất nhiều điều, cũng nhận thức được tầm quan trọng của việc đoàn kết hợp tác, mà với công việc ở trên lầu tôi lại có thể thử nghiệm cảm giác một người tự giải quyết mọi chuyện.” Ví dụ như một người viết nhận xét về trò chơi, một người tìm ra được bí quyết pha cà phê ngon, một người làm công tác chơi game… Kim Tại Trung 囧囧

Từ tổ trưởng nghe xong ý kiến của cậu liền không biết nên trả lời như thế nào.

Suy nghĩ một hồi cảm thấy vẫn là không nên vòng vo, Từ trơ trọi mở miệng: “Ai, tôi nói thẳng ra vậy, tổng tài vừa mới tới tìm tôi, nói nếu như cậu vẫn còn muốn làm việc ở tầng 16 thì có thể quay trở lại, tôi bây giờ đang muốn hỏi ý của cậu ra sao.”

Hả?!

Tại Trung kinh ngạc có chút đứng không vững, tuy rằng cũng đã nghĩ tới Trịnh Duẫn Hạo sẽ gọi cậu quay trở lại, nhưng đó là suy nghĩ của hai ngày trước. Khi đó Trịnh Duẫn Hạo vừa mới tỏ tình, bản thân đã ngay lập tức cự tuyệt, còn tưởng rằng dựa theo tính cách bá đạo của hắn sẽ tìm cách cưỡng ép, thậm chí lạm dụng tư quyền để bắt cậu trở lại trên đó làm việc, cậu cũng đã nghĩ nếu hắn vẫn còn quấn lấy mình liền đơn giản xin nghỉ việc. Thế nhưng suốt hai ngày qua, không thấy hắn có động tĩnh gì, cứ tưởng hắn đã chịu bỏ qua, thì ra đối phương da mặt cũng chưa có dầy như vậy, trong lòng Tại Trung nghĩ thầm, thậm chí còn nảy ra suy nghĩ “Nếu có thể trở lại cũng tốt”.

Suy nghĩ vừa mới thoáng qua trong đầu, Kim Tại Trung liền thấy tay chân có chút luống cuống.

“Ai, đã bảo cậu đừng có trừng mắt nhìn tôi như thế làm tôi sợ a!” Từ trơ trọi đợi nửa ngày cũng không thấy Tại Trung trả lời liền ngẩng đầu lên nhìn cậu, thiếu chút nữa thì bị ánh mắt trừng to của cậu hại cho bệnh tim tái phát, tên nhóc này sao lại có đôi mắt to vậy chứ!

Tại Trung lắp bắp trả lời: “Không, không phải…Nhưng mà tổ trưởng, tổng tài thật sự nói như vậy sao?”

“Tôi sẽ đem loại chuyện này ra đùa giỡn hay sao? Cho dù cậu có muốn trở về, tổ chúng ta vốn luôn thiếu người, để tổng tài đem cậu đi tôi còn thấy luyến tiếc đấy! Tôi hỏi cậu nghĩ thế nào, nếu như muốn trở lại thì để tôi với tổng tài.”

“Tôi…”Kim Tại Trung ngập ngừng, tuy rằng muốn nói không muốn trở lại, thế nhưng trong lòng lại không khỏi hoài niệm một tháng qua, thế nhưng nếu nói muốn về… Không phải là tổng tài đã từng nói qua rồi sao! Đừng tưởng tôi không biết ý tứ anh ta muốn gọi tôi về là gì! Không phải là đại sắc lang đang chờ con thỏ nhỏ sập bẫy sao!

Nhưng mà, mình thực sự không muốn quay lại sao?

Kim Tại Trung do dự, nghĩ trái nghĩ phải cũng không biết phải làm sao cho ổn thỏa, không thể làm gì khác hơn là hỏi lại một câu: “Tôi… tôi có thể có một yêu cầu không?”

Từ trơ trọi ngạc nhiên: “Yêu cầu? Cậu nói tôi nghe thử một chút.”

“Ừm…tôi nghĩ theo đúng phân công ban đầu phải công tác ở trên đó 3 tháng, tôi có thể lên trên làm thêm một tháng còn dư sau đó sẽ quay trở lại, được không?” Đây là biện pháp Tại Trung cho là hợp lý nhất, nếu chỉ đơn giản đồng ý, có khả năng sẽ bị giữ lại ở trên đó! Nhưng nếu đưa ra yêu cầu này, có thể thỏa mãn nguyện vọng của mình, cũng như không cần lo lắng sẽ bị tổng tài bắt lấy. Ha ha ha, Kim Tại Trung cậu thực sự là thông minh tuyệt đỉnh mà!

Thế nhưng… Kim Tại Trung, cậu nghĩ với tính cách của tổng tài nhà mình, cậu sẽ thoát được sao????

Từ trơ trọi thấy yêu cầu của Tại Trung cũng rất hợp lý, liền đáp ứng: “Vậy tôi ngày mai sẽ nói qua với tổng tài, để cho ngài ấy dàn xếp. Nhưng mà cũng phải nói thật lòng, tôi không muốn để cậu đi chút nào, công việc hiện tại của phòng chúng ta vẫn là không thể thiếu cậu a!

… Cho nên, Từ tổ trưởng nguyên nhân ngài luyến tiếc tôi là vì hai ngày nay tôi trở nên rất có năng lực đúng không…

Thế nên dù trong lòng vẫn có chút khúc mắc, thế nhưng không thể phủ nhận tầng 16 là một nơi rất tốt a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.