Võng Du Chi Tổng Tài Là Người Yêu

Chương 19-2



Về đến nhà tắm rửa xong cũng gần tới chín giờ, Trịnh Duẫn Hạo đoán chừng lúc này Kim Tại Trung vẫn còn chưa ngủ, nhưng mà nghe giọng điệu của Xương Mân, khả năng Kim Tại Trung lên trò chơi không quá cao.

Suy nghĩ một chút, vẫn là mở máy tính.

Nhưng khi nhìn thấy biểu tượng của trò chơi, hắn lại không muốn nhấn vào. Không có Kim Tại Trung, mình lên có ý nghĩ gì đâu?

Nhớ lại lần trước lên diễn đàn, Trịnh Duẫn Hạo do dự một lát rồi quyết định vào xem.

Trịnh Duẫn Hạo không có thói quen lên diễn đàn, trong mắt hắn những người hay tập trung ở đó đều là những kẻ rảnh rỗi không có việc gì làm hóng chuyện thị phi, hoặc một số người chơi lên đó hỏi phương pháp vượt phó bản. Bản thân là một người chơi tinh anh, Trịnh Duẫn Hạo chưa bao giờ có nhu cầu hóng chuyện bát quái hoặc hỏi đấu pháp. Là người chơi chân chính, sẽ không ở diễn đàn khoe khoang mình bị trò chơi đùa đến chết đi sống lại như thế nào, mà phải là một người giỏi tìm kiếm những điểm BUG, khiến cho mình hưởng thụ cảm giác đùa giỡn người xây dựng trò chơi! (Yoon: À vâng, bị phát hiện lợi dụng BUG mà không báo cáo là cẩn thận bị banned nick nha anh =-=)

Đương nhiên, Trịnh Duẫn Hạo lên diễn đàn cũng chỉ vì muốn nhìn đại lệnh truy sát trong truyền thuyết có phải là thật hay không. Lần này, phải điểm vào coi sự thật có bị bẻ cong hay không!

Thực ra a đồng chí tổng tài, ngài vì sao cứ thích tìm ngược vậy a???

Điểm vào bài post vẫn còn đang nổi bật ngay trang đầu tiên, Trịnh Duẫn Hạo trong lòng cũng có chút thấp thỏm.

Lâu chủ: Nhân danh hiên hạ quy thuận phục vụ khí quan gia, chúng ta thực không thể nhẫn nhịn a!!!

2L: Nga, lần đầu tiên thấy lệnh truy sát a! Ngồi trên sô pha hóng chuyện ~

3L: A tiểu băng ghế! Không ngờ chuyện này lại huyên náo lớn đến như vậy? Ngay cả những người chơi cao cấp cũng tức giận??….. (⊙o⊙)

Lâu chủ: Vì cái gì nữ thần của chúng ta lại phải đau khổ đứng trước miếu nguyệt lão đợi chờ tên hoa hoa công tử phụ lòng kia?!! Vì cái gì??! Nhìn hai người bọn họ xem, hoàn toàn không xứng đôi, nữ thần sao lại muốn chịu ngược a!!!

5L: Lâu chủ, ngươi làm quan còn chưa rõ ngọn ngành sự việc cứ như vậy mà nói xấu Trung Nguyên Nhất Điểm Kim có phải không nên không? Cẩn thận bị người ta phỉ báng.

Lâu chủ: 5L, ta bị ai phỉ báng! Đó là sự thật! Đêm hôm trước rõ ràng là Trung Nguyên Nhất Điểm Kim phát thiếp vàng cả sever đều biết, hừ, đến tối hôm nay cũng vẫn chưa thấy bóng dáng hắn ở đâu! Nữ thần của chúng ta cũng không biết đang ở nơi nào chờ đợi, gia tộc các người muốn nói gì đây, rõ ràng người không liên lạc được! Đây là phiến hôn (lừa gạt kết hôn)a!!!

7L: Phiến hôn? Có nghiêm trọng như vậy không …. Tuy rằng ta không biết Trung Nguyên Nhất Điểm Kim, thế nhưng ta tin tưởng nữ thần a, con mắt nhìn người của nàng không thể kém như vậy ~~~ chỉ là, thực sự đau lòng cho nữ thần của chúng ta a….

8L: Ai nói Trung Nguyên Nhất Điểm Kim không phải là kẻ đểu giả, trước đây thì dây dưa với Tố Nhan tỷ của chúng tôi, bây giờ còn lớn gan vứt bỏ nữ thần! (Yoon: đá đít mi, con nhỏ kia không phải tham tiền rùi bỏ Tại Trung đáng yêu của chúng ta sao =-= cứ làm như nó vô tội ý)

….

567L: Đã bao nhiêu ngày rồi a? Choáng váng, người bị truy sát ngay cả thân ảnh cũng không thấy.

568L: Nói đúng a, truy sát hay không truy sát cũng được, tốt xấu gì cũng phải nói cho rõ ràng mọi chuyện a…Nữ thần cũng không thấy login, thật là không thú vị!

….

620L: Bắt ngựa có ai đi hay không? Cầu tổ đội!

621L: 620L, muốn tổ đội sao lại tới đây?

622L: 621L, đó không phải là ta hỗ trợ tăng thứ hạng cho bài post này sao ~!

….

Trịnh Duẫn Hạo lật qua vài trang nhìn thử, ngoại trừ lúc đầu là một đám người kêu gọi truy sát Trung Nguyên Nhất Điểm Kim, từ giữa trở đi thì đã từ bỏ chuyện truy sát,cầu hai người trở lại, sau cùng chính là một đám người nói chuyện phiếm.

Đầu đầy hắc tuyến tắt diễn đàn, Trịnh Duẫn Hạo nghĩ thế giới võng du quả nhiên không đáng tin a!

Cuối cùng hắn cũng không có lên trò chơi, hắn không muốn vừa lên đã bị một đám người không hiểu chuyện phát tới một đống tin nhắn vô dụng chỉ để bát quái mối quan hệ của hắn cùng người nào đó, tuy rằng không nói ra nhưng trong lòng Trịnh Duẫn Hạo cũng có chút chờ mong mọi người đối với quan hệ của bọn họ sẽ tán thành….

Nằm ở trên giường lấy ra điện thoại di động, Trịnh Duẫn Hạo lật tới số điện thoại của Kim Tại Trung, do dự một hồi lâu liền quyết định nhắn tin cho cậu.

“Công việc mấy ngày nay thế nào?”

Ai, hình như hơi cứng nhắc… Xóa đi!

“Có nhớ tôi hay không?”

… Hừ,nhắn tin kiểu này không phải là tự tìm ngược sao? Không được không được, xóa đi! Viết lại!

“Mấy ngày nay cậu không ở đây, tôi cảm thấy không thoải mái… Có chút nhớ cậu.”

… Loại giọng điệu này thực sự thích hợp với mình sao? Vì sao lại cảm thấy có chút nũng nịu như đám con gái a a a!

Trịnh Duẫn Hạo tức giận ném điện thoại, loại chuyện này quả nhiên không thích hợp với hắn, làm thế nào cũng thấy không được tự nhiên a.

Nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, Trịnh Duẫn Hạo vẫn cảm thấy có lẽ trước tiên nên suy nghĩ làm sao để Kim Tại Trung nảy sinh hảo cảm với mình trước đã. Đúng vậy, đối với thẳng nam thì không thể sử dụng bạo lực, phải để cậu ta không tự chủ được mà thích mình mới là lựa chọn chính xác.

Thế nhưng, bước đầu tiên nên làm thế nào….?

Trịnh Duẫn Hạo bắt đầu tập trung suy nghĩ, còn chưa kịp nghĩ ra ý tưởng gì, lại nghe được tiếng báo tin nhắn truyền tới.

Trịnh Duẫn Hạo nằm trên giường mắt nhắm mắt mở mò mẫm chiếc điện thoại đã bị mình ném sang một bên, vừa nhìn thì thấy là tin nhắn của Kim Tại Trung gửi tới.

Không khỏi kinh ngạc, hắn cấp tốc mở ra nhìn.

“Tổng tài…. Anh sau này có thể không nhắn những tin như vậy có được không? Tôi rất xấu hổ a…/(ㄒoㄒ)/~~”

Trịnh Duẫn Hạo có chút nghi ngờ, mình rõ ràng còn chưa có gửi tin nhắn cho cậu ấy mà.

Nhưng vừa tiện tay cuộn lên….

“Mấy ngày nay cậu không ở đây, tôi cảm thấy không thoải mái… Có chút nhớ cậu.”

….

Kháo! Có phải mình bị hoa mắt không!! Đây không phải chính là tin nhắn mình vừa mới soạn ra sao!!! Từ bao giờ điện thoại di động lại có chức năng tự động gửi đi a!!!!

Trịnh Duẫn Hạo sợ hãi từ trên giường ngồi bật dậy, quả thực vẫn khó có thể tin nỗi lòng của mình vô tình bị tiết lộ như vậy a!

Luống cuống tay chân cầm lại điện thoại, nhanh chóng gửi lại một tin cho đối phương.

“Tôi gửi nhầm người, cậu hãy coi như không có gì xảy ra a!”

Nhấn xuống gửi đi.

Vừa gửi xong, hắn lại tiếp tục ném điện thoại!!!!

Mình bị ngu ngốc rồi sao, đầu óc mê muội thật không có thể diện a, trả lời như vậy không phải là tự cho mình một cái bạt tai sao?! Trịnh Duẫn Hạo, chỉ số thông minh của mày để cho chó ăn rồi à!

Sắc mặt của Trịnh Duẫn Hạo lúc này có thể nói là vô cùng muôn màu muôn vẻ, hắn trực tiếp tắt điện thoại di động, quyết định đem hết thảy trôi vào quên lãng, những việc vừa rồi khẳng định không phải do mình làm…. Khẳng định không phải mình… Không phải…

Mà ở bên kia, Kim Tại Trung sau khi nhận được tin nhắn trả lời liền yên lặng, vốn định nhắn lại, thế nhưng cậu có thể đoán tổng tài hiện tại khó có khả năng thụ thương, vậy là từ bỏ ý định.

Tuy rằng như vậy sẽ khiến cho đối phương tổn thương, thế nhưng cậu không có biện pháp tiếp nhận tình cảm của hắn, không chỉ bởi khoảng cách địa vị, mà càng nhiều hơn chính là cậu không thể tưởng tượng được cậu và hắn sẽ ở cùng một chỗ, giống như lợi dụng tình cảm của đối phương để được nâng đỡ…. Đơn giản là quá kinh khủng!

Chuyện của Tuấn Tú đã đủ khiến cậu sứt đầu mẻ trán, chính là sống một cuộc sống bình thường là tốt nhất.

Kim Tại Trung vẫn đơn thuần cho rằng mọi tổn thương tình cảm đều có thể dùng thời gian để chữa lành.

Buổi tối Tuấn Tú gọi điện tới, nói với cậu muốn ra nước ngoài, hiện tại mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, nhanh nhất trong khoảng nửa tháng nữa là có thể bay sang Italia.

Kim Tại Trung hiển nhiên không nghĩ tới em trai muốn chữa lành tổn thương bằng cách chạy trốn sang nước ngoài, thậm chí ngay cả đối với anh trai là cậu cũng không thèm thương lượng một chút đã chuẩn bị rời đi.

“Vậy luận văn của em thì làm sao bây giờ a?” Kim Tại Trung lúc đó hỏi một câu.

“Một thời gian sau em sẽ quay lại…. Nhưng mà anh, anh cứ yên tâm đi, em mấy ngày nay đã suy nghĩ rất kỹ, muốn em trong chốc lát quên đi cậu ấy, khẳng định em làm không được… Thế nhưng chỉ cần rời xa cậu ấy, nhìn không thấy nghe không được, ta cảm thấy mình vẫn là có thể… Không, nhất định có thể quên được cậu ấy!”

Kim Tại Trung nghe vậy cũng chỉ có thể trầm mặc, cũng không nói nhiều lời an ủi vô ích, chỉ khẽ dặn dò vài câu:” Khi nào phải đi, nhớ nói với anh, anh đưa em tới sân bay….”

“Vâng… Chỉ là, chuyện này em không bàn bạc qua với anh mà đã tự quyết định, anh có trách em không?”

Kim Tại Trung cười cười: “Tiểu quỷ! Trách em để làm gì! Anh trai em còn chưa được ra nước ngoài bao giờ, em xem anh lăn lộn bao nhiêu năm vậy mà cũng chưa từng được đi nước ngoài công tác, xấu hổ muốn chết! Em sang đó nhớ phải cô gắng cho Kim gia chúng ta một cái mặt mũi a, cũng để cho ba mẹ trên trời an tâm.”

“Vâng, em sẽ cố gắng…. Anh đối với em tốt như vậy, em sẽ nuôi anh cả đời!”

“Nuôi anh?” Kim Tại Trung phì cười, “Anh trai em còn muốn lấy vợ, mới không cần em nuôi đâu.”

“Đúng vậy đúng vậy, bao giờ thì anh mới lấy được vợ a? Em đợi lâu lắm rồi a, anh xem anh lớn lên nhìn cũng không tệ, thế nào mà một chút động tĩnh cũng không có?”

Kim Tại Trung vốn đang hi hi ha ha,vừa nói tới chuyện lấy vợ không hiểu sao trong đầu lại lập tức xuất hiện hình ảnh của Trịnh Duẫn Hạo, sợ tới mức lắp bắp trả lời: “Lấy vợ và vân vân đều phải do duyên phận a…” Như thế nào đột nhiên lại nhớ tới tổng tài?! Khẳng định mình bị trúng tà rồi!

….

Từ trong hồi tưởng tỉnh lại Kim Tại Trung lắc lắc đầu, muốn đem hình ảnh Trịnh Duẫn Hạo ném ra khỏi đầu. Kim Tại Trung, mày nhất định không được để tổng tài mê hoặc, nhất quyết phải phân rõ giữa công việc và tình cảm a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.