Võng Du Chi Tổng Tài Là Người Yêu

Chương 26



Trịnh Duẫn Hạo nhận thấy gần đây tâm tình của Tại Trung có vẻ không được tốt cho lắm.

Tổng tài đại nhân suy nghĩ một chút,đoán có lẽ tâm tình của người yêu không tốt nhất định là do tên nhân yêu Hạo Thủy Chi Thương kia ảnh hưởng.

Chết tiệt! Vốn tưởng chuyện chỉ như giọt nước nhỏ xuống sẽ không để lại dấu vết gì, không nghĩ tới Tại Trung lại quan tâm đến Hạo Thủy Chi Thương như vậy…

Này này, chẳng lẽ đây còn không phải do lỗi của tổng tài ngài hay sao?

Đã chẳng biết hối cải lại còn không biết lượng sức, tưởng muốn xoay chuyển trời đất hả tổng tài đại nhân, thật đúng là đáng ngại.

Vương tử Trầm Tiểu Bính: Em đã nói mà, anh tốt nhất là đừng có làm cái gì hết!

Hạo (←Tổng tài đại nhân cơ trí đổi tên): Bây giờ nói thì có ích gì, tuy rằng em ấy nói không phải lo lắng, nhưng mà xem ra em ấy vẫn còn rất để tâm đến chuyện này… Nhìn thấy em ấy như vậy, nhiều lúc anh chỉ muốn nói thẳng ra!

Vương tử Trầm Tiểu Bính: Muốn nói ra?! Anh không muốn sống nữa à? Muốn cùng anh ấy nói thẳng còn không bằng trực tiếp chia tay, sau này anh…ít nhất…còn có thể giữ được danh dự, nếu không thì không chỉ danh dự không còn lại còn bị người ta đá, phỏng chừng ngày hôm sau lại bị người của viện tâm thần cưỡng chế mang đi…╭(╯^╰)╮

Hạo: …Như vậy sao… Được rồi, vậy em nói thử anh nghe, làm thế nào để em ấy thoát khỏi cái bóng ma ấy.

Vương tử Trầm Tiểu Bính: Thoát ra? Trong thời gian ngắn phỏng chừng là không thể, hơn nữa anh càng quan tâm lại càng dễ làm bại lộ mọi chuyện đó, có khi lại khiến mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa!

Hạo: …. Em nói cũng như không! Anh không muốn dùng phương pháp phải kéo dài thời gian, anh muốn nó phải có hiệu quả nhanh cơ! Không phải pháp y bọn em cũng từng được học qua về tâm lý học sao?

Vương tử Trầm Tiểu Bính: Tên tra công nhà anh, anh tưởng em là mèo máy cái gì cũng biết à! Dùng xong thì lại coi như giẻ lau vứt qua một bên không thèm quan tâm! Còn dùng lời nói để công kích em, thúc giục em, quấy rầy em! Em làm sao nghĩ ra được nhiều thứ như vậy chứ! Mà cho dù có nghĩ ra được, cũng chưa chắc đã dùng được a a a a! (Hạ Anh: bình tĩnh anh ơi Σ( ° △ °|||))

Hạo: Muốn anh mời ăn thì đừng dong dài, làm xong chuyện này anh bao em ăn một năm!

Vương tử Trầm Tiểu Bính: Ba năm!

Hạo: Một năm!

Vương tử Trầm Tiểu Bính: …Hai năm rưỡi!

Hạo: Một năm rưỡi… còn cò kè mặc cả nữa thì một bữa ăn cũng không có đâu!

Vương tử Trầm Tiểu Bính: QAQ tra công đúng là tra công, giao dịch thành công! Đợi sau này khi hai người đã tu thành chính quả, em chắc chắn sẽ nói cho anh ấy biết tất cả những chuyện xấu xa mà anh đã làm!

Hạo: Những chuyện xấu xa đó phần lớn đều là chủ ý của em, cám ơn!

Vương tử Trầm Tiểu Bính: TAT…..

Cuối cùng, Trầm Xương Mân cho ra một chủ ý cũng không tính là chủ ý.

Vương tử Trầm Tiểu Bính: Có phải là anh chưa tóm được anh ấy đúng không?

Hao: Tóm? Cậu ấy đã có tình cảm với anh.

Vương tử Trầm Tiểu Bính: …. Ý em là tóm được thân thể anh ấy á, về mặt tinh thần thì không cần quá lưu tâm!

Hạo: Ý của em là?

Vương tử Trầm Tiểu Bính: Làm chưa?

Hạo:…

Vương tử Trầm Tiểu Bính: …Anh làm chuyện đó hay chưa? Chẳng lẽ…. hai người là nhược công cường thụ?!!!! Duẫn Hạo ca, anh chuyển làm mặt dưới từ lúc nào vậy!!!!

Trịnh Duẫn Hạo: (#‵′)!

Hạo: Thu hồi cái suy nghĩ bậy bạ của em lại!Anh không phải là người hời hợt như vậy!

Vương tử Trầm Tiểu Bính: Em khinh bỉ anh, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa làm được chứng tỏ anh là một tên nhát gan!!!!

Hạo: Em nếu còn không tập trung vào vấn đề chính anh không ngại chuyển từ một năm rưỡi xuống còn nửa tháng đâu!!!

Vương tử Trầm Tiểu Bính: !!!! Cái gì? Không phải nói là hai năm sao? Anh có nhầm hay không!

Mắt thấy Trịnh Duẫn Hạo có lẽ sắp bùng nổ, Trầm Xương Mân cũng lập tức lấy lại vẻ nghiêm túc.

Vương tử Trầm Tiểu Bính: Anh nghe em lập tức làm anh ấy, tất cả mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết!

Kim Tại Trung ngồi một ngày một đêm trong phòng làm việc cũng không được tự nhiên, bởi vì ánh mắt của tổng tài đại nhân bỗng nhiên trở nên đặc biệt âm trầm…..

Tuy rằng trước đây ánh mắt của tổng tài đại nhân cũng không được bình thường, thế nhưng đó là ánh mắt tràn đầy yêu thương, nhưng hiện tại… Tại Trung lại cảm giác được có âm mưu!

Tan sở, Kim Tại Trung thu dọn xong đồ đạc liền chuẩn bị rời đi, ngày hôm qua sau khi xin xỏ thuyết phục mãi một hồi được Trịnh Duẫn Hạo đồng ý cho cậu về nhà, cơ hội tốt như vậy không thể để lãng phí! Vừa nghĩ tới chiếc máy tính lẻ loi hiu quạnh không nơi nương tựa, cùng với chiếc giường ấm áp của mình…. A ha ha! Cuộc sống không bị tổng tài quấy rầy chính là thiên đường a~!!

Thế nhưng cuộc sống tốt đẹp nhưmơ của Tại Trung còn chưa kịp hoàn thành đã bị phá vỡ từ giây phút Trịnh Duẫn Hạo bước chân vào thang máy.

“Bữa tối cùng nhau được không.” Trịnh Duẫn Hạo nở một nụ cười tiêu chuẩn.

Không!

“…Tôi muốn về nhà!” Kim Tại Trung nỗ lực mở to hai mắt ra vẻ đáng thương.

“Chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm, ăn xong anh sẽ đưa em về.” Trịnh Duẫn Hạo vô cùng tự nhiên đặt bàn tay to lớn của mình lên vai Tại Trung.

Cảm thấy nếu cự tuyệt có vẻ hơi tuyệt tình, Tại Trung không thể làm gì khác hơn ngoài gật đầu.

“Ai ai ai, đừng có lộ ra vẻ mặt giống như là đang bị anh ức hiếp được không, rõ ràng ngày hôm qua người chủ động nhào vào lòng anh hôn anh là em, em bày ra vẻ mặt như này người khác lại tưởng anh đã làm chuyện gì thương thiên hại lý!” Trịnh Duẫn Hạo lên án.

Kim Tại Trung liếc mắt:“Anh nói linh tinh gì đó, khi đó là chỉ là tâm tình của tôi nhất thời không khống chế được!” Haizz, thời điểm người đàn ông bị tổn thương sẽ trở nên đặc biêt ngu ngốc…..Chuyện ngu ngốc như cưỡng hôn Trịnh Duẫn Hạo cũng làm ra được, mình xong đời rồi!

Trịnh Duẫn Hạo giơ tay vuốt qua cần cổ nhỏ bé của Tại Trung:“Ai ya, mới qua vài ngày đã muốn lên mặt rồi sao? Nếu không tối nay anh qua nhà em đi, tuy rằng nơi đó có hơi nhỏ một chút, thế nhưng cũng có thể coi đó là một loại lạc thú ha?” Nói xong còn đặc biệt cười gian xảo.

Tại Trung bị hắn trêu chọc nhất thời đỏ mặt, vừa định nhe răng cắn hắn một cái lại chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động.

“Ai nha buông ra, có điện thoại kìa!”

Trịnh Duẫn Hạo miễn cưỡng buông tay khỏi cần cổ của Tại Trung, khi rời đi ngón tay lại như vô tình mà cố ý vuốt ve lông tơ trên cổ, trong lòng lại cảm thán làn da của vợ thực sự rất mềm mại!

Kim Tại Trung vừa né tránh ngón tay của Trịnh Duẫn Hạo vừa nghe điện thoại.

“A lô Tuấn Tú…. Aish, đừng nhúc nhích!” Tại Trung co cổ lại, tay trái giơ lên muốn đẩy bàn tay không an phận của Trịnh Duẫn Hạo ra khỏi cổ.

Kim Tuấn Tú bên kia điện thoại:“Anh? Anh đang nói chuyện với ai vậy?”

Kim Tại Trung thật vất vả mới đẩy được ngón út của Trịnh Duẫn Hạo ra, lại làm như muốn cắn:“Không có, chỉ là một con gà đen mà thôi, nó đặc biệt thích dán người! Anh đang chuẩn bị chặt nó đem đi nấu canh a!” Nói xong lại hung hăng trừng mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo, trong lòng không khỏi than thở, vị tổng tài lạnh lùng cao ngạo của lúc trước đi đâu mất rồi? Còn cái tên vừa mặt dày lại vừa ngốc nghếch này là ai mình không biết, ai đó mau mang anh ta đi dùm đi!!!

Kim Tuấn Tú: “A…. gần đây dịch cúm gia cầm đang bùng phát, anh hạn chế tiếp xúc với chúng đi nha… Chặt nấu canh thì thôi, hiệp hội bảo vệ động vật sẽ không bỏ qua cho anh.”

Tại Trung nghe vậy không khỏi bật cười, tiến đến nói bên tai Trịnh Duẫn Hạo: “Em trai tôi nói anh là gia cầm, tôi nghĩ nó thực sự là thâm minh đại nghĩa ha ha ha!”

Trịnh Duẫn Hạo vừa nghe những lời này suýt chút nữa thì nổi giận, nhưng ngại đối phương là cậu em vợ nên quyết định không chấp nhặt, trước hết cứ để bọn họ nói chuyện cho thoải mái, buổi tối sẽ hảo hảo trừng trị tiểu yêu tinh này, thuận tiện đem mọi tâm tư tình cảm của em ấy thu lại đặt hết lên người mình, ai, mọi người căn bản là không hiểuđược cái cảm giác nhàn nhạt ưu thương của các vị tướng quân sắp bị thua trận đâu. Then chốt việc mất đất còn tính ở trên đầu mình, chỉ là khế đất bị thay đổi giữa hai thân phận mà thôi~~~!

Bên này Tại Trung lại đang cùng em trai nói chuyện vui vẻ.

“Anh, em hiện tại đang trên đường bắt xe về, khoảng chừng một tiếng nữa sẽ về đến nhà.”

“Em về sao lại không thông báo trước cho anh một tiếng? Anh còn chưa chuẩn bị gì!”

“Không cần phức tạp làm gì, tùy tiện mua vài thứ là được rồi, em cũng chỉ ở lại một ngày một đêm thôi, ngày mốt em sẽ bay sang Italia…”

“Nhanh vậy sao, không phải lúc trước em nói còn cần phải đợi một thời gian nữa sao?”

“Thủ tục bên kia làm rất thuận lợi… Mà ngày mai anh có thể xin nghỉ được không? Em muốn đi thăm ba mẹ…Lần này em đi có lẽ phải hơn một năm mới có thể quay lại, dù sao cũng phải đi gặp ba mẹ thông báo một tiếng….. Nếu không đến lúc trở vềbọn họ sẽ mắng em đó.”

“Ừm được, trở về hai anh em mình cùng đi.”

Hai người nói tạm biệt sau đó tắt máy, Tại Trung khẽ thở dài, nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo: “Em trai của tôi trở về, tôi phải tới siêu thị mua nguyên liệu để về nhà nấu cơm…Buổi tối không thể cùng anh ăn cơm…”

“Không mời anh tới nhà em sao?” Trịnh Duẫn Hạo bỗng nhiên hỏi.

“Cái gì?” Kim Tại Trung sửng sốt.

“Em trai của em trở về, anh cũng nên tới gặp mặt, thuận tiện…. Em chừng nào mới chịu nói cho em trai em biết chuyện của hai chúng ta?

“…Có nhất thiết phải nói bây giờ không?” Tại Trung hơi do dự, “Nó vừa mới bị thất tình, tôi nếu mang anh tới gặp nó không phải ngang với cho nó một nhát đao sao?”

“Em đó, thật đúng là quá tốt bụng.” Trịnh Duẫn Hạo vỗ vỗ đầu cậu, “Vậy để anh đưa em về, chuyện này em cũng không thể lại cự tuyệt anh đi?”

Tại Trung vui mừng gật đầu: “Cám ơn anh, Duẫn Hạo.”

Trịnh Duẫn Hạo cười lưu manh: “Khách khí vậy sao? Đợi khúc mắc của em trai em được cởi bỏ, anh muốn được đổi thân phận a.”

Tại Trung không nói gì chỉ cười, nghiêng đầu hôn một cái lên gò má của Trịnh Duẫn Hạo, biểu thị sự đồng ý.

Khi Trịnh Duẫn Hạo đưa Tại Trung về đến nhà Tuấn Tú vẫn chưa về tới nơi, nhìn hắntrên tay mang theo bao lớn bao nhỏ, nhìn đi nhìn lại dù gì cũng là lao động không công, Tại Trungcũng không chút thương tiếc lợi dụng hắn một chút.

“Muốn vào nhà em còn phải giúp em làm công, nếu không sau này anh đổi nghề, làm em trai của em được không?”

Tại Trung liếc mắt nhìn hắn: “Đều sắp ba mươi rồi còn muốn làm em trai nhỏ? Phỏng chừng mấy cậu thanh niên hai mươi nhìn thấy anh có khi còn gọi anh là chú!”

“Anh đã nói em gần đây càng ngày càng tùy tiện lên mặt,đợi em trai em đi rồi anh nhất định sẽ làm em!”

“Làm… làm cái gì chứ… Không cho phép anh nói lung tung!” Kim Tại Trung vừa dọn dẹp lại phòng bếp vừa cùng Trịnh Duẫn Hạo đấu võ mồm.

Trịnh Duẫn Hạo nhìn thấy cậu dọn dẹp phòng bếp vô cùng thuần thục, trong lòng lại cảm thấy ấm áp: “Tại Trung, em so với lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đã thay đổi rất nhiều.”

“Thay đổi?” Tại Trung đang rửa rau nghe vậy cũng không ngẩng đầu, chỉ hỏi, “Thay đổi cái gì?”

Trịnh Duẫn Hạo thân mật bước tới gần cậu: “Lúc mới gặp nhau,em rất nhát gan, là tên nhóc da mặt mỏng, nhưng lại thích đi vuốt mông ngựa người khác, còn thích ở trước mặt anh cậy mạnh…. Nói chung tính cách của em lúc đó rất không được tự nhiên. Còn bây giờ thì lá gan đã lớn hơn nhiều rồi, dám cãi lời anh, hơn nữa… càng khiến anh trầm mê hơn so với trước đây.”

Kim Tại Trung nghe đánh giá của Trịnh Duẫn Hạo liền bật cười: “Tôi trước đây thiếu tự nhiên đến như vậy sao?”

“Đúng vậy, lúc trước anh còn hoài nghi vẻ thiếu tự nhiên đó thật ra là do em tự ngụy trang, muốn làm ra vẻ phức tạp, thế nhưng sau khi tiếp xúc với em mới biết em thực sự là người đơn giản.”

“Ngụy trang….” Tại Trung như có điều suy nghĩ, “Tôi lúc trước quả thực cũng có ngụy trang một chút….Chỉ là hiện tại có anh làm chỗ dựa, lớp bảo hộ cũng có thể buông lỏng một chút…”

Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng đi lên trước,vòng tay ôm lấy hông của Tại Trung: “Em không còn cần lớp bọc bảo vệ nữa, bởi vì anh sẽ là người bảo vệ cho em, vĩnh viễn cũng sẽ không bị phá hủy…”

Bất ngờ bị ôm khiến cho Tại Trung có chút giật mình, sau khi lấy lại tinh thần vừa định nhắc nhở Trịnh Duẫn Hạonên đi về, lại chợt nghe thấy tiếng mở cửa.

“A em trai tôi về rồi!” Tại Trung vội vàng đẩy hắn ra, đè giọng nói thầm với hắn,“Đã nói anh nên về sớm đi, bây giờ nó về thấy anh thì chúng ta phải làm sao bây giờ?!”

Trịnh duẫn hạo buông tay ra, bật cười nói: “Tại Trung em quá khẩn trương rồi, em trai của em sẽ không suy nghĩ gì đâu.”

Trong lúc hai người còn đang nói chuyện trong phòng bếp, Tuấn Tú đã hoan hỉ mở cửa đi vào.

“Anh, anh đâu rồi?”

Tại Trung xoa tay đi ra khỏi phòng bếp: “A Tuấn Tú sao em về sớm vậy…. Anh chỉ vừa mới bắt đầu chuẩn bị đồ ăn…. Mà sao lại nhiều túi như vậy?”

“Đường xá không quá đông nên đi cũng nhanh… Đúng rồi, em có mua áo lông cho anh, anh mấy năm nay luôn luôn tiết kiệm, mùa đông vẫn nên mặc ấm một chút… Cũng nên ăn hoa quả…. A? Ai đây anh?” Kim Tuấn Tú đang huyên thuyên cùng anh trai thì liền thấy Trịnh Duẫn Hạo từ phía sau bước ra.

“A, anh ấy? Là… là người qua đường…” Tại Trung vừa nói xong hận không thể tự tát mình một cái.

Kim Tuấn Tú kinh ngạc: “Người qua đường?”

Trịnh Duẫn Hạo thu thập xong biểu tình, cười nói: “Xin chào,anh là đồng nghiệp của anh trai em,anh tên Trịnh Duẫn Hạo. Anh trai em sau khi mua đồ ăn xong đi về không được tiện cho lắm, vậy nên anh tiện đường đưa cậu ấy về.”

Kim Tuấn Tú cũng không quá hoài nghi, chủ yếu vẫn làdo nụ cười của Trịnh Duẫn Hạo thực sự rất chân thành, thực sự không cách nào phản cảm với người có nụ cười chân thành như vậy: “A vậy cám ơn anh! Anh có muốn ở lại ăn cơm không?”

Trịnh Duẫn Hạo vừa muốn mở miệng trả lời lại nghe Tại Trung nói thẳng một câu:“Không!”

Trịnh Duẫn Hạo: “….”

Kim Tuấn Tú: “…..”

Trịnh Duẫn Hạo: “Ha ha…. Nhà anh còn có việc nên không làm phiền hai anh em em nữa… Anh đi trước, sau này thường tới công ty bọn anh chơi nha!” Nói xong trừng mắt Tại Trung một cái rồi rời đi.

Tại Trung khẽ gãi cổ ngại ngùng nói: “Lần sau gặp lại a….”

“Phanh” một tiếng đóng cửa.

Kim Tuấn Tú đặt đồ đạc lên bàn trà nhỏ tại phòng khách: “Anh đối với đồng nghiệp lạnh nhạt thật đấy.”

Tại Trung chà chà hai tay: “Đâu có….Anh có mua món em thích nhất đấy, giờ anh lập tức đi nấu cho em.”

“Dạ! Em chạy về đây cũng là vì muốn được ăn đồ anh nấu đó nha, ít nhất trong vòng một năm tới sẽ không được ăn đồ anh nấu nữa, đến lúc đó khẳng định chán muốn chết!”

“Yên tâm đi, trước khi em đi anh nhất định sẽ thỏa mãn tâm nguyện của em! Có món gì ngon đều sẽ dành cho em!”

Hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa làm bầu khí ngược lại trở nên thoải mái ấm cúng hơn rất nhiều.

Tại Trung nhìn thấy nụ cười trên mặt em trai, trong lòng lại có chút khổ sở. Em trai gặp phải trắc trở bị tổn thương, anh không thể giúp đỡ được gì, hiện tại em chuẩn bị đi xa, anh cũng không thể ở bên cạnh em trai….. Chỉ mong sau khi tạm biệt, em trai của anh nhất định phải có cuộc sống tốt hơn trước kia,nụ cười trên môi cũng phải rạng rỡ vui vẻ hơn lúc trước mới được a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.