Võng Du Chi Tổng Tài Là Người Yêu

Chương 6-1



Nhìn thoáng qua ảnh chụp một chút rồi cất điện thoại đi, Tại Trung thấy Trịnh Duẫn Hạo đang nhìn cậu chằm chằm liền vội vã bày ra khuôn mặt tươi cười.

Hắn khẽ hướng cằm về phía mấy chai rượu đế trên bàn: “Còn không mở?”

Tại Trung vội vàng cầm bình rượu lên vặn một cái, trong chốc lát hương rượu nồng nàn đã lan tỏa khắp phòng. Sau khi vặn hết toàn bộ nắp chai, Tại Trung lúc này mới ngớ người, cậu khui chai tích cực vậy làm gì chứ…! Vì vậy cậu liền đặt lại chai rượu lên bàn.

Lục Chiến nhìn thấy vậy cười ha ha rồi để trợ lý của mình rót rượu, giơ ly lên nói với Trịnh Duẫn Hạo: “Cậu nếu muốn tôi ký hợp đồng, vậy cậu sẽ uống với tôi?”

Trịnh Duẫn Hạo từ chối cho ý kiến: “Đương nhiên, nhưng mà tôi chỉ có thể tiếp cậu hai chén, cậu cũng biết tôi mới phẫu thuật mà, cả bác sĩ và người nhà đều nói tôi không nên uống rượu.”

Tại Trung nghi ngờ nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo, nhìn thấy hắn sắc mặt hồng nhuận vẫn sinh long hoạt hổ… tổng giám đốc có lẽ nào anh phẫu thuật bệnh trĩ?

(Hạ Anh: =-=

Mika: chấm chấm chấm… ngàn chấm!!!)

Trịnh Duẫn Hạo khẽ liếc cậu một cái, Tại Trung lập tức ngầm hiểu, khéo léo giơ ly rượu về phía “tình địch” Lục Chiến nói: “Ách… Lục tổng, tôi thay tổng giám đốc kính rượu anh…”

Lục Chiến ngược lại cũng không gò ép, nhàn nhạt nói một câu: ”Tốt, ở đây có 6 chai rượu trắng, cậu nhóc, nếu cậu có thể uống qua hai người bọn tôi, tôi liền ký tên.”

“Hai người bọn tôi” ở đây là chỉ Lục Chiến và trợ lý của anh ta.

Tay cậu khẽ run, đầu tiên là vì cách xưng hô “cậu nhóc” của đối phương giống như có chút ác ý, sau là vì có chút lo lắng mà nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo.

Trịnh Duẫn Hạo cũng nhàn nhạt đáp lại: “Uống thua cũng không sao, dù sao cũng là cậu đã vì công ty góp sức.” Lại bổ sung một câu: “Nhưng mà tôi mong cậu sẽ có năng lực như lúc ở trên xe cậu nói.”

Tại Trung ủ rũ quay sang cười nhẹ với Lục Chiến: “Lục tổng, vậy tôi không khách khí.”

Nói xong liền ngửa đầu uống cạn chén thứ nhất.

Rượu đế không hổ là rượu đế, cảm giác cay xè lan truyền từ đầu lưỡi xuống cổ họng rồi lan qua tim phổi, dạ dày. Tại Trung bị cơn kích thích bất thình lình này khiến cho nước mắt ròng ròng mà lệ trong lòng đã chảy thành sông.

(Mika: má ơi, chơi rượu đế nữa chứ, 3 người uống hết 6 chai có mà ngắc ngứ luôn)

Lục Chiến tà khí cười: “Tên nhóc cậu xem ra cũng không tồi nhỉ.” Nói xong uống một chén rồi tấm tắc khen ngợi.

Trợ lý bên cạnh mặt không đổi sắc, cũng nâng chén lên uống một hơi, trên mặt vẫn không đổi sắc.

Tại Trung dở khóc dở cười, tửu lượng của mấy người thật đáng sợ, uống rượu đế mà cứ như uống nước sôi, đừng nói tới chảy nước mắt, ngay cả một tiếng hô cảm khái cũng không có!

Trái lại Trịnh Duẫn Hạo ở một bên nhìn Tại Trung khóc không ra nước mắt khẽ cười nhạo trong lòng, tên này cứ như vậy mà uống một hơi, đúng là tên ngốc không biết uống rượu.

Hắn lại chú ý tới khóe mắt rầu rĩ của Tại Trung, đành lên tiếng khích lệ: “Thế nào, không muốn tăng lương?”

…Thật là hèn hạ!

Lục Chiến cũng có chút hâm mộ khí thế của Tại Trung, cười trêu ghẹo nói: “Uống thua cũng không sao, Trịnh Duẫn Hạo nam hay nữ cũng không chừa.”

Mà lực chú ý của Tại Trung lúc này hoàn toàn đặt vào cảm giác cay nóng trong dạ dày, cho nên cũng không để ý lời anh ta nói.

“Uống rượu, dù là bất cứ loại nào đều phải chậm rãi, rượu đế tính mạnh, phải chậm rãi uống vào.” Trịnh Duẫn Hạo hảo tâm nhắc nhở Tại Trung. “Hai người bọn họ đều là cao thủ, cậu đấu không lại bọn họ đâu.”

Lời này nếu người nghe là một người bình thường thì có thể chấp nhận, thế nhưng Tại Trung lúc này thì hoàn toàn không thể coi là một người bình thường, cậu đã bị chén rượu này làm cho cay đến thần hồn điên đảo, vì vậy…

“Con mẹ nó anh đứng nói thì sẽ bị đau thắt lưng à! Tại sao anh không chịu nói sớm hơn chứ! Cay chết tôi rồi!” Tại Trung lúc này hận không thể lăn qua lăn lại trên sàn.

Trịnh Duẫn Hạo im lặng trong chốc lát, hiển nhiên là đoán được Tại Trung sẽ có phản ứng thô tục như vậy với mình. Lục Chiến cũng bật cười ha ha đến nghẹn thở.

Tại Trung thoáng cái giật mình, mình vừa nói cái gì vậy?! Đó là những lời đại nghịch bất đạo a!

(Mika: gớm, ẻm làm như ông Yun như hoàng đế không bằng:v đại nghịch bất đạo cơ:3)

Vừa định nói vài câu lấy lòng, Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên thở dài nói: “Trước khi tôi tới công ty làm việc, chính là vì cùng cậu ta uống rượu mà bệnh đau dạ dày bình thường chuyển thành loét dạ dày, phải phẫu thuật, cho nên muốn uống cũng không thể uống.”

Lục Chiến ở một bên cười cũng giơ tay, ý là “Tôi làm chứng!”

Tại Trung có chút xấu hổ, áy náy cùng với khiếp đảm khiến cho trong dạ dày của cậu cũng cảm thấy có chút khó chịu, lí nhí trả lời: “Vậy, tôi sẽ uống từ từ…” Được rồi, ai bảo cậu chỉ là một trợ lý nhỏ bé, trời sinh đã bị đem ra làm lá chắn.

Lục Chiến cuối cùng cũng ngừng cười, để trợ lý rót rượu đồng thời nói: “Trịnh Duẫn Hạo, nếu cậu dám để cậu trợ lý đáng yêu này uống thay cậu toàn bộ, vậy thì tôi có chết cũng sẽ không ký tên, đây là rượu thuốc tôi đặc biệt nhờ người mang tới cho cậu.”

Trịnh Duẫn Hạo cũng nhướng mày: “Nói về tâm lý, cậu nghĩ có thể thắng nổi tôi sao?”

“Được rồi, tôi đã sớm biết cậu là người tài cao gan lớn. Nhưng mà, trợ lý của cậu rất thú vị, thế nào, đèn xanh hay đèn đỏ đây?”

Đèn xanh hay đèn đỏ là ám hiệu mà nhóm bạn đồng tính của Trịnh Duẫn Hạo hay dùng, đèn đỏ biểu thị truy cầu thất bại, đèn xanh biểu thị thông suốt.

(Đèn đỏ là next sang thằng khác, đèn xanh là hàng đã duyệt qua, được kiểm định chất lượng đủ yêu cầu:v)

Trịnh Duẫn Hạo nhàn nhạt trả lời: “Đèn vàng”.

Tất nhiên, đèn vàng là hoàn toàn coi thường ý tứ của đối phương.

Đáng thương cho Tại Trung lúc này, căn bản không biết mị lực của bản thân đã bị giảm xuống con số âm.

Khi rượu đã ngà ngà, Tại Trung khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng ngồi một bên cùng trợ lý của Lục Chiến tán gẫu. Bạch Diệp – trợ lý của Lục Chiến – là một người đàn ông nhã nhặn hướng nội, thoạt nhìn bề ngoài có vẻ yếu đuối nhưng tửu lượng không thể coi thường, uống nhiều rượu đế như vậy nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, còn có thể cùng Tại Trung lúc này đã ngà ngà say chậm rãi nói chuyện phiếm.

“Tôi nói với anh nha… Làm đàn ông… Quan trọng nhất là phải lấy được người vợ tốt ~ Ách!” Tại Trung đã sớm say đến hàm hồ cùng Bạch Diệp nói chuyện “nhân sinh đại sự”, “A, anh thoạt nhìn…chưa kết hôn đúng không?”

Bạch Diệp bình tĩnh nhấm nháp một ngụm rượu đế: “Con tôi đã 7 tuổi rồi.”

(Mika: mố?? 0_0)

“…Nga.” Tại Trung lại hỏi anh ta một câu: “Vợ cưới một?”

Bạch Diệp: “…”

Mà một bên Trịnh Duẫn Hạo cùng Lục Chiến cũng nhàn nhã nói chuyện.

“Cha tôi trước khi tôi tới đây đã dặn đi dặn lại, không thể chuyện gì cũng làm theo yêu cầu của cậu được, cho nên Duẫn Hạo à, đừng nói tôi không coi cậu là bằng hữu, tài chính là ở trong tay ba tôi, tôi đây cũng lực bất tòng tâm.” Lục Chiến nhún nhún vai, tựa hồ thực sự có khó khăn.

Trịnh Duẫn Hạo để chén rượu xuống, suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu tới đây rồi cũng đồng nghĩa với việc còn có cơ hội, cậu cũng không cần phải lấy ba cậu ra làm lý do. Chúng ta nói thẳng đi, cậu có yêu cầu gì?”

“Duẫn Hạo, cậu bây giờ cũng biết nghe ý kiến của tôi rồi sao? Nhớ lúc trước khi hai ta còn học ở nước ngoài, tôi nói gì cậu cũng phản đối cho mình là đúng. Thế nào, hiện tại đã thông suốt?”

Trịnh Duẫn Hạo cười trả lời: “Trước đây trẻ người non dạ, bây giờ khác rồi, cậu cũng là người từng trải, chắc chắn biết nhiều hơn tôi.”

Lục Chiến từ chối cho ý kiến, quay đầu lại vỗ vai trợ lý bảo cậu ta lấy ra tư liệu.

“Bản báo cáo hiệu suất tháng trước của công ty cậu, trong tất cả các phòng ban, hiệu suất của phòng nghiên cứu là thấp nhất, nếu muốn bên bọn tôi rót vốn, cậu nên thu xếp chọn lại người đi.” Lục Chiến vừa nói vừa chỉ vào số liệu trên báo cáo.

Trịnh Duẫn Hạo nghe tới đây liền nhíu mày, quay đầu nhìn Tại Trung.

Bị hắn liếc mắt nhìn, Tại Trung cũng có chút chột dạ cúi đầu, trong lòng mặc niệm: Tuy rằng mình hay đi muộn, nhưng hiệu suất cũng không thấp a…

Trịnh Duẫn Hạo quay đầu lại nhìn Lục Chiến, ho khan rồi trả lời: “Lấy thông tin tình báo nội bộ của công ty khác có chút không đạo đức, nhưng mà xét thấy công ty của bọn tôi cũng có lấy một ít thông tin bên cậu vì vậy lần này tôi không so đo với cậu.” Nói xong để Tại Trung lấy ra một văn kiện.

Lục Chiến bĩu môi: “Đám hacker cậu nuôi chẳng lẽ chỉ biết ăn không ngồi rồi sao.”

Trịnh Duẫn Hạo đưa một phần văn kiện cho Lục Chiến nói: “Những chuyện khác nói sau, giờ cậu ký tên cho tôi.”

Đồng thời nhận lấy bản báo cáo hiệu suất: “Tháng sau ba cậu dự định đầu tư vào bất động sản, phải không?”

Lục Chiến sửng sốt: “Này, cậu ác thật đó nha, tôi không phải chỉ mới điều tra một chút về cậu thôi sao, cậu thế nào lại…” đang nói lại dừng lại nhìn về phía Tại Trung.

Trịnh Duẫn Hạo hiểu ý nói: “Tại Trung, tới nhà hàng “Tư Hội” mua giùm tôi một ít canh giải rượu.”

Tại Trung liếc nhìn hắn, khẽ lầm bầm: “Đường tới nhà hàng đó rất xa a… Phải đi qua hai con phố lận…”

“Tăng lương 1000.”

Tại Trung bóp bóp góc áo: “Tôi uống say, không biết lái xe…Còn không có tiền nữa…”

Trịnh Duẫn Hạo sắc mặt không đổi liếc cậu một cái: “Không đi trừ 3000.”

Tại Trung nghe thấy vậy lập tức đứng dậy, lắc lư đi ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.