Khang Phi hiển nhiên không phải loại người ngoan ngoãn chấp nhận số phận, thấy Lộ Nam Minh thoải mái, lập tức tí tởn đụng vào hắn một cái, nói: “Chúc mừng hạnh phúc!” Hai ngón tay tung một chiếc chìa khóa lên không trung.
Lộ Nam Minh nhíu mày, suy nghĩ nhanh chóng, hiểu ra chuyện hôm nay Khang Phi đã lên kế hoạch từ lâu, không nhịn được nhìn về phía Ngụy Vũ Thông, tựa hồ có chút nghi hoặc lập trường của anh.
Ngụy Vũ Thông nhún vai tỏ vẻ mình là người vô tội.
Xem ra Ngụy Vũ Thông cũng vô tình dẫm phải cái bẫy của Khang Phi, cho nên mới thuận theo tự nhiên, Lộ Nam Minh bình tĩnh cầm chìa khóa nhét vào túi, chẳng chút chân thành nói: “Cám ơn!”
Khang Phi cười cười cảm ơn.
Ngụy Vũ Thông nắm tay Chu Tiếu Đông đang định nói gì đó đi về phía trước.
Lộ Nam Minh vỗ vai Khang Phi hai cái, xem như cổ vũ, có thể làm Khang Phi phải sử dụng cách thức lòng vòng thế này, có thể thấy tấm lòng và sự khổ cực của gã.
Bỏ qua tâm lý xem kịch vui, Lộ Nam Minh rất thích trong thấy Khang Phi và Hạ Vũ ở cùng với nhau. Hắn không hiểu rõ Hạ Vũ lắm, nhưng cũng biết cậu có chút ngốc nghếch, lại là một người lương thiện cùng thành thật, ở bên một người như thế sẽ rất thoải mái, cũng rất yên tâm, đối với Khang Phi mất niềm tin vào cuộc sống mà nói, là người cực kì phù hợp có thể bên nhau cả đời.
Tuy Hạ Vũ là đàn ông, so với việc gã tìm một cô gái về thì có chút đặc biệt, nhưng chính hắn cũng đi theo đường xiên thì làm sao có tư cách để phản đối chuyện này.
Bởi vậy, sau khi nhận được “quà hối lộ” thể hiện thành ý của Khang Phi, Lộ Nam Minh cũng rất chân thành giúp đỡ gã, nghiêm túc hỏi thăm lý do vì sao Bạch Văn lại phản đối như thế. Về điều này, Bạch Văn chẳng giấu Lộ Nam Minh gì cả.
Bạch Văn coi Hạ Vũ là em ruột của minh, dĩ nhiên không nỡ để cậu với gã đàn ông phong lưu, quen thói chơi bời ở chốn ăn chơi Khang Phi ở cùng một chỗ rồi.
Lộ Nam Minh cũng hiểu được suy nghĩ của Bạch Văn, không sợ bị chê phiền phức mà bắt đầu làm công tác tư tưởng, kết quả bị một câu của Bạch Văn chặn lại: Em từng có một em trai hai tuổi, trông cũng đáng yêu như Vũ Vũ vậy đó.
Lộ Nam Minh không hỏi Bạch Văn em trai cậu giờ ở đâu, nhìn thấy nụ cười trên môi cậu, trong lòng hắn đau xót, những kiên trì trước đây đều sụp đổ trong nháy mắt.
Quả thực không có nguyên tắc một chút nào.
Chỉ có Khang Phi tội nghiệp là tiền mất tật mang.
Lộ Nam Minh không giúp Khang Phi nữa, cũng chẳng thấy áy náy chút nào, cái gọi là “quà” cũng sẽ không trả lại. Dù sao bố của Khang Phi cũng nhiều tiền, lại chỉ có một đứa con trai duy nhất là Khang Phi, nên chẳng keo kiệt trong việc cho gã tiền tiêu vặt. Theo hắn biết, Khang Phi có hai căn hộ tại tiểu khu nổi tiếng trong thành phố này, đó là còn chưa tính nhà ở những nơi bình thường khác.
Lộ Nam Minh sau khi cầm được chìa khóa thì ngày hôm sau liền đi thăm nhà. Căn phòng này hoàn toàn mới, ánh nắng đầy đủ, đồ dùng trong nhà cũng là đồ mới, thiết bị lắp đặt cũng hợp với sở thích của hắn, ngay cả chăn ga gối đệm cũng chuẩn bị vài bộ, có thể thấy được thành ý của Khang Phi.
Ngày trước, Lộ Nam Minh có vừa ý một căn phòng nhỏ, hắn cũng mua rồi, nhưng trang trí tốn nhiều thời gian lắm. Thỉnh thoảng Lộ Nam Minh nghĩ đến Bạch Văn lại thầm oán giận. Đây là lần đầu tiên hắn hoài nghi khả năng tự chủ của mình, lo lắng nếu Bạch Văn còn tiếp tục như có như không trêu chọc hắn, sự kiên nhẫn của hắn sẽ bay mất nên phải chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện.
Cân nhắc một phen, cảm thấy tạm dùng căn phòng của Khang Phi cũng không tệ, dù sao đã tặng cho hắn, thì hắn sẽ được tự do sử dụng.
Lộ Nam Minh dựa theo yêu thích của Bạch Văn mà chuẩn bị thêm ít đồ dùng trong nhà, lại thuê người đến quét tước dọn dẹp, rốt cuộc sau khi xác định đã có thể chuyển đến, Lộ Nam Minh lại chần chừ.
Lộ Nam Minh hiện tại vẫn chơi trò tinh thần phân liệt, vẫn ở trên mạng tìm hiểu các khía cạnh khác trong con người Bạch Văn. Nếu hai người ở cùng nhau, bí mật nhất định sẽ bại lộ, mà hắn lại không thể không chơi acc này được. Hiện nay, ở chung lâu với đám người chỉ ngại thiên hạ chưa đủ loạn trong bang Hắc Bạch, hắn càng thấy quý bọn họ, ở bên những người này thật sự thoải mái, dễ chịu. Hơn nữa, acc này tình cờ gặp được Bạch Văn, hiểu về một Bạch Văn khác, cùng Bạch Văn thăng cấp … Vì thế, hắn không thể bỏ acc này được.
Nghĩ đến chuyện phải ngả bài, Lộ Nam Minh vốn dám làm dám chịu lại có chút chần chừ, hắn không sợ phải thú nhận, chỉ là không tìm được thời cơ để làm việc này mà thôi.
Lộ Nam Minh chậm chạp chuyển hành lý của mình đến nhà mới. Lúc hành lý chuyển xong, rốt cuộc Lộ Nam Minh nghĩ được một phương pháp tốt, không chỉ tạo nên cái cớ để ngả bài, mà còn có thể mượn cơ hội này để gia tăng tình cảm.
Bạch Văn rất bực bội. Bởi vì cậu đụng phải một acc nữ khó chơi. Có trời làm chứng, cậu chỉ đột nhiên tốt bụng, mang một acc nữ đi phó bản mà thôi.
[Mật] [Giai Nhân Đẹp Như Mộng] nói với bạn: Chân Trời
[Mật] [Giai Nhân Đẹp Như Mộng] nói với bạn: /(tot)/~~ Chân Trời, cứu mạng!
[Mật] [Giai Nhân Đẹp Như Mộng] nói với bạn: Em bị một tên chiến sĩ hèn mọi bỉ ổi bắt nạt.
[Mật] [Giai Nhân Đẹp Như Mộng] nói với bạn: Chân Trời, anh có ở đó không? Có ở đấy không?
[Mật] [Giai Nhân Đẹp Như Mộng] nói với bạn: ~~~~(>_<)~~~~ Sao anh không để ý tới em vậy? Lúc Bạch Văn nhận được tin mật, cậu đang ở ngay thời khắc quan trọng nhất trong phó bản. Chờ cậu ra khỏi phó bản đã là nửa giờ sau, lúc này mới nhìn đến đống tin mật. Thấy cô ta bị người khác bắt nạt, Bạch Văn thoải mái trong lòng. [Mật] Bạn nói với [Giai Nhân Đẹp Như Mộng]: Hiện tại sao rồi? [Mật] [Giai Nhân Đẹp Như Mộng] nói với bạn: ~(@^_^@)~ Không sao rồi. [Mật] Bạn nói với [Giai Nhân Đẹp Như Mộng]: Sao lại không có việc gì rồi? Bạch Văn buồn thiu một lúc. [Mật] [Giai Nhân Đẹp Như Mộng] nói với bạn: Được một kỵ sĩ đi ngang qua cứu. Ha ha. Tên chiến sĩ bỉ ổi kia bị đánh không nói được câu nào, còn bị đánh chết đi sống lại luôn. [Mật] Bạn nói với [Giai Nhân Đẹp Như Mộng]: *lé mắt*~ vì sao hắn cứu cô? [Mật] [Giai Nhân Đẹp Như Mộng] nói với bạn: ~(@^_^@)~ Bởi vì anh ấy là người tốt. [Mật] Bạn nói với [Giai Nhân Đẹp Như Mộng]: Người tốt bình thường không sống lâu. [Mật] [Giai Nhân Đẹp Như Mộng] nói với bạn: … [Mật] [Giai Nhân Đẹp Như Mộng] nói với bạn: Anh không vui hả? [Mật] Bạn nói với [Giai Nhân Đẹp Như Mộng]: Không. [Mật] [Giai Nhân Đẹp Như Mộng] nói với bạn: ╭(╯^╰)╮ Ai bảo vừa nãy anh không đến đây. [Mật] Bạn nói với [Giai Nhân Đẹp Như Mộng]: … Có phải cô ấy hiểu lầm rồi không? Bạch Văn sờ cằm nghĩ, thật là loại con gái tự mình đa tình. [Mật] [Giai Nhân Đẹp Như Mộng] nói với bạn: Chân Trời, dẫn em đi thăng cấp đi mà! [Mật] Bạn nói với [Giai Nhân Đẹp Như Mộng]: Hôm nay không có thời gian. Bạch Văn bỏ lại những lời này rồi tiếp tục chém gió với đám người trong bang. So với việc bị acc nữ quấn lấy, Bạch Văn còn buồn bực cho sự trong sạch của mình hơn. Mấy tên chết tiệt trong bang toàn gán ghép cậu với Lộ Hướng Bắc, còn Lộ Hướng Bắc thì lại rất dễ dàng hòa nhập mà chẳng ý kiến gì cả, đã thế không thèm giải thích mà còn hùa theo nữa. Điều này càng khiến Bạch Văn bực hơn. Bởi vì Lộ Nam Minh rất ít khi vào game, nhưng thỉnh thoảng vẫn log in đấy. Nếu ngày nào đó Lộ Nam Minh nghe được tin đồn mình với một thằng đàn ông khác mờ ám trên mạng, Bạch Văn không dám nghĩ tiếp. [Bang] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: (#‵′) Đệt, mấy người có thể im lặng chút không! [Bang] [Tớ thích Crayon Shin – chan]: Sặc há há, ai bảo cậu với Hướng Bắc huynh luôn như hình với bóng? [Bang] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Cút. Cái gì mà như hình với bóng, tại mấy người cấp quá cao, không muốn kéo theo bọn này ăn ké kinh nghiệm đấy chứ? [Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Cho nên, hai cậu mượn cơ hội tương thân tương ái luôn đi. [Bang] [Tớ thích Crayon Shin – chan]: Hí hí, Thương Hải huynh một câu trúng ngay hồng tâm! [Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. [Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Hướng Bắc huynh. [Bang] [Lộ Hướng Bắc]: Đang nói chuyện gì thế? [Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Bọn tôi đang nói chuyện khi nào thì cậu với Tiểu Nhu kết hôn. [Bang] [Lộ Hướng Bắc]:… [Bang] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]:… [Bang] [Tớ thích Crayon Shin – chan]: Chậc chậc, lại là phu phu cùng lên cùng xuống? ============================================= Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Buồn ngủ quá ~ mọi người ngủ ngon~