Nhẹ nhàng đặt Hạ Vũ lên giường, Khang Phi vội đè lên, trong lòng gấp đến sắp phát điên, động tác lại cực kì dịu dàng, từ trên xuống dưới, liếm sạch bọt nước trên người Hạ Vũ, chăm chú như đang thưởng thức sơn hào hải vị.
Hạ Vũ chớp chớp, trong mắt lóe lên bất lực cùng động tình.
Khang Phi vươn tay sờ bắp đùi trơn bóng của Hạ Vũ, chậm rãi xoa từ ngoài vào trong, khẽ véo như đang trêu chọc cậu, dần dần đi lên trên, lúc nặng lúc nhẹ.
Có chút ngứa, có chút là lạ… Hạ Vũ nhìn chằm chằm Khang Phi, suy nghĩ bắt đầu mông lung.
Khang Phi cười xấu xa, ngón tay lướt qua hai quả cầu nhỏ, thỏa mãn nhìn Hạ Vũ run rẩy tựa như con thỏ nhỏ đang sợ hãi, thoáng cái túm lấy tay gã, cầu xin nhìn gã.
Khang Phi nheo mắt, lộ dáng tươi cười như hồ ly, “Hôn anh sẽ không khó chịu nữa.”
Hạ Vũ ngẩng đầu, vươn người hôn gã, động tác nhẹ nhàng mang theo chút ít do dự, môi khẽ chạm vào môi gã.
Khang Phi nói: “Ôm cổ anh.”
Hạ Vũ nghe lời ôm cổ gã.
Khang Phi vui vẻ cong khóe miệng. Hạ Vũ sẽ không hôn sâu, chỉ biết môi dán môi. Thế nhưng không sao cả. Gã thích Hạ Vũ ngây thơ như thế, không rành đó, toàn tâm tin tưởng gã, quả thật đáng yêu đến nỗi khiến người ta phải phun máu. Khang Phi vói đầu lưỡi vào, quấy long trời lở đất bên trong, buộc đầu lưỡi ngây ngô kia cùng khiêu vũ, tay như có như không vuốt ve chỗ yếu ớt của cậu, linh hoạt chuyển động.
Hạ Vũ bị trêu chọc có chút chóng mặt, nhưng cậu không buông tay ra, ngược lại càng dùng sức ôm Khang Phi.
“Vũ Vũ, Vũ Vũ…” Thấy Hạ Vũ động tình, Khang Phi càng khó kiềm chế được kích động, không dám làm Hạ Vũ bị thương, chỉ có thể nhẹ nhàng cọ hai cái, giảm kích động trong lòng, dù vậy vẫn không quên làm trơn trước.
Động tác Khang Phi khéo léo, lực khống chế cũng rất vừa phải, khiến Hạ Vũ rất dễ chịu nhưng vẫn cách một bước mới lên đỉnh được, khiến Hạ Vũ vừa thoải mái vừa khó chịu, liên tục dán người mình lên người Khang Phi, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.
Khang Phi chỉ cảm thấy sự hưng phấn của mình không ngừng dâng trào, vất vả lắm mới làm trơn xong, đầu Khang Phi đã ướt đẫm mồ hôi, sợ Hạ Vũ bị thương, gã cực kì kiềm chế chính mình, chậm chạp, thử thăm dò rồi mới đem cậu bé của mình đẩy mạnh vào.
Hạ Vũ chìm đắm trong dục vọng cảm thấy khác lạ, mở to đôi mắt ngập nước, có chút sợ hãi, có chút mờ mịt.
Khang Phi an ủi hôn khóe miệng cậu, dỗ dành: “Ngoan, ôm chặt anh là hết đau.”
Hạ Vũ dồn sức lên cánh tay, ôm thật chặt Khang Phi, dường như làm thế cậu sẽ an toàn.
Khang Phi kích động, theo khát vọng bản năng, đẩy vào tận cùng.
Hạ Vũ bởi vì đột ngột bị đau mà theo bản năng khẽ run lên, con ngươi co lại, người cong lên, vươn cổ, há to miệng, kêu to lên, nhưng cánh tay ôm chặt Khang Phi không lỏng.
Khang Phi lập tức tỉnh táo lại, một bên ân hận bản thân không kiềm chế được, một bên dỗ dành vỗ nhẹ lưng Hạ Vũ, cúi đầu hôn cái cổ trắng nõn của Hạ Vũ, hầu kết bất an trượt lên xuống, yếu ớt mà gợi cảm.
Tiểu Khang Phi không khỏi lại cứng hơn một chút, cũng không nhịn được khẽ run rẩy.
Hạ Vũ giật mình, thoáng buông lỏng co ngón chân, sau đó duỗi thẳng ra, con ngươi bị nước mắt bao trùm, tựa như chỉ một giây sau sẽ vỡ tung, nghẹn ngào nói: “Khang Phi, em đau quá, em đau quá…”
Khang Phi đau lòng, nhu cầu của nửa người dưới và trái tim đấu tranh dữ dội, nhất thời không biết chọn lựa thế nào, “Cục cưng, chúng ta nhịn một chút được không?”
Hạ Vũ mếu máo, “Đau…”
Thấy Hạ Vũ đau nước mắt lưng tròng, cán cân rốt cục nghiêng, Khang Phi cắn răng nói: “Nếu không chúng ta coi như thôi nhé?”
“Coi như?” con mắt Hạ Vũ ngập nước im lặng nhìn Khang Phi, tựa hồ không hiểu ý của gã.
“… Đau, chúng ta không làm nữa.” Tuy rất không nỡ, nửa người dưới cũng rất khó chịu, nhưng Khang Phi vẫn cố nặn ra nụ cười an ủi, xoa xoa mái tóc mềm mại của Hạ Vũ, trái tim cũng mềm nhũn… trong lòng thở dài một tiếng, sợ làm Hạ Vũ đau, cắn răng từ từ rút cậu bé ra ngoài.
Hạ Vũ rốt cục hiểu ý Khang Phi, ngây người cảm nhận được thứ làm mình đau đớn đang rút ra khỏi cơ thể, đáy lòng lúc này hiện lên một chút mờ mịt cùng khủng hoảng, còn chưa kịp hiểu rõ, cơ thể đã hành động trước, cậu nâng mông, lại để vật thể đang rời đi được một nửa cắm sâu vào trong, đau đớn kích thích lại khiến cậu lập tức rụt trở về.
Khang Phi làm sao có thể để cậu rụt về? Đau lòng gì đó bị hành động của Hạ Vũ kích thích ném lên chín tầng mây, ôm lấy Hạ Vũ không quan tâm chạy nước rút, giống như muốn đền bù lúc nãy định dừng lại.
Hạ Vũ như diều đứt dây, đau không biết gì nữa, nhất thời như chìm vào đáy nước đen thui, lại như nhẹ nhàng bay lên chín tầng mây. Chờ đến khi cậu tỉnh táo lại thì bản thân đang nằm trong lòng Khang Phi thở hổn hển, cơ thể đau nhức bị cảm giác tê tê bao trùm, đau đớn bị vứt bay.
Khang Phi giúp Hạ Vũ vén tóc mai bị mồ hôi làm ướt nhẹp mà rối tung, cười dịu dàng lại thỏa mãn: “Bảo bối, cảm thấy thế nào?”
Hạ Vũ há miệng muốn nói gì đó, kết quả thử vài lần đều không phát ra tiếng.
Khang Phi giật mình. Vừa nãy Hạ Vũ rên quá to, họng chắc không nói được nữa rồi. Khang Phi tự trách vỗ trán, cầm giấy lau qua những thứ mình để lại trên bụng Hạ Vũ, lại đặt cậu chầm chậm xuống giường, còn mình rời giường đi rót nước, dùng miệng từng ngụm từng ngụm đút cho Hạ Vũ uống.
“Muốn nữa không?”
“Không.” Hạ Vũ lắc đầu.
Khang Phi cười cười, lại nằm xuống bên cạnh Hạ Vũ, ôm cậu an ủi: “Đau không?”
“… Không.” Không thấy đau, cơ thể tê tê thôi.
“Ha Ha.” Khang Phi cười như mèo ăn vụng, chấm chấm mũi cậu cười hỏi: “Vì sao lúc nãy không để anh rời ra ngoài?”
Hạ Vũ mờ mịt, “… Em không biết.”
Khang Phi không nhịn được cười to, hôn hai má ửng đỏ của Hạ Vũ, nhỏ giọng nói: “Vũ Vũ, em thật sự là cục cưng của anh.”
“Vì sao?”
“Cục cưng chính là cục cưng, không có lý do.” Khang Phi chạm nhẹ lên mũi Hạ Vũ, tự tin trả lời.
Hạ Vũ ngơ ngác nhìn gương mặt điển trai của Khang Phi gần trong gang tấc.
Khang Phi cúi đầu gặm đôi môi quyến rũ của cậu, dịu dàng mà kiên nhẫn mút liếm.
“A..a…~”
Khang Phi vẫn chưa thỏa mãn rời đôi môi mê người kia, không dám nhìn Hạ Vũ nữa, đè dục vọng đang nổi lên, ôm Hạ Vũ đi vào phòng tắm.
Trong quá trình tắm rửa, Hạ Vũ mơ màng ngủ mất.
Dù có mệt mỏi, đồng hồ sinh học vẫn đúng giờ kêu lên.
Hạ Vũ ngáp mở đôi mắt ngái ngủ, nhìn thẳng đôi mắt dịu dàng như nước của Khang Phi, rất quen thuộc nhắm mắt lại, rất nhanh trên trán cảm nhận được một cái hôn nhẹ, sau đó nghe thấy Khang Phi dịu dàng nói: “Chào buổi sáng.”
Hạ Vũ mở mắt ra, nháy mấy cái cho tỉnh táo, khủyu tay chống lên giường, đang chuẩn bị ngồi dậy thì đằng sau đột nhiên đau đớn. Hạ Vũ lập tức co quắp ngã xuống giường, mặt không cảm xúc nhìn Khang Phi, không vui nói: “Anh nói sẽ không đau.”
Khang Phi hiển nhiên nhớ lại lời nói dối trước kia, sợ Hạ Vũ vì đau mà lần sau không chịu làm nữa, lập tức hóa thân thành nô lệ, hai tay giúp cậu xoa eo, lại vừa áy náy vừa đau lòng cam đoan: “Anh đã bôi thuốc cho em rồi, ngày mai sẽ không đau. Về sau anh sẽ chú ý, nhất định sẽ không để em bị thương.” Khang Phi cực có lòng tin với kỹ thuật của mình. Tuy lúc ban đầu Hạ Vũ có kêu đau, nhưng về sau rõ ràng cậu cảm xúc dâng cao, ôm lấy gã không buông tay, dán chặt lấy gã, phối hợp với luật động của gã mà.
Làm xong Hạ Vũ cũng không kêu đau, Khang Phi lại tự tin không hề làm cậu bị thương, cho nên mãi đến khi tắm rửa xong, ôm Hạ Vũ lên giường ngủ mới không ngờ phát hiện ra Hạ Vũ bị thương, Khang Phi lúc đó cảm thấy không hiểu sao cả.
Từ khi phát hiện bản thân có ý với Hạ Vũ, Khang Phi liền quan tâm rất nhiều đến chuyện hai người đàn ông làm tình thế nào, tự nhiên sự chênh lệch giữa lý luận và thực hiện không quá lớn. Từ sự hưng phấn của Hạ Vũ đã đủ chứng minh năng lực của mình, không nghĩ tới gã vẫn đánh giá quá cao năng lực chịu đựng của đàn ông rồi.
Nghĩ đến ánh mắt Hạ Vũ khi kêu đau, Khang Phi đau lòng đến độ muốn bạt tai mình hai cái. Sợ hãi, gã còn gọi điện cho Lộ Nam Minh xin giúp đỡ. Lộ Nam Minh đang hi hi với Bạch Văn, gã liên tục gọi điện thoại qua quấy rầy.
Cuối cùng còn bị Lộ Nam Minh và Bạch Văn khinh bỉ một phen.
Bị khinh bỉ không nói, kết quả đôi vợ chồng nhà kia chẳng thèm giúp đỡ gì. Lý do là kỹ thuật của Lộ Nam Minh rất tốt, Bạch Văn lại tích cực phối hợp, hai người có dùng tư thế yêu cầu độ khó cao mà người bình thường không làm được cũng chưa bao giờ xảy ra chuyện chảy máu cả.
Khang Phi bực mình nha, thề sẽ luyện kỹ thuật đến thượng thừa, sau đó vội vàng chạy đi mua thuốc.
Giày vò cả buổi, thật vất vả mới ôm Hạ Vũ ngủ, không bao lâu sau đồng hồ báo thức lại vang lên. Mặc dù gã muốn ngủ tiếp, nhưng thật sự không đành lòng không để ý đến đồng hồ làm Hạ Vũ phải tỉnh lại, chỉ có thể dụi mắt, cố gắng đuổi cơn buồn ngủ đi.
Tất nhiên Hạ Vũ không biết những điều này. Lúc này cậu nghĩ: “Giờ phải đến lớp ngay.”
“Cơ thể khó chịu, hôm nay không đi học được không?” Khang Phi vì Hạ Vũ không phá vỡ nguyên tắc mà đau đầu, nhưng sự chăm chỉ và kiên trì của Hạ Vũ gã lại cực kì yêu thích, muốn khuyên Hạ Vũ nhưng không tìm thấy lập trường có thể dùng.
Hạ Vũ nháy mắt mấy cái, không nói chuyện, nhưng Khang Phi cảm thấy Hạ Vũ không vui, đang lo lắng làm sao để khuyên Hạ Vũ, điện thoại vang lên, Khang Phi như được đại xá.
Chờ đến khi thấy tên người gọi đến trên điện thoại là Bạch Văn, gã lại có xúc động muốn dập điện thoại. Nhưng suy nghĩ đến sức ảnh hưởng của Bạch Văn với Hạ Vũ, gã vẫn nhận điện.
“Này, Khang Phi hả?” Giọng Bạch Văn mang theo biếng nhác cùng ngái ngủ, nói xong còn ngáp một cái, tựa như chưa thật sự tỉnh.
Vấn đề của Bạch Văn khiến Khang Phi đang định ngắt máy lại không đè ngón tay xuống được, trong lòng vì bản thân phải nhờ sự giúp đỡ từ người khác mà cực kì ỉu xìu, giọng điệu cũng yếu đi ba phần, buồn rầu nói: “Em ấy muốn đi học.”
“Haizz. Em biết ngay mà. Anh nói với cậu ấy, bọn em chút qua ăn cơm, để cậu ấy chuẩn bị đồ ăn đừng đi học. Cứ vậy nhé, em ngủ đây.”
“…”
Khang Phi im lặng buông điện thoại bị ngắt máy, truyền nguyên lời Bạch Văn nói cho Hạ Vũ.
Hạ Vũ nghĩ một lúc, “Lúc nào thì họ đến?”
“Nói là đến luôn đấy. Em nằm trên giường chờ họ đến rồi ra mở cửa nhé. Anh ra ngoài mua đồ ăn.”
“Vâng…” Hạ Vũ im lặng nhắm mắt lại.
Khang Phi tiếp tục giúp cậu mát xa eo.
Xem ra hành vi ngày hôm qua quả thật đã làm khó cơ thể Hạ Vũ, rất nhanh thì cậu ngủ thiếp đi. Khang Phi ôm chặt Hạ Vũ, cũng cười nhắm mắt lại.
…
“Ting ting.”
Khang Phi bị tiếng chuông cửa đánh thức, nổi giận đùng đùng đứng dậy đi mở cửa.
Thấy bốn người ngoài cửa, gã rất muốn vung nắm đấm vào mặt bọn họ, sẵng giọng hỏi: “Sao mấy người lại đến đây?”
Bạch Văn quơ quơ đồ ăn trước mặt Khang Phi nói: “Đương nhiên là chúc mừng hai người động phòng thành công rồi.”
Khang Phi nói: “Thật sự mừng cho bọn anh thì đừng quấy rầy.”
“Thật sự vô tình quá đi!” Ngụy Vũ Thông thở dài nói.
Bạch Văn chẳng thèm nhìn chủ nhân Khang Phi, đi thẳng vào trong.