Cùng Hạ Vũ quay về ổ nhỏ bình yên, sớm đã qua giờ ngủ của Hạ Vũ, vừa vào cửa Khang Phi đã tự giác thúc giục cậu tắm rửa đi ngủ. Nhìn vẻ mặt Hạ Vũ không quá tốt, gã nghĩ chắc tối qua cậu bị thương, hôm nay lại không được nghỉ ngơi tốt, cả làm việc và nghỉ ngơi bình thường cũng không còn được như trước nữa. Đoán chắc cậu mệt muốn chết, Khang Phi cảm thấy rất đau lòng, lại càng tức giận mấy người có liên quan, không hài lòng lải nhải nói: “Hứ, mấy tên kia thật sợ thiên hạ quá bình yên rồi? Quán bar nơi lộn xộn như thế có gì tốt chứ? Còn không bằng ở nhà ngủ, xem tivi, chơi game…” Cằn nhằn mãi, Khang Phi đột nhiên phát hiện Hạ Vũ đang không chớp mắt nhìn gã, là vẻ mặt lạnh nhạt không biểu tình trước đây.
Rõ ràng là vẻ mặt quen thuộc, nhưng nghĩ đến chuyện Hạ Vũ cuối cùng vẫn đồng ý đi quán bar với Bạch Văn, lập tức chột dạ liếm môi, không xác định dò hỏi: “Em nói đúng không? Vũ Vũ?”
Hạ Vũ khẽ nghiêng đầu, tựa như có chút khó hiểu: “Anh không thích quán bar à?”
Khang Phi há miệng định nói tất nhiên không thích, nhưng nghĩ đến những chuyện xấu trước kia mình làm, lời đến miệng lại vặn vẹo thành: “Không… là rất thích.” Từ sau khi nghỉ đông rồi xác định tình cảm mình dành cho Hạ Vũ, hôm nay là lần đầu tiên gã đến quán bar.
Trong mắt Hạ Vũ rõ ràng là khó hiểu: “Thế nhưng, anh thường đi mà.”
“… Đó là trước kia, từ sau khi ở cùng với em, anh không đi nữa, cũng không muốn đi nữa.” Khang Phi rất nghiêm túc, chỉ kém nước giơ tay lên trời thề nữa thôi.
Hạ Vũ cau mày, tựa như đang nghĩ chuyện gì phức tạp lắm: “Vì sao?”
“Cái gì vì sao cơ?” Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên Hạ Vũ nhíu mày, Khang Phi lại càng sốt ruột.
“Vì sao hiện tại không đi?”
“Không đi quán bar á?” Khang Phi cũng khó hiểu hỏi lại Hạ Vũ. Thấy vẻ mặt khẳng định của cậu, Khang Phi vô thức sờ túi muốn hút thuốc, sau đó liền nhớ ra gã đã cai thuốc rồi, thầm than một tiếng, sắp xếp ngôn từ định nói, mới chậm rì rì giải thích: “Thật ra, trước kia cũng không phải quá thích quán bar. Chỉ vì không có nơi để đi mà thôi. Bố anh đẹp trai lại rất biết kiếm tiền, mẹ là một nghệ thuật gia nổi tiếng, xinh đẹp, khí chất. Tuy bọn họ bận bịu cho sự nghiệp của riêng minh, không để ý đến anh, một năm rất khó ở cùng nhau, nhưng bọn họ chưa bao giờ giống người lớn trong nhà của mấy người bạn khác của anh, bởi vì một chút chuyện nhỏ mà làm ầm ĩ cả lên, còn ly hôn, tranh con cái. Anh vẫn cảm thấy mình rất hạnh phúc, mãi đến khi bọn họ ly hôn.”
“Khi đó… cảm giác giống như trời sập rồi ấy. Nói đúng hơn, bố mẹ anh cũng không phải bố mẹ đúng chuẩn, đừng nói quan tâm, thời gian ăn cơm với anh còn rất ít. Nhưng anh vẫn luôn không trách bọn họ. Ngược lại tự trách mình. Bởi vì bọn họ có tài như vậy, có mục đích cuộc sống như thế, hơn nữa lại luôn phấn đấu cho sự nghiệp của mình. Là con của họ, anh lại không hề có mục đích sống nào cụ thể, lại càng không làm được gì để họ kiêu ngạo cả.”
“A… Trước khi bọn họ ly hôn, anh vẫn luôn không biết hai người không hề yêu nhau, anh vẫn cho rằng hai người rất yêu thương nhau, vì thế mới ủng hộ đối phương theo đuổi mục đích của mình. Nhưng mà, bọn họ ly hôn rồi.” Nói đến đây, Khang Phi nhớ tới tâm trạng phức tạp khi đó, có chút nói không nên lời.
Hạ Vũ vuốt lông mày vẫn luôn nhíu chặt lại của gã, hỏi: “Rất đau khổ sao?”
Khang Phi thấy được lo lắng không cách nào che giấu trong mắt Hạ Vũ, cầm tay Hạ Vũ đang đặt giữa lông mày mình, giống như từ tay cậu có thể nhận được năng lượng, cảm giác buồn bực trong ngực dần dần nhạt đi, bị một dòng nước ấm áp thay thế, gã cười cười nói tiếp: “Lúc ấy rất đau khổ, cũng rất mờ mịt. Vốn anh đã là người không có mục tiêu xác định rồi, trước kia còn cảm thấy mình làm một bé ngoan để bọn họ không phải lo lắng, sau khi bọn họ ly hôn, cũng không tìm được lý do để theo đuổi mục tiêu này nữa, còn cảm thấy những cố gắng trước kia thật nực cười. Bởi vì bố kiếm ra tiền nên bất động sản trong nhà có rất nhiều, nơi chọn dừng chân cũng nhiều hơn, thế nhưng lại không biết đi đâu. Dù sao mặc kệ là nơi nào, trong nhà cũng chỉ có một mình. Thật ra, anh không thích mùi thuốc lá trong quán bar cũng không thích đám người lộn xộn trong đó. Nhưng so với ngôi nhà không có ai khác, những thứ kia còn có thể chịu được. Giọng điệu, con người gì đó cũng chẳng còn quan trọng nữa. Lâu dần, anh quen cuộc sống như thế. May mắn… Vũ Vũ, ông trời lại để anh gặp được em. Không cần nhiều phòng lắm, cũng không phải quá rộng, chỉ cần bên trong có em là tốt rồi.” Khang Phi ôm eo Hạ Vũ, giọng nói mang theo chút ít cầu xin: “Vũ Vũ, anh có quá khứ không thể chịu được, anh cũng từng có nhiều bạn giường, em có thể không thể tưởng tượng cũng không chấp nhận được, nhưng anh cam đoan về sau chỉ có em, chỉ yêu mình em, thương em, em cũng là người duy nhất anh yêu. Nếu thời gian có thể quay trở về, chắc chắn anh sẽ không làm bừa, nhất định sẽ giữ mình sạch sẽ chờ em… bên anh, em sẽ mất đi nhiều thứ, ví dụ như tình thân… Nhưng anh sẽ dùng gấp đôi những điều tốt đẹp để bù đắp những mất mát của em, anh thề! Cho nên, Vũ Vũ em đừng rời khỏi anh.”
“…Anh có thể buông em ra trước không?” Hạ Vũ tỉnh táo hỏi, cẩn thận nghe có thể nghe thấy trong lời nói có mang theo chút ít đau đớn.
Khang Phi đang chờ đợi đáp án hiển nhiên không bỏ qua sự đau đớn kia, lập tức trái tim chán nản, không ngờ gã thổ lộ chân thành cảm động như thế lại đổi lại câu trả lời này. Vòng tay ôm eo Hạ Vũ không buông ra, ngược lại càng ôm chặt lại, nói: “Anh không bỏ, nói gì cũng không bỏ!” Sau khi quyết định ở bên Hạ Vũ rồi sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện buông tay.
“Vậy… được rồi!”
Trong lòng Khang Phi đau đớn, giống như nhấn mạnh nói: “Cả người em là của anh, ôm một cái thì đã sao!”
“Nhưng em rất khó chịu.” Hạ Vũ đẩy tay Khang Phi ra.
Không biết qua bao lâu, Hạ Vũ lần nữa đề nghị: “Có thể thả em ra trước không?” Đau đớn lần này không che dấu chút nào.
Cả buổi Khang Phi mới đau đớn nói: “Vì sao?” Vì sao lại đau đớn như thế? Ngay cả chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi, ôm một cái thì đã làm sao? Trước kia cũng thường xuyên ôm thân thiết như vậy mà, hôm nay lại làm sao thế chứ? Chẳng lẽ Vũ Vũ vẫn còn để ý chuyện Lan tỷ kia sao? Vậy nghĩa là, từ nay về sau, nụ cười tươi rói trên mặt Vũ Vũ sẽ không được thấy nữa. Ghét mình sao? Có phải…
Giọng đau đơn của Hạ Vũ đánh gãy suy nghĩ linh tinh của gã, “Chân với eo em vừa đau vừa mỏi.”
“… Hả?” Khang Phi sửng sốt cả buổi mới khiếp sợ buông tay ra, sau đó phát hiện chẳng biết mình ngồi bệt xuống đất khi nào, Hạ Vũ thì quỳ một chân trước mặt mình, còn cơ thể lại nghiêng theo cái ôm của mình.
Hạ Vũ mở rộng hai tay, “Thật đau, nhanh ôm em lên ghế sa lon đi.”
“A a ừ…” Khang Phi ngơ ngác trả lời, chậm nửa nhịp mới làm theo lời Hạ Vũ. Sau khi đặt Hạ Vũ lên ghế sa lon, gã không ngừng giúp cậu mát xa eo và chân, vẻ mặt Hạ Vũ vẫn đau đớn lắm. Khang Phi bất đắc dĩ nói: “Đau sao không nói sớm chút chứ?”
“Em bảo anh thả tay ra mà anh có chịu đâu.”
“Ặc…” Cái này thật sự là ông nói gà bà nói vịt mà! Gương mặt Khang Phi chậm rãi đỏ lên.
Hạ Vũ dần dần cảm thấy khỏe hơn, đỏ ửng trên mặt Khang Phi cũng không thấy nữa, thật sự không biết nói thế nào mới được, “Vừa rồi em nghe được anh nói gì nào?” Nếu không phải hiểu rõ Hạ Vũ, gã thật sự cho rằng Hạ Vũ đang cố ý đó.
“Hả?” Hạ Vũ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Khang Phi. Một lúc lâu sau mới nhớ ra lời tâm sự của Khang Phi, khó hiểu: “Anh tự ti hả?”
“… Hả?”
Hạ Vũ ngồi dậy, khó có được bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Hôm nay anh nói rất nhiều về phụ nữ… Anh nói em không thể bỏ anh, em cũng chưa từng nói qua sẽ chia tay với anh cả. Vì sao anh vẫn cứ nhấn mạnh điều đó? Lại còn luôn mồm thề nữa? Còn ôm em chặt như thế. Em lại không chạy, bị anh ôm thiếu chút nữa tắc thở.”
Câu cuối cùng của Hạ Vũ tựa như đang làm nũng, lại khiến gương mặt Khang Phi bắt đầu đỏ ửng. Vì Hạ Vũ không đòi chia tay mà kích động vui vẻ, lại cảm thấy thẹn thùng vì bản thân không có cảm giác an toàn mà ngây thơ như thế.
Có lẽ, là tự ti! Cho nên, bản thân luôn nghi ngờ, luôn lo lắng Hạ Vũ sẽ tức giận, luôn lo được lo mất như thế, ngay cả sức phán đoán trước đây cũng mất đi.
“Vũ Vũ, em có yêu anh không?”
Hạ Vũ gật đầu.
“Yêu anh không?”
Hạ Vũ lại gật đầu.
“Anh muốn em dùng miệng nói.”
Hạ Vũ không chút do dự: “Em yêu anh.”
Khang Phi cảm thấy thỏa mãn mỉm cười, “Ha Ha, anh cũng yêu em!” Chỉ đơn giản như vậy là có thể đạt được ước nguyện, vì sao phải luôn luôn lo lắng chứ? Tự ti thì thôi đi, sao lại quên Hạ Vũ là một người đơn thuần như thế chứ?
Không thích, vậy sao lại đồng ý cho mình hôn nè?
Không thích, sao đều nghe theo ý mình chứ?
Không thích, sao sẽ lo cho sức khỏe của mình chứ?
Không thích, sao có thể làm loại chuyện thân mật như thế với mình chứ?
Hạ Vũ không giỏi giao tiếp, cũng không thích nói chuyện, nhưng mọi hành động của cậu ấy đều thể hiện một cách trung thực nhất suy nghĩ trong lòng. Thật ngây thơ khi mình tự cho là thông minh đi lừa gạt tình cảm của Vũ Vũ…
Nếu như không thích, biết được mình cứ vô tình cố ý làm các loại chuyện này kia lại đồng ý xác định quan hệ mà không phải đánh gã? Đạo lý dễ hiểu, đơn giản như thế, mãi đến lúc này gã mới cẩn thận suy nghĩ, Khang Phi cảm thấy cực kì xấu hổ.
Khang Phi ôm Hạ Vũ vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, bị trì hoãn như thế, thời gian trôi qua rất nhanh, “Vũ Vũ, có thời gian đi gặp bố mẹ anh nhé!”
“Được.”
“Vũ Vũ, hôm nay có phải em ghen với Lan tỷ không?” Hừ hừ, Vũ Vũ không thích để ý đến chuyện của người khác, càng thích đắm chìm trong thế giới của bản thân hơn, vậy mà nhớ rõ Thấm Nhi, Phương Di… vẫn chưa nói rõ sự quan tâm của cậu ấy ư?
Tình yêu quả nhiên sẽ làm con người ta giảm trí thông minh, chuyện dễ hiểu như thế mà gã không hiểu được, vẫn cứ lo lắng Hạ Vũ sẽ để ý quá khứ của gã, lại lo Hạ Vũ không thèm để ý đến gã.
Haizz!
Hạ Vũ nói: “Chị ta chạm vào anh.”
Khang Phi lập tức mở cờ trong bụng, “Khục! Không có lần sau, anh thề!”
Thời tiết dần dần nóng lên, ánh mặt trời chói chang khiến con người trở nên lười biếng, cũng dễ buồn ngủ.
Sau khi nói rõ ràng với Hạ Vũ, Khang Phi rõ ràng thoải mái hơn nhiều, còn chủ động nói trước kia vì muốn ghẹo cậu mà làm bản thân rất nhiều chuyện ngây thơ.
Hạ Vũ cũng không để ý mình bị lừa, luôn chăm chú lắng nghe Khang Phi nói.
Khang Phi bị Hạ Vũ ảnh hưởng, tâm tình trở nên lạnh nhạt, yên lặng, không còn lo Hạ Vũ tức giận nữa, chỉ là lại càng cẩn thận chăm sóc Hạ Vũ hơn.
Hai người trải qua cuộc sống trạch nam hạnh phúc, đơn giản mà bình lặng.
Thứ hai đến thứ sáu đúng giờ đi học, không có lớp thì đi siêu thị, đi hiệu sách, hoặc ở nhà chơi game, thứ bảy trở thành ngày bọn họ tụ tập, thay phiên đi tổ ấm nho nhỏ của ba cặp, đánh bài, tâm sự, buổi tối đến quán bar chơi một chút.
Chỉ là dưới sự xúi giục của Khang Phi, bọn họ đổi quán bar thành một gay bar nổi tiếng.
Ở trong đó, bọn họ như cá gặp nước, thoải mái hơn rất nhiều, rốt cục không xảy ra chuyện gì khiến Khang Phi cảm thấy khó chịu nữa. Hơn nữa, mấy người có vẻ ngoài đẹp trai, tình cảm lại sâu sắc, khiến rất nhiều người trong quán đỏ mắt ghen tị.
Đi hai lần, không biết lúc nào lại được nổi tiếng trong giới.
Từ năm trước Khang Phi đã bắt đầu không đến câu lạc bộ đêm chơi bời, nhưng bố gã cũng không cắt phần tiền này, bởi vậy gã tiết kiệm được một số tiền rất lớn. Khang Phi lấy số tiền này ra, dùng danh nghĩa của Hạ Vũ mua hai căn phòng với hai cửa hàng mặt phố, số còn lại chia thành hai phần, một phần dùng để chơi chứng khoán, còn một phần đầu tư cho Ngụy Vũ Thông.
Ngụy Vũ Thông đang hợp tác với bạn học góp một số tiền lớn vào game huyền huyễn, lấy nguyên hình cải biên từ một bộ tiểu thuyết huyền ảo của tác giả đại thần Địch Vân. Khang Phi thấy trò chơi này rất có tiềm năng, đang thương lượng với bọn Lộ Nam Minh lập công ty, lấy việc kinh doanh game online làm tiền đề phát triển.
Khang Phi bắt đầu suy nghĩ kế hoạch tương lai, muốn dùng năng lực của mình nuôi cho vợ yêu trắng trắng mập mập, cũng chuẩn bị tốt để come out.
Đã có mục tiêu rõ ràng, cuộc sống của Khang Phi trở nên phong phú hơn hẳn.
Đến ngày mồng một tháng năm, Bạch Văn liền ồn ào muốn nghỉ hè phải mang chồng về nhà, Lộ Nam Minh vui mừng đến độ cái đuôi cũng sắp vểnh lên. Tất nhiên Khang Phi cũng không muốn rớt lại phía sau.
Trong số ba cặp, chỉ có chuyện của gã và Vũ Vũ là chưa công khai với người trong gia đình thôi.
Sớm hay muộn cũng phải come out, Khang Phi cũng không sợ, định nghỉ hè về nhà công khai với bố mẹ. Còn về phần bố mẹ Hạ Vũ, gã đợi sau khi tốt nghiệp cái đã. Chỉ là gã không nghĩ đến mọi chuyện lại phát triển vượt qua mong đợi, chính mình còn chưa chủ động come out, điện thoại thư ký của bố đã gọi đến, đây thật ra cũng không phải chuyện quan trọng lắm.
Quan trọng nhất là anh trai của Hạ Vũ trực tiếp giết đến nơi rồi.
Đây là kết quả của một cú điện thoại lúc sáng sớm.
Từ sau khi cuộc sống về đêm bắt đầu, Hạ Vũ bởi vì mệt mỏi và thỏa mãn, thỉnh thoảng sẽ dính chặt trên giường. Mà điện thoại của anh trai Hạ Vũ ngay lúc sáng sớm đã gọi tới.
Hạ Vũ mơ màng nhận điện thoại.
“Alo?”
“Tiểu Vũ? Sao vẫn còn ngủ? Đồng hồ sinh học của em sớm đã kêu rồi, cơ thể không khỏe sao?”
“Mệt. Mông còn đau nữa.”
“Nóng hả? Ăn nhiều trái cây, rau củ, uống nhiều nước nữa.”
“Không phải, hôm qua làm nhiều quá.”
“… Cái gì?”
“Làm nhiều quá, eo ê ẩm.”
“Á á á, tên chết tiệt nào! Em chờ đó, em bảo thằng đó chờ, anh lập tức tới ngay.” Tút….tút… tút…