Võng Du Kiếm Tam Chi Nhiệm Vụ Quán trà

Chương 10



Bởi vì hai nhân vật chính đều im hơi lặng tiếng nên những người chơi khác đều dần quên đi, nội dung trên kênh thế giới lại phong phú như bình thường. Người không biết chuyện đại khái cho rằng sự kiện lần này như một bức màn dần dần buông xuống.

Nhưng mà đối với Lục Vô Thi mà nói sự thật luôn tàn khốc.

Bởi vì những người vừa mới chải quét trên kênh thế giới hiện tại đều dắt nhau tới kênh mật tán gẫu của cậu, lại không thể kéo đen toàn bộ. Những người khác rất dễ đối phó, nhưng chỉ huy của Chính Khí, Trầm Chu da mặt quá dầy, đầu óc thiếu muối, nhất quyết muốn cậu và Vưu Bán Tà hòa giải.

Lục Vô Thi không thể nhịn được nữa, nói thẳng: “Vốn là đối lập trận doanh, như bây giờ không phải là bình thường sao!”

Nào biết Trầm Chu cùng Mạc Thanh Liêm một dạng giống nhau, trong đầu không biết bị hỏng chỗ nào, nghiêm trang nói: “Yêu nhau giết nhau mới là đạo lý.”

Lục Vô Thi quyết định dùng chiêu out game đại pháp. Người nào muốn điên thì cứ điên đi.

Lục Vô Thi buổi tối logout đi xem phim, dạo diễn đàn làm bản thân thoải mái vui vẻ, nghĩ muốn ngủ sớm.

Chẳng qua là cả đêm không mò mẫm trò chơi liền có điểm nhớ, sáng sớm ngày hôm sau mở máy tính lên.

Con chuột tại biểu tượng Kiếm Tam đi qua đi lại, sau khi xoắn xuýt một phen, Lục Vô Thi kích vào đăng nhập.

Vốn chỉ muốn tùy tiện tìm người nói chuyện phiếm, không nghĩ tới vừa lên thì góc phải màn hình đã bắt đầu điên cuồng chớp nháy.

Lục Vô Thi lệ rơi đầy mặt, quên đem Vưu Bán Tà kéo đen!

“Sư phụ, ta thật sự không có cố ý lừa gạt ngươi T^T”

“Sư phụ, ngươi cho ta nói một câu thôi, không cần kéo đen ta nha…..”

“Lục Vô Thi, ngươi như thế nào lại nhỏ mọn như vậy, ta cũng không phải cố ý lừa gạt ngươi!”

“Lục Vô Thi, ngươi còn không giải trừ chặn nói, ta sẽ khiến cho rất rất nhiều người đi spam kênh thế giới của ngươi?”

“Sát, cho điểm phản ứng!”

“Aizz, là ta sai rồi, ngàn vạn lần đều là ta sai, ngươi đừng sinh khí, muốn đánh thì tùy ngươi, được không?”

“Nhưng ta làm như thế cũng chỉ vì ta thực sự rất thích ngươi.”

Lục Vô Thi nhìn thấy điều này, trái tim bỗng nhiên có phần không thể khống chế, đập nhanh kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực. Càng thêm một trận chua xót dâng tới, đem lý trí cậu cọ rửa sạch sẽ, chuột tự dưng không thể khống chế cứ thế tiếp tục kéo xuống dưới.

“Diệp Thần Tiêu là acc nhỏ ta luyện chơi, ai mà nghĩ lại đụng mặt ngươi ở quán trà, còn bị ngươi chọn làm nhiệm vụ biểu tình, ngươi hiện tại biết ta vẫn thích ngươi a, khi đó ta cảm thấy quan hệ giữa acc lớn của ta và ngươi rất khó thay đổi, nhất thời ấm đầu giả bộ là người mới, nghĩ muốn bắt đầu lại từ đầu. Kỳ thật vốn cũng không ôm ấp nhiều hi vọng, không nghĩ tới cư nhiên thành công, ngươi cũng thật khó lừa a, ở trước mặt ta ngươi như thế nào lại cẩn thận như thế? Thời gian ta vào acc Diệp Thần Tiêu càng lâu, quan hệ với ngươi càng tốt, lại càng cảm thấy Vưu Bán Tà không thể diễn trò, cho nên cũng không muốn nói ra chân tướng. Về sau ta dùng Diệp Thần Tiêu thổ lộ với ngươi, trong lòng cũng biết tám phần là không thành công, đúng là ta xấu lắm, làm nũng ngươi lại do dự, đừng nói với ta là ngươi không do dự, ta đã sớm nhận ra, ta có điểm lo lắng, cũng có chút sinh khí, lo lắng chân tướng bị vạch trần, tức ngươi cư nhiên đối với một người mới quen biết một tháng tốt như vậy. Cho nên ta liền dùng Tuyệt Sắc Khuynh Thành đi dò xét ngươi, vốn nghĩ ngươi đã sớm quên, không ngờ ngươi thật sự còn nhớ rõ. . . . . . Là ta sai, ta không nên dối gạt ngươi, nhưng ngươi phải tin tưởng ta, ta dùng tiểu hiệu tiếp cận ngươi không có một phần quan hệ nào tới trận doanh, ta nói không có một câu dối trá, mau phóng ta ra khỏi hắc ốc a, để ta tự mình giải thích cho ngươi có được không?”

Lục Vô Thi một bên ngồi xem tin nhắn của Vưu Bán Tà, một bên hồi ức lại ngày cậu quen hắn, lại đến bản đồ chém giết, sau cùng là lần Diệp Thần Tiêu thổ lộ với mình, ước chừng thời gian hai năm có dư, có buồn có vui. Hai năm trước, bằng hữu quanh cậu không ngừng ly khai, lại nhận thức bằng hữu mới, duy nhất chỉ có một người lưu lại từ bản thử nghiệm tới giờ, chính là Vưu Bán Tà thù nhân. Nghĩ như vậy lại có loại cảm giác hiểu nhau không cần nói.

Lục Vô Thi lặng im một lúc, mở trò chơi ra.

Hiện tại là chín giờ sáng, đa số ngoạn gia không ở tuyến, Lục Vô Thi không nghĩ tới Vưu Bán Tà cư nhiên ở đây. Bất quá dường như đã quyết định chủ ý, Lục Vô Thi giải trừ che chắn đối với Vưu Bán Tà, bên kia tán gẫu lập tức gửi lại đây.

”. . . . . . Sát, ngươi cuối cùng cũng đồng ý phóng lão tử ra!”

“. . . . . . Diệp Thần Tiêu thật là ngươi sao? Lục Vô Thi không cần suy nghĩ liền đánh ra mấy chữ này, trên thực tế cậu thật sự không thể liên hệ Vưu Bán Tà và Diệp Thần Tiêu là một người, hai người kia phong cách thật sự khác nhau quá xa.

“A? Ngươi này là có ý tứ gì, Diệp Thần Tiêu là acc nhỏ ta tùy tiện lập chơi.” Vưu Bán Tà không hiểu Lục Vô Thi nghi vấn cái gì.

“Ngày hôm qua lúc tỷ thí với ngươi, Diệp Thần Tiêu sao lại có thể login.” Lục Vô Thi trong lòng rõ ràng nếu Vưu Bán Tà mở một lúc hai acc, tuyệt đối không thắng được cậu, từ khi biết Diệp Thần Tiêu là Vưu Bán Tà đến nay, cậu đã từng vài lần vì chi tiết đó mà cự tuyệt tin tưởng chuyện này.

“Đó là trùng hợp, Trầm Chu muốn nguyên liệu, ta để hắn vào acc kia tự lấy, nguyên lai ngươi không yên lòng là vì cái này?” Vưu Bán Tà suy đoán nói.

“A…. . . . . .” Tuy biết là không có khả năng, nhưng thời điểm nghe được chính miệng hắn nói ra vẫn khó tránh khỏi thất vọng.

“Ta nói, ngươi không phải là thích Diệp Thần Tiêu chứ không thích bản nhân chứ!” Vưu Bán Tà bỗng nhiên kích động hỏi han.

“. . . . . .” Đối với vấn đề này, kỳ thật chính Lục Vô Thi cũng không thể xác định.

“Ta kháo! Không biết lão tử đã tạo ra cái nghiệt gì, tự mình tạo ra tình địch cho mình!” Vưu Bán Tà lúc này có mười hai vạn phần hối hận, sớm biết như vậy lúc trước nên quyết đoán trực tiếp áp đảo, hiện tại thì chế giễu rồi, người ta thích con người mà hắn ngụy trang a.

Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách Lục Vô Thi được, ai mà nghĩ tới cái người mỗi ngày chạy theo ngươi chà đạp, chạy theo ngươi giết người kỳ thật trong lòng thích ngươi? Này tới cùng là S thuộc tính bạo phát hay là nhị hóa?

“Ta chốc nữa phải đem Diệp Thần Tiêu xóa sạch!” Vưu Bán Tà hung hăng nói.

”. . . . . . Không được.” Lục Vô Thi tuy không quen nhìn Diệp Thần Tiêu bộ dạng Tiểu Hồ Tử Đao Ba Kiểm, nhưng là nghĩ đến từ nay về sau không còn được nhìn thấy hắn nữa, cậu liền cảm thấy một trận đau lòng.

Mà Vưu Bán Tà hối hận muốn chết, đi cầu xin GM hồi hồ sơ.

“Được rồi, ta đây không xóa nữa, bất quá ngươi vẫn nợ ta một câu trả lời?” Vưu Bán Tà truy vấn.

“Ngươi nói muốn giải thích với ta.” Lục Vô Thi cảm thấy tuy mình nộ khí đã tiêu, nhưng vẫn còn một chút ấm ức.

“Ngươi chờ ta một chút.”

Vưu Bán Tà nói xong dùng Thần Hành bay đến Trường An nơi Lục Vô Thi đang đứng, tìm một phen liền phát hiện nhân vật Lục Vô Thi.

“Đây mới gọi là giáp mặt.” Vưu Bán Tà cưỡi ngựa đứng trước mặt Vạn Hoa đang ngẩn người, đắc ý nói.

“Lục Vô Thi, ta không nên dối gạt ngươi, là ta sai lầm rồi, về sau sẽ không, ngươi tha thứ ta đi?”

Vưu Bán Tà nói gằn từng tiếng đánh vào lòng cậu, rõ ràng chỉ là hai nhân vật trong trò chơi, Lục Vô Thi giống như đặt mình vào đó vậy, như tận mắt tận tai nghe thấy.

“Ừm.” Lục Vô Thi trong lòng nhớ kỹ, nhẹ nhàng đánh bàn phím, trong nháy mắt nhịn không được nở nụ cười.

“Rất phu diễn!” Vưu Bán Tà hồi phục.

“Muội ngươi, cút.” Lục Vô Thi ôn nhu trong lòng nháy mắt tiêu thất hầu như không còn một mống.

“Vậy ngươi có nguyện ý cùng một chỗ với ta hay không?” Vưu Bán Tà thừa thắng xông lên.

“Không muốn.” Lục Vô Thi không chút do dự hồi đáp.

“Không thể thuận theo ngươi.” Vưu Bán Tà vừa nói vừa thao tác.

Lục Vô Thi còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy bên cạnh mình nhanh chóng xoát ra một vòng khói lửa, mà hệ thống nhưng lại phát thông cáo.

“Giang hồ khoái mã phi báo! Đại hiệp Vưu Bán Tà tại Trường An đối Lục Vô Thi sử dụng Thực Chân Chi Tâm trong truyền thuyết! Muốn tuyên cáo với thiên hạ: Vưu Bán Tà ái mộ Lục Vô Thi, có nhật nguyệt chứng minh, thiên địa chứng giám. . . . . .”

Này còn chưa xong, Lục Vô Thi ngay cả một câu ngăn lại chưa kịp đánh ra, liền thấy phụ cận xuất hiện một vòng hoa tươi, hệ thống lại nảy sinh thông cáo thề non hẹn biển mới.

Tuy hiện tại ngoạn gia online trò chơi không tính là nhiều, nhưng nhân dân thế giới vẫn nổi lên sôi trào, hai vị nhân vật chính hôm qua không phụ sự mong đợi của mọi người, tiếp tục cung cấp đề tài cho quần nhiệt tình chế tạo chúng bát quái: “Vưu Bán Tà với Lục Vô Thi các ngươi về nhà ông bà kết hôn đi!” Chải quét đầy kênh thế giới.

Lục Vô Thi cố gắng khắc chế tâm tình muốn gầm thét của mình, nói với Vưu Bán Tà: “Ngươi nổi điên cái gì a, có dừng lại cho ta không!”

“Mạc Thanh Liên bảo ta phóng đủ một trăm cái Thực Chân Chi Tâm và Thề Non Hẹn Biển, như vậy liền đem ngươi gả cho ta.” Vưu Bán Tà còn thật sự nói, đánh xong chữ lại tiếp tục phóng Thực Chân.

“Lão tử cũng không phải của hắn! Ngươi mau dừng lại, nếu không lại chặn ngươi!” Lục Vô Thi hiện tại ngoại trừ cảm thấy dọa người thì vẫn là cảm thấy quá dọa người, hận không thể logout từ đây, không online mới tốt.

“Vậy được rồi, bất quá ta cảm thấy rất đẹp mắt nha ~” Vưu Bán Tà tả hữu lay động cơ thể giống như đang cẩn thận quan sát.

“Khó coi chết đi được, thẩm mỹ của ngươi kiểu gì vậy, ngươi không phải là chỉ biết tác đồ sao.” Lục Vô Thi nói.

“Đó là muội muội ta làm, ngoạn ý kia ca nhưng là muốn làm cũng không được.” (ý là tấm ảnh Vưu Bán Tà chụp 2 người up lên diễn đàn ấy)

“. . . . . .” Lục Vô Thi rất không muốn thừa nhận cậu từng bị hắn làm cảm động.

“Aizz, ngươi thích ta không, nói thật đi.” Vưu Bán Tà bỗng nhiên lại bắt đầu truy vấn.

“Một điểm cũng không.” Lục Vô Thi không chút nghĩ ngợi trả lời, lại sung sướng nhếch khóe miệng.

“Sát! Lúc trước ngươi thua đã đáp ứng ta một việc, ta hiện tại muốn ngươi nói ngươi thích ta!” Vưu Bán Tà hao phí tâm tư, vẫn là không đổi được một câu trả lời khẳng định, cực kỳ nóng nảy.

“Lại không ai làm chứng, lời nói chỉ là vô căn cứ.” Lục Vô Thi quả thật đã quên còn có chuyện này, hiện tại ngẫm lại, Vưu Bán Tà là đã sớm tính toán hảo.

“Ta đi, Lục Vô Thi ngươi không tuân thủ ước định! Ác Nhân Cốc các ngươi quả nhiên đều là tiểu nhân bội bạc!”

“Bản đồ pháo tự trọng.”

“Lôi đài tỷ thí, ba trận hai ăn, có dám hay không?”

“Biến, không rảnh bồi ngươi ngoạn chơi, làm nhiệm vụ đây, tạm biệt.”

Vưu Bán Tà giận không kềm được, trực tiếp ngay tại kênh trận doanh triệu tập ngoạn gia phe Chính Khí Minh, thề phải vây giết Lục Vô Thi tại cửa phụ bản.

Vân Yên cô nương bất hạnh đi theo Lục Vô Thi đi làm nhiệm vụ hằng ngày, sau khi chết vài lần, nằm trên mặt đất nghĩ mãi không ra, mới vừa rồi còn tú ân ái trên kênh thế giới, nhanh như vậy đã quay ra trở mặt, giết nhau không tính đi, lại còn kéo cô ra làm đệm lưng, đồ cẩu nam nam!

Lục Vô Thi bình tĩnh hồi đáp: “Yêu nhau giết nhau mới là vương đạo, Trầm Chu nói vậy.”

-END-

Có phải không nghĩ tới là kết thúc hay không ? Kỳ thật bản thân ta cũng không nghĩ tới 〒▽〒

Đại khái lại có phiên ngoại đi.

Cám ơn các cô nương đã xem╭(╯3╰)╮


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.