Võng Du Trọng Sinh Tinh Hà

Chương 208: Lâm vs Aokiji (5)



Chỉ hai ba hơi thở thôi thì cả cơ thể Lâm bị bao phủ bởi một tảng đá băng, khi đóng băng thành công Lâm thì Aokiji lập tức lùi lại.

“ lão đại bị đóng băng rồi, làm sao bây giờ a”: lập tức những người bên Lâm thấy hắn bị đóng băng thì sốt ruột. 

“ đừng vội, lão đại không dễ dàng bị hạ gục như thế, hiện tại mới chỉ là bắt đầu thôi”: một người khác ra vẻ không quan tâm nói, theo hắn thấy lão đại không dễ dàng thua trận như vậy.

“ đúng vậy, lão đại chuẩn bị ra rồi”: một người cán bộ ánh mắt lóe ra hào quang nói, quả nhiên theo tiếng nói của hắn vừa dứt.

Thì trên mặt tảng băng hiện ra từng vết nứt, nó lan tràn ra cả khối băng, chỉ vài hơi thở sau thì!

Rắc...rắc...ầm...ầm

Khối băng nổ tung, một bóng người bay ra, Lâm lúc này sắc mặt hơi trắng, mặc dù hắn đã hơi đánh giá cao chiêu này một chút rồi, nhưng có vẻ như bản thân hắn vẫn còn có chút coi thường độ lạnh này.

Cũng may hắn kịp thời dùng Haki vũ trang quấn quanh cơ thể, tạo ra một lớp phòng ngự vô hình, cho nên hiện tại khi thoát ra Lâm chỉ cảm giác hơi lạnh một chút thôi.

Máu huyết lưu thông có chút không tiện, còn lại thì hoàn toàn không bị thương chút nào, qua một chút thời gian, khi hơi lạnh giảm bớt, thì máu huyết của hắn sẽ lưu thông bình thường trở lại.

“ Trọng Lực - gấp 30”: Lâm đột nhiên chỉ tay về phía vị trí của Aokiji, lập tức phạm vi năm mươi mét xung quanh người này, tảng băng đột nhiên sụp xuống mười mét sâu.

Bởi vì trong vòng năm mươi mét này đột nhiên nhận phải gia trì trọng lượng gấp 30 lần, làm cho trọng lượng mặt băng gia tăng quá đột ngột.

Làm cho phần dưới khối băng lập tức tan vỡ, cho nên năm mươi mét số sâu lập tức suất hiện, còn Aokiji hứng chịu trọng lực đột ngột gia tăng.

Làm cho hắn chuẩn bị có chút không kịp, hắn đã lập tức dùng năng lực hóa thành băng chạy ra hơn 30 mét vị trí hắn đứng rồi, nhưng vẫn có chút không kịp.

Dù sao để đánh bất ngờ Aokiji, không cho hắn kịp phản ứng chạy trốn, Lâm cắn răng dùng ra 30 lần trọng lực phạm vi 50 mét, quả nhiên người này trúng chiêu.

Lúc này trong hố sâu kia, Aokiji đang quỳ một chân xuống đất, khóe miệng trào máu, còn Lâm thì chỉ duy trì được vài hơi thở thì thu lại năng lực.

Lập tức Lâm cảm giác được thể lực tiêu thất ba thành, đây còn may là lúc nãy thăng cấp thể lực tăng nhiều, hắn mới dám sử suất ra 30 lần trọng lực cùng 50 mét phạm vi.

Nếu không với thể lực lúc trước thì Lâm hoàn toàn không thể làm được, cũng may chiến tích lấy được cũng không kém.

Lâm đứng trên miệng hố nhìn xuống, hắn thấy được Aokiji chật vật, Lâm đoán lúc này ngũ tạng lục phủ của Aokiji đã lệch vị trí rồi, nghiêm trọng hơn có thể còn chị thương nữa a.

Nhưng Lâm không cho rằng bị chút thương này chiến lực của hắn sẽ bị giảm bao nhiêu, dù sao tồn tại đại tướng cấp đều là quái vật trong quái vật.

Aokiji điều tức một chút, sau đó thì đưa tay lau máu khóe miệng đi, hắn từ từ đứng dậy, ngước nhìn Lâm với ánh mắt ngưng trọng. 

“ lơ là rồi, không ngờ ngoại trừ kiếm đạo mạnh mẽ ra, người này còn sở hữu năng lực trái ác quỷ nữa, hơn nữa năng lực cũng thuộc loại cực mạnh, mấy chục lần trọng lực đột nhiên gia tăng a, còn có thể điều khiển phạm vi cùng vị trí từ xa nữa, đây là trái ác quỷ gì, bảng danh sách chưa từng miêu tả trái ác quỷ nào có năng lực giống như vậy”

Chỉ thông qua vừa rồi một chiêu, Aokiji lập tức phân tích ra được rất nhiều thông tin của Lâm, nhất là năng lực trái ác quỷ của hắn.

Người này vậy mà đoán đúng bảy phần mười, nếu Lâm biết suy nghĩ lúc này trong đầu Aokiji, thì hắn sẽ phải cảm thán, người thông minh thật nhiều a.

“ năng lực, kiếm đạo, kể cả Haki đều thuộc đỉnh cấp, tại sao người như vậy trước đây không hề có chút thông tin nào?, bộ tình báo càng ngày càng không thể trông cậy vào được, có lẽ phải đề nghị Nguyên Soái chỉnh đốn một chút bộ tình báo mới được”

Aokiji trong lòng lại đột nhiên nhớ nhung lên bộ tình báo, thực ra hắn oan uổng bọn họ a, Lâm những người này trước khi rời thôn thì chưa từng gặp người ngoài lần nào.

Thì làm sao bộ tình báo có thể tra xét ra được, hơn nữa xung quanh đảo, theo Lâm được biết người ngoài rất khó đi vào, chỉ có người từ trong đi ra mới không có trở ngại.

Nguyên lý như thế nào thì Lâm hoàn toàn không biết, hắn hỏi thầy Edgar vài lần, nhưng không được đáp án, bởi vậy cho dù có người muốn tìm tới đảo cũng không dễ dàng như vậy.

Từ đó làm cho Vô Danh Đảo càng tách biệt cùng người đời, hầu như không có mấy người biết về hòn đảo này, bởi vậy Aokiji thật có chút trách oan bộ tình báo.

Aokiji suy nghĩ chỉ chợt lóe qua rồi thôi, qua lần này hắn còn vài nhiệm vụ nữa mới có thể trở về bản bộ, muốn tìm bộ tình báo phiền toái cũng không gấp nhất thời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.