Võng Du Trọng Sinh Tinh Hà

Chương 305: Họp (1)



Người tốt một chút, thì chỉ giảm bớt chút thuế cho người dân thôi, còn lại thì hoàn toàn không chút quan tâm.

Còn nếu gặp phải ác bá thống trị, thì không chỉ tăng thuế thôi, áp bức bóc lột, thậm chí coi mạng người như cỏ rác, bọn họ bị đối sử như là nô lệ vậy.

Nếu không vì sợ giết sạch người trên đảo sẽ không còn ai phục vụ những người này, thì có khi toàn bộ hòn đảo bị đồ sát hoặc bóc lột đến toàn diệt rồi.

Nhưng từ khi Lâm và tổ chức thống trị hòn đảo này, thì không chỉ thuế giảm, thị trấn được xây mới.

Tính mạng tài sản của người dân đều được bảo đảm, chỉ cần có hải tặc khi dễ bọn họ, thì Lâm và tổ chức của hắn sẽ lập tức vì bọn họ ra mặt.

Những người dân này từ từ cảm nhận được tôn nghiêm là gì, chưa bao giờ bọn họ có thể ngẩn đầu ưỡng ngực bước đi như bây giờ.

Hơn nữa khi thấy hoặc tiếp xúc với hải tặc, thì bọn họ hiện tại đã hoàn toàn không còn chút sợ hãi nào.

Thậm chí còn có chút tự hào nữa, bởi vì hiện tại trên đảo, trải qua mấy tháng máu tanh trấn áp.

Hầu như tất cả hải tặc khi lên đảo đều rất trung thực quy củ, hiện tại thời gian dài mà vẫn không có một băng hải tặc nào dám trên đảo nháo sự.

Lâm chỉ ở bến cảng cùng người dân gặp mặt một chút, thì hắn cáo từ trở về khu biệt thự để nghỉ ngơi.

Bản thân Lâm tới từ thời hiện đại, người người đều bình đẳng, cho nên hắn không bởi vì bản thân là người thống trị của hòn đảo này.

Mà nổi lên tâm tính khinh thường bất cứ ai, có thể bởi vì địa vị cao mà hãnh diện hơn một chút so với người bình thường.

Nhưng sẽ không vì vậy mà cảm giác hắn cùng người dân có bao lớn khác biệt, hiện đại cũng vậy.

Người bình thường cùng người có tiền, địa vị mặc dù có chút khác biệt, nhưng đại đa số trường hợp rất ít bị người khinh thường ra mặt.

Người người đều bảo trì ranh giới bình đẳng nhất định, hơn nữa hiện đại không còn nô lệ, cho nên giai cấp nô lệ cùng quý tộc hoàn toàn biến mất.

Đây chính là nguyên nhân chính, mà hiện đại có thể duy trì người người bình đẳng, nếu như giai cấp nô lệ còn tại.

Người người bình đẳng sẽ không suất hiện, mà Lâm, hắn trải qua hai mươi mấy năm cuộc sống thời hiện đại hun đúc nên.

Tạo ra tâm lý của hắn, cách cư sử đều như người hiện đại, bởi vậy thời gian Lâm thống trị hòn đảo này mấy tháng.

Người dân nơi này từ ban đầu sợ hãi hắn, sau đó thì chuyển sang hiếu kỳ, cuối cùng thì tới hiện tại bọn họ đều cảm giác Lâm rất thân thiết.

Đây cũng là một trong những lý do làm cho hòn đảo này phát triển cấp tốc như vậy, thử hỏi một vị lãnh đạo phân biệt về giai cấp.

Thì người dân lúc lao động có bao nhiêu nhiệt tình?, bọn họ chỉ làm tới đủ ăn đủ mặc là được, sẽ không có bao nhiêu động lực để cố gắng.

Bởi vì có cố gắng cỡ nào, thì bọn họ vẫn là giai cấp bình thường, thậm chí là nô lệ thôi, nhưng một vị lãnh đạo không phân biệt giai cấp, chủng tộc.

Thì nhiệt tình lao động của người dân sẽ gia tăng gấp mấy lần, bọn họ sẽ rất tích cực trong mọi việc làm, bọn họ nhìn thấy hi vọng vào tương lai, bọn họ nhìn thấy hi vọng đổi đời.

. . .

Khi Lâm trở về tới biệt thự của hắn, thì hắn lập tức tổ chức một cuộc họp nhỏ, dù chỉ họp nhỏ thôi, nhưng cũng tập hợp gần như tất cả các cán bộ có trên đảo.

Fiona cùng Aboli thì đã chờ đợi sẵng từ trước, hai người từ lúc trở về tới giờ đều ở luôn trong phòng họp chờ đợi.

Khi Lâm bình ổn bước vào phòng, thì Fiona mới chính thức thở phào một hơi, ánh mắt cũng hiện lên chút ý cười, nhưng sau đó nàng thu hồi lại anh mắt này.

Biểu tình phát ra nghiêm túc hơn, Lâm đã không bị thương gì, nàng xem như hoàn toàn yên tâm, hơn nữa tính cách của nàng lạnh lùng, cho nên sẽ không hỏi thăm Lâm làm gì.

Aboli thì khác nàng một chút, mặc dù hắn tính cách cũng khá ít nói, nhưng hắn vẫn đứng lên hỏi thăm Lâm vài câu.

“ tiểu sư đệ, ngươi cùng Mắt Ưng cuối cùng thì người nào thắng a?, nhìn biểu tình của ngươi lúc này, thì chắc không phải là ngang tay như bề ngoài biểu hiện rồi!”

Sau mấy câu thăm hỏi bình thường, thì Aboli mới hỏi tới chuyện làm hắn hiếu kỳ nhất, hắn mặc dù nghe Lâm cùng Mắt Ưng ngang tay.

Nhưng khi gặp biểu tình của Lâm, thì hắn không cho rằng đơn giản như vậy, cho nên hắn lập tức lên tiếng hỏi.

Câu hỏi của Aboli vang lên, thì trong phòng các vị cán bộ đang ngồi cũng hiếu kỳ vểnh tai lên lắng nghe.

Bọn họ cũng hiếu kỳ a, bọn họ cùng Lâm chung đụng gần mười năm, đại đa số đều rất hiểu tính tình của Lâm,.

Cho nên khi nghe Aboli hỏi, con sâu hiếu kỳ trong bụng bắt đầu ngọ nguậy không yên.

“ sư huynh, không ngờ ngươi vẫn rất tinh mắt a?, thực ra thì ta thua Mắt Ưng một bậc, nhưng người này không có ý định toàn lực bộc phát ra chiến lực thực sự của hắn, người này tính dấu dốt chiến lực thực sự,

Ta không biết vì sao hắn làm như vậy, nhưng hắn không toàn lực, thì hôm nay đích thực là hai chúng ta ngang tay kết thúc, có điều, lần này ta cũng có át chủ bài chưa vận dụng, nếu như người này thực sự dùng ra toàn lực,

Thì ta cũng chưa chắc sẽ thua đâu, nhưng át chủ bài một khi vận dụng cũng là một tổn thất lớn, nên tốt nhất không cần vận dụng thì vẫn hơn, cũng may người này chủ yếu khi đến đây chỉ là luận bàn thôi, hắn cũng không quan trọng thắng lợi,

Chỉ cần không bị thua là được, ta cũng không hi vọng sẽ thắng, bởi vậy hai người chúng ta rất ăn ý làm ra thế hòa mà kết thúc, lần này mục đích xem như đạt tới rồi, hơn nữa còn đạt thành một phần hữu nghị với Mắt Ưng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.