Vong Giả Quy Lai

Chương 14



Địch Hạo Tuấn không thể nhìn thấy phía sau, anh bị Tiểu Thiệu ôm ngang, liền mất đi trọng tâm. Xém nữa ngã khỏi bệ cửa sổ.

Cố Lam đứng bên cạnh Tiểu Thiệu lại thấy rất rõ ràng, cô nhìn thấy thân thể của Tiểu Thiểu cấp tốc thối rữa, con mắt cô ta còn trong suốt, nhưng miệng đã bị mục nát.

Miệng Tiểu Thiệu đã bị biến dạng, nếu Địch Hạo Tuấn bị Tiểu Thiệu cắn phải, anh cũng sẽ bị cảm hóa. Vì để giảm thiểu thương vong, Cố Lam giơ một bình hoa lên, nhắm ngay đầu của đồng bọn mình.

Tay Tiểu Thiệu dừng trong không trung, đôi mắt cô trợn to như không dám tin tưởng. Hai đầu gối cô khụy xuống, kéo theo Địch Hạo Tuấn té xuống.

Địch Hạo Tuấn liều mạng đẩy cánh tay cứng ngắc của Tiểu Thiệu ra, anh đứng lên, nhìn Cố Lam: “Cảm ơn cô.”

“Nhanh xuống lầu, bọn họ đang gặp nguy hiểm.”- Cố Lam gật đầu, cô liếc đến thi thể của Tiểu Thiệu, trong ánh mắt tràn ngập áy náy cùng quyết tuyệt.

Chờ đến khi Địch Hạo Tuấn xuống, anh không nghe thấy âm thanh hỗn loạn nữa. Địch Hạo Tuấn nhìn thấy Mạc Phỉ run rẩy rút đao từ đầu một người ra, trên mặt cậu còn lưu lại sự sợ hãi, nhiều ngày qua, Mạc Phỉ cũng không phải chưa từng giết Zombie, nhưng Địch Hạo Tuấn cũng chưa từng thấy vẻ mặt này của cậu.

Chờ đến khi nhìn qua hết mọi người trong đoàn, Địch Hạo Tuấn phát hiện trong đám mấy cô gái thiếu mất một người. Những người khác ở bên cạnh đều thần hồn bất định.

“Tại sao cô ta lại gạt người…”- Hai chân Tiểu Vũ run rẩy lợi hại, chạy không nổi nữa.

Mạc Phỉ nắm chặt đao. Tay cậu khẽ run, giải thích: “Cô ta cũng ăn ốc đồng, vừa nhào tới cắn tôi…”

Địch Hạo Tuấn nhìn thi thể trên đất, liền hiểu được chuyện gì đã phát sinh. Nhưng tiếng của Zombie càng ngày càng lớn, bọn họ không có thời gian để trì hoãn.

“Đừng nói nữa.”- Địch Hạo Tuấn không có biện pháp khác, anh ôm Tiểu Vũ lên, sau đó nói với Mạc Phỉ: “Mạc Phỉ, trong tay cậu có đao, cậu đi phía sau đi.”

Tự tay giết người trong đội ngũ mình, chân tay run rẩy, động tác cứng ngắc triệt để bại lộ sợ hãi của cậu.

Địch Hạo Tuấn đi bên cạnh cậu.

Mạc Phỉ biết Địch Hạo Tuấn đi bên cạnh cậu để cậu yên tâm, nhưng trong lòng cậu vẫn không tốt lên được. Mạc Phỉ hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu?”

Bốn phía bắt đầu vang lên tiếng súng, mặc dù là quân doanh, nhưng trong hoàn cảnh này, rất khó phát hiện tung tích của Zombie. Bọn người Mạc Phỉ có thể phát hiện được cũng chỉ là ngẫu nhiên.

Không biết đã có bao nhiêu người ăn những thực phẩm kia. Từ khi Zombie phát sinh, cũng chưa từng có tin tức nhắc đến bệnh độc sẽ cảm hóa cả động thực vật. Trong quân doanh đã phát sinh việc này, không biết tình trạng có phổ biến hay không?

Địch Hạo Tuấn muốn trở lại trong xe, vì trong xe có thứ anh cần lấy. Nhưng khi đến bãi đậu xe ở phía tây, đột nhiên nghe được một loạt tiếng súng, sau đó nhìn thấy một chiếc máy bay xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên không trung.

Mạc Phỉ dừng bước, cậu quay đầu nhìn lại liền thấy chiếc máy bay kia bùng lửa trên không trung. Ngọn lửa mãnh liệt thắp sáng cả một vùng trời.

Mạc Phỉ còn thấy có Zombie trên cánh máy bay, người cháy rực lửa rơi xuống đất, tiếp theo máy bay nổ tung, bầu trời truyền đến một tiếng nổ ầm ầm.

“Lên xe đi.”- Địch Hạo Tuấn nói với Mạc Phỉ.

Một đám Zombie du lãng bên ngoài bị ánh lửa hấp dẫn, bọn chúng ra sức đập rầm rầm vào rào chắn, rào chắn xung quanh sân bay cũng không phải tường xi măng gì, Địch Hạo Tuấn lo lắng rào chắn sẽ bị bọn Zombie xô ngã, đợi Mạc Phỉ lên xe xong, anh lập tức khởi động xe đi khỏi bãi đậu.

Thích Tâm và những người khác đứng bên cạnh Cố Lam nhưng đều giữ một khoảng cách nhất định.

Mạc Phỉ đi đến hàng ghế ngồi phía sau, những người khác đều tránh ra nhường đường cho cậu, đao trong tay cậu còn lưu lại vệt máu đen ngòm.

“Dây thừng, đem tôi trói lại.”- Sắc mặt Cố Lam rất ôn hòa. Cô nói với Mạc Phỉ: “Đừng quên chuyện tôi đã nói với cậu.”

“Chị Cố Lam…”- Tiểu Vũ muốn chạy tới, nhưng lại bị Thích Tâm kéo lại.

Bọn họ thoát khỏi tòa nhà kia nhưng trên đường lại mất đi hai người. Sau khi cứu những người này từ tay Trương Khánh, bọn họ đều sống chung một chỗ. Mọi người là sinh tử gắn bó, Cố Lam bây giờ lại bị như vậy, nhất thời Mạc Phỉ không thể tiếp thu được.

“Được rồi, đừng khóc. Để tôi kể một chuyện cười nha, trước đây có người hỏi tôi, giả như hiện tại là tận thế, tôi lại còn ở sa mạc, sắp chết khát, vào lúc này có hai chén trước mặt, một là chén nước, một chén là máu, một chén là nước tiểu, tôi sẽ uống cái nào?”- Thấy không ai đáp lại, Cố Lam cười hỏi: “Tiểu Vũ?”

“…Nước tiểu.”- Trong mắt Tiểu Vũ còn mang theo nước mắt trong suốt.

Mạc Phỉ nở nụ cười, suy nghĩ này chắc khác cậu khi trước a.

Cố Lam bắt đầu ho khan, bắt đầu thở dốc, hô hấp trở nên khó khăn. Thích Tâm nóng ruột ôm chặt Tiểu Vũ, chỉ lo cô vọt tới trước mặt của Cố Lam, Tiểu Vũ cùng với mấy người khác đều đỏ cả mắt.

“Mọi người cách xa tôi một chút, Tiểu Vũ ngồi vào chỗ đi, đừng nhìn nữa.”- Nói xong, Cố Lam quay lại nói với Mạc Phỉ: “Đồng chí phóng viên, tôi muốn tán gẫu với cậu một chút.”

“Được.”- Mạc Phỉ ngồi xuống bên cạnh ghế của Cố Lam, hai tay run rẩy cầm lấy quyển sổ ở trên giá xe. Cậu cầm vở một hồi lâu, cũng không nói lời nào.

Cố Lam nói: “Đây là cơ hội để nổi danh. Mạc Phỉ, nếu như cậu có thể tránh thoát kiếp nạn này. Sách vở mà cậu từng ghi chép sẽ trở thành tác phẩm bán rất chạy. Trong đấy chưa nhắc tới ai, tôi muốn làm người đầu tiên được ghi vào đó.”

Mạc Phỉ nhìn Cố Lam, đôi mắt cậu cay cay. Trong những người này, người cậu tin tưởng nhất chính là Địch Hạo Tuấn và Cố Lam. Cố Lam như một người chị lớn, vẫn luôn chiếu cố đến từng người trong nhóm. Cậu còn nhớ khi ở bên trong nhà xưởng của Trương Khánh, Cố Lam đã trợ giúp cậu cứu những cô gái này ra. Cậu không muốn chuyện này phát sinh trên nhóm người của cậu.

Mạc Phỉ mở quyển sổ ra, nhìn tờ giấy trống không, cậu bắt đầu ghi chép.

Cố Lam bắt đầu nói: “Đời này việc tôi thích nhất đó chính là du lịch trên khắp quốc gia của mình, nhưng đáng tiếc, trước khi Zombie bùng phát thì tôi đang còn yên phận làm công việc ở ngân hàng. Cảm tạ tận thế đã cho tôi cơ hội, đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi thành phố S, có thể đến nơi này, nơi kia.Mọi người chắc cảm thấy tôi chết không có giá trị gì, nhưng tôi không hối tiếc, cảm tạ mọi người đã tín nhiệm tôi. Nguyện vọng lớn nhất hiện tại của tôi là muốn mọi người phải sống thật tốt để đi tiếp con đường này…Khặc khục…”

Cố Lam vừa nói, khóe miệng cũng chảy ra vệt máu. Mạc Phỉ không biết lúc nào cô sẽ bị biến đổi, cậu cũng không biết nếu như Cố Lam thật sự bị biến đổi, cậu có dũng khí cho cô được “yên nghỉ” hay không. Cậu cầm quyển sổ, ghi chép lại những chuyện đã phát sinh, cậu giống như một loại máy móc, không có cảm tình.

Cố Lam cố mở mắt, liếc nhìn. Cô dùng giọng nói khàn khàn của mình nói với Mạc Phỉ: “Cậu đem những giấy tờ tùy thân của tôi đặt vào hòm sắt kia đi. Nếu sau này có gặp được cha mẹ của tôi, xin cậu thay tôi chăm sóc họ… Cha của tôi tên là Kiến Quốc, mẹ là Lý Nguyệt.”

“Tôi nhớ rồi.”- Mạc Phỉ đáp lại.

“Chị Lam ơi…”- Tiểu Vũ ở một bên khóc lóc.

Cố Lam hít sâu, Mạc Phỉ thấy cô trợn tròn mắt, tiếng hít thở ngày càng nặng nề, cô há to miệng nói chuyện nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Một lát sau, sự sống trong đôi mắt dần dần biến mất.

“Cố Lam…”- Thích Tâm cũng gào khóc.

Mạc Phỉ đứng bên cạnh Cố Lam, tay nắm đao, cậu lẳng lặng nhìn người trước mắt, đao trong tay nắm càng chặt.

Thân thể Cố Lam bắt đầu run rẩy, dây thừng cũng bị rung động theo.

Cố Lam lại mở mắt ra, một lần nữa “hoạt động”.

Địch Hạo Tuấn đang lái xe, qua kính chiếu hậu, anh đều thấy được những việc đã phát sinh. Nhưng hiện tại anh không thể rời khỏi vị trí, anh rất lo lắng: “Mạc Phỉ, đến đây thay tôi lái xe. Mạc Phỉ!”

Cố Lam chậm rãi mục nát, khuôn mặt xinh đẹp dần dần gầy gò đi, xương bên trong ngờ ngợ có thể thấy được, nước mủ chảy xuống từ khuôn mặt.

Nếu không phải Mạc Phỉ đã cột chặt cô, thì ở bên trong chiếc xe nhỏ hẹp này, cô sẽ có khả năng làm tổn thương người khác.

Tiểu Vũ ôm chặt Thích Tâm, sợ đến cả người run rẩy, cô oa oa khóc lớn, đối mặt với tình huống này cô cũng không biết phải làm gì.

“Mạc Phỉ! Đừng chậm trễ nữa! Thích Tâm, cậu đến thay tôi lái xe đi.”- Địch Hạo Tuấn rất lo lắng tình hình ở phía sau xe.

Thời điểm Thích Tâm vừa xoay người, liền nghe thấy tiếng “Phốc” từ phía sau truyền tới, trong xe liền yên tĩnh.

Mạc Phỉ rút đao nhỏ từ gáy Cố Lam ra, bảo đảm không có sơ hở. Sau đó cậu lấy góc áo lau đi vết máu trên đao, tra đao vào vỏ.

Đầu của Cố Lam gục xuống, người bất động.

“Mạc Phỉ…”- Thích Tâm nhìn một loạt động tác nhanh chóng gọn gàng của cậu, không nói nên lời.

Mạc Phỉ gấp quyển sổ lại, sau đó, ngồi vào hàng ghế trước của xe.
CHƯƠNG 14

Bốn phía truyền tới tiếng súng, cùng với tiếng la hét của các binh lính. Một mảnh huyên náo qua đi, bên trong trở nên vô cùng yên tĩnh. Không ai biết buổi tối hôm nay trong sân bay tột cùng đã phát sinh những chuyện gì.

Địch Hạo Tuấn đem xe dừng lại tại một nơi trống vắng, anh tắt đèn xe nhưng không tắt máy.

“Chúng ta sẽ ở nơi này đến ngày mai sao?”- Thích Tâm hỏi.

Địch Hạo Tuấn liếc mắt nhìn người trong xe, ba người trong nhóm đã chết. Những người khác không còn ý chí hoặc đang trong trạng thái ngu ngu ngơ ngơ. Địch Hạo Tuấn dừng xe ở bên đường, anh lấy súng trên giá xe, nói với Thích Tâm: “Tôi đến cửa lớn bên kia xem tình hình, lát nữa sẽ quay lại.”

“Một mình anh đi quá nguy hiểm, tôi đi cùng anh.”- Người lên tiếng là Mạc Phỉ.

Dù sao tự tay giết Cố Lam, trong lòng ai cũng không thể tốt được. Vì thế mọi người còn lại rất lo lắng tình huống của Mạc Phỉ.

Địch Hạo Tuấn suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp ứng, anh ném cho cậu một khẩu súng, sau đó nói với Thích Tâm: “Không được để người còn sống đến gần xe của chúng ta, không được mở cửa, nếu như gặp phải tình huống nguy hiểm cứ liên thủ lại, chúng tôi cũng sẽ không đi quá xa đâu.”

“Nơi này cứ giao cho tôi.”- Nhìn người còn sống sót trong xe, Thích Tâm cảm giác được áp lực đặt trên bả vai y.

Mạc Phỉ không nói một lời, đi theo sau Địch Hạo Tuấn.

Địch Hạo Tuấn quen Mạc Phỉ tràn ngập ý chí chiến đấu, quen Mạc Phỉ mãi mãi không biết mệt mỏi, nhưng Mạc Phỉ bây giờ lại nặng nề như vậy, anh không biết phải làm thế nào nữa.

Bất quá người mở lời trước không phải là Địch Hạo Tuấn, mà là Mạc Phỉ: “Nếu có một ngày tôi giống như Cố Lam, hy vọng anh cũng cho tôi chết thật sảng khoái như vậy.”

“Sẽ không có ngày như vậy đâu, cậu vẫn luôn rất cẩn thận.”- Địch Hạo Tuấn nói.

Mạc Phỉ lắc đầu: “Khắp nơi trên toàn quốc đều bị luân hãm. Thành phố B giờ đây cũng không thể tiến vào được. Hạo Tuấn, trước mặt mọi người, tôi chỉ giả bộ mà thôi, tôi thấy cơ hội của chúng ta càng ngày càng xa vời. Tôi rất hoang mang, không biết phải làm sao cả.”

“Tôi cũng vậy.”- Địch Hạo Tuấn dừng bước, nói với Mạc Phỉ, “Tôi không thể nhìn thấy ngày mai, nhưng có thể thấy được hiện tại. Tôi đang vì hiện tại mà phấn đấu, tôi muốn sống tiếp, tôi muốn về nhà, chỉ muốn những việc này thôi.”

“Đúng đấy, tôi cũng nhớ nhà.”- Mạc Phỉ nhớ tới hồi ức của mình. Cậu nói với Địch Hạo Tuấn: “Ở đường băng, tôi nghĩ nên đến đó để thử vận may. Có thể lợi dụng chuyện này mà xin bọn họ mang tôi về nhà.”

“Đi.”- Địch Hạo Tuấn cười cười, vỗ vai Mạc Phỉ.

Khi hai người đến phụ cận của đường băng, phát hiện nơi này mở đèn pha sáng trưng, hết thảy nhân viên đều đang bận rộn, các binh lính cũng vận chuyển các đồ vật lên các phi cơ cỡ lớn.

Ở một chiếc phi cơ chở khách, Địch Hạo Tuấn may mắn phát hiện Lý thượng úy.

Khi nhìn thấy hai người, Lý thượng úy có chút khiếp sợ, hắn liền hỏi: “Tình huống ở khu C như thế nào? Mấy người các cậu có bị cắn không?”

Địch Hạo Tuấn nói: “Chúng tôi mất đi mấy người bạn, còn lại không có ai bị thương, bọn họ ở trong xe buýt gần đây. Chỉ là…binh lính thủ vệ chắc…”

Lý thượng úy gật đầu, giống như đã biết. Hắn nói: “Các cậu đem mấy người bạn đến đây đi. Tôi đã liên hệ với cấp trên, nói rằng tối nay đã phát sinh tình huống, đêm nay chúng tôi sẽ rút đi.”

Mạc Phỉ hỏi: “Đến tột cùng là tại sao bọn họ lại biến thành Zombie? Mấy người lính kia vẫn chưa bị cắn… Còn bạn của chúng tôi là ăn một ít thịt bị độc.”

Lý thượng úy rất phẫn nộ: “Bệnh độc tràn đến thành phố C này không giống nhau lắm, chúng tôi cũng đã nhận được nhiều tin tức như vậy. Vì an toàn, các cậu cũng không nên ăn đồ lung tung đến thành phố B, xin các cậu chấp hành nghiêm chỉnh các quy tắc. Đúng rồi, các cậu mau chóng đi tìm người, phi cơ chở khách của chúng tôi rất nhanh sẽ cất cánh, cần phải đăng ký và kiểm tra máu nữa.”

Mạc Phỉ còn muốn nói gì đó nhưng bị Địch Hạo Tuấn đứng ở một ngăn lại.

Địch Hạo Tuấn lắc đầu một cái, dẫn cậu rời khỏi đó.

Ai cũng không ngờ sau khi phát sinh chuyện này còn có thể đăng ký một lần nữa.. Mọi người đều mang theo giấy tờ của mình, còn Mạc Phỉ thì chỉ đem theo máy camera.

Người cuối cùng rời khỏi xe là Mạc Phỉ, cậu lưu luyến không rời nhìn chiếc xe.

“Chúng ta sẽ rời khỏi đây.”- Thích Tâm liếc nhìn sắc trời cùng cây cối, y nói với Tiểu Vũ và một cô gái khác: “Nhìn kỹ lại, cảnh sắc nơi này kỳ thực rất đẹp. Nếu không phát sinh chuyện này, ở đây cũng có thể xây lên một ngôi chùa, mỗi ngày tôi sẽ thắp hương siêu độ cho Cố Lam và những người đã mất, cầu cho họ sớm siêu thoát.”

“Tôi còn muốn cho Cố Lam một cái quan tài, người Trung Quốc chúng ta rất chú ý đến mồ yên mả đẹp. Để sau này tới đây còn có thể nhìn thấy cô ấy.”

Mạc Phỉ không nói gì, trong lòng cậu luôn có một cảm giác bất an, nhưng không biết là tại sao. Cậu liếc mắt nhìn Địch Hạo Tuấn, bỗng nhiên hiểu được.

Bọn họ cũng không có nơi nào để đi, có thể nói, đến thành phố B vì muốn tìm người quen. Nhưng Địch Hạo Tuấn là muốn về nước, Ca- dắc-xtan có phải cách thành phố B hơn hai ngàn km? Có thể sau này sẽ không thể nhìn thấy anh được.

Bỗng nhiên Địch Hạo Tuấn nhìn về phía cậu.

“Còn mấy người nữa, mau tới lấy máu.”- Lý thượng úy ở một bên thúc giục.

Mạc Phỉ vén tay áo lên, ngồi ở trên ghế, Địch Hạo Tuấn đã lấy máu trước, đang ngồi ở một bên chờ đợi. Bởi vì thời gian gấp gáp, mỗi người đều đem không được quá nhiều đồ. Những đồ vật ấy cũng đã được đặt trên băng chuyền, chuyển vào kho chứa hàng, lần sau nhận lấy đồ vật của mình chắc là sẽ lấy ở thành phố B.”

Mạc Phỉ nhìn đến băng chuyền, bỗng nhiên, đôi mắt của cậu chợt sáng lên.

Cây gậy chống ấy, Địch Hạo Tuấn vẫn luôn mang theo bên người. Nếu như nói là vũ khí, như vậy lực sát thương thật quá nhỏ. Nhưng nếu nói có giá trị đặc biệt gì thì Mạc Phỉ thấy cũng không có gì đặc biệt.

Mấu chốt chính là, hiện tại bọn họ phải rời khỏi thành phố C, mỗi người đều sẽ mang theo những đồ vật quan trọng với mình. Như Thích Tâm, trong tay y luôn mang theo hộp sắt để giấy tờ của những người đã mất, còn với cậu, những thứ quý giá đương nhiên là những tấm hình từ camera.

Nhưng bên trong gậy chống của Địch Hạo Tuấn là thứ gì? Tại sao lúc bắt đầu ở sở nghiên cứu vẫn luôn mang theo?

Trên gậy chống có một đoạn thủy tinh, nhưng Mạc Phỉ cũng đã từng ước lượng qua, vật đó không nặng.

“Địch Hạo Tuấn, sao anh muốn đem theo cái gậy kia?”- Mạc Phỉ nhìn chằm chằm vào hai mắt của Địch Hạo Tuấn, cậu không tự chủ mà ngừng thở, chờ đợi câu trả lời của anh.

Bác sĩ tựa hồ không thích Mạc Phỉ lộn xộn, hắn vỗ nhẹ mạch máu, nói: “Dùng sức nắm chặt.”

Mạc Phỉ không tiếp tục kiểm tra nữa, cậu đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn Địch Hạo Tuấn.

Thích Tâm cũng nhìn thấy Địch Hạo Tuấn luôn mang theo cây gậy này, nhưng y vẫn cho rằng đó là vật tùy thân của Địch Hạo Tuấn, y có chút ngạc nhiên.

Địch Hạo Tuấn đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, không tự chủ sờ sờ mũi: “Đó là quà sinh nhật của ba nuôi tặng tôi. Tôi muốn đem về. Làm sao vậy, cậu tò mò à?”

Mạc Phỉ nheo mắt, thần thái của Địch Hạo Tuấn khi nói chuyện, cậu càng thêm hoài nghi: “Cây gậy kia, tôi nhớ từ khi ở sở khoa học anh đã mang theo bên người. Khi ở miếu của Thích Tâm, gậy chống này anh cũng đưa qua cho tôi mà chưa được kiểm tra. Tôi đột nhiên tò mò mà thôi.”

Bác sĩ bên cạnh giục: “Các cậu nhanh một chút đi.”

Nhân viên cùng binh lính bên trong phi trường bắt đầu rút đi, nên chuyện ở nơi này cũng ít người để ý.

Vài người bác sĩ xúm lại thúc giục mọi người.

Nhiều ngày như vậy, Mạc Phỉ đã xem Địch Hạo Tuấn là đồng bạn đáng tin cậy. Nhưng nhớ tới huyết thanh kia, cậu không thể không thận trọng.

“Nghiêm Ích Minh đã từng nói, huyết thanh mất rất có thể là huyết thanh đối kháng với virus Zombie mà giáo sư Lang đang nghiên cứu. Từ những phản ứng của bọn họ, chai huyết thanh này khẳng định là rất trọng yếu.”

Mạc Phỉ nhíu mày, Địch Hạo Tuấn trở thành đồng bạn với cậu, bởi vì bọn họ đều vì mục đích sinh tồn. Có thể lợi ích lớn nhất của bọn họ chỉ là giúp đỡ lẫn nhau.Trong lòng Địch Hạo Tuấn, anh coi cậu là gì đây?

Mạc Phỉ nhìn sắc mặt của Địch Hạo Tuấn, cậu đã tìm thấy đáp án.

“Huyết thanh? Huyết thanh gì?”- Mấy người bác sĩ nghe xong như lọt vào sương mù, bọn người Thích Tâm cũng áp sát lại, bọn họ muốn biết Mạc Phỉ cùng Địch Hạo Tuấn rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.

Trên mặt Địch Hạo Tuấn dần dần lộ ra ánh mắt xa lạ, nét cười trên mặt cũng thu lại, lạnh nhạt nhìn về phía Mạc Phỉ. Khuôn mặt lạnh nhạt như thế, triệt để hủy đi một chút hy vọng trong lòng Mạc Phỉ.

Thời điểm mọi người chưa kịp phản ứng, Địch Hạo Tuấn đột nhiên xoay người, chạy về phía băng chuyền đang vận hành, lấy cây gậy trên băng chuyền, lập tức nhảy khỏi băng chuyền chạy thục mạng.

Mạc Phỉ không kiên quyết giống như Địch Hạo Tuấn, nhưng lý trí từ từ đã chiến thắng tình cảm. Mạc Phỉ cắn môi, sau đó vừa chạy vừa hô: “Nhanh bắt lấy anh ta! Anh ta chính là tên đã trộm đi huyết thanh trong viện khoa học!”

Địch Hạo Tuấn một chưởng đánh ngất một người lính, lấy xe, trên xe còn có chìa khóa.

Mạc Phỉ đuổi theo không kịp, xe đã khởi hành. Cậu chạy lên chiếc xe buýt của bọn họ, ban nãy bọn họ vội vội vàng vàng mới để xe bên cạnh nơi này.

Lấy xe, lấy huyết thanh…Nguyên lai Địch Hạo Tuấn ẩn giấu sâu như vậy. Mạc Phỉ cười gượng, nhiều ngày qua, cậu coi Địch Hạo Tuấn là anh em tốt vào sinh ra tử, nhưng đối với thân phận người ta ra sao, cơ bản nhất cậu cũng không biết.

Coi như, cậu là người bị Địch Hạo Tuấn lợi dụng. Nếu như lúc đó, ở trong miếu, bí mật bên trong gậy chống của Địch Hạo Tuấn bị phát hiện, như vậy có thể sẽ chế ra rất nhiều huyết thanh, như vậy sẽ không có nhiều người chết đến thế….

Mạc Phỉ lái xe, suy nghĩ rối loạn.

Đã là buổi tối, những người trong sân bay cũng làm đến công tác cuối cùng. mà xe của Mạc Phỉ cùng Địch Hạo Tuấn lại phóng như điên hướng về cửa lớn.

“Sao vậy? Ở cửa lớn đã xảy ra chuyện gì?”- Mọi người hầu như đều dừng bước, tò mò nhìn, nhưng mọi người cũng không ngăn chiếc xe lại, vì bọn họ thấy đó là xe của Lý thượng úy.

Mạc Phỉ thấy khu C đã bị phá hủy, trong đó có gian phòng bọn họ từng ở. Chung quanh cửa đều là vết máu và thi thể, ngoại trừ mấy binh lính đã biến thành Zombie, trên mặt đất đều la liệt thi thể của những binh lính đã chết.

Xe của Địch Hạo Tuấn cũng không dừng lại, khi tới cửa lớn, có vài binh lính đang bảo vệ đường xá, làm công tác cuối cùng.

Nhìn thấy chiếc Hummer màu xanh của quân đội, mấy người lính đều giơ tay làm theo nghi lễ, sau đó nhanh chóng mở đường, để xe đi qua.

Lúc đầu Mạc Phỉ còn mong bọn họ có thể ngăn Địch Hạo Tuấn lại, nhưng thấy tình hình như vậy, cậu liền đạp ga chạy ra ngoài.

Các binh lính đóng cửa lớn, đây là lần cuối cùng Mạc Phỉ nhìn thấy những người bên trong sân bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.