Vong Giả Quy Lai

Chương 18



Từ Trung cùng Mạc Phỉ không thuyết phục được Lăng Ba, nhưng theo biểu quyết thì bọn họ vẫn quyết định đi cứu người xa lạ bị vây trong siêu thị ra.

Bọn họ quay lại phòng 401, cố tìm những thứ cần thiết.

Từ Trung từ trong ngăn kéo tìm được một máy ghi âm. Mạc Phỉ dùng băng dính dán đèn pin ban nãy cậu tìm được. Sau đó bọn họ trở lại siêu thị.

Mạc Phỉ nhìn hai người bên cạnh, hướng về phía bọn họ giơ tay. Hai người căng thẳng nhìn kỹ, Mạc Phỉ nhấn nút bấm bên trên máy ghi âm.

Máy ghi âm phát ra âm thanh sàn sạt, sau đó có một giọng nữ vang lên: “Hừng đông hôm qua, trạm thu phí ở thành phố B phát sinh bạo loạn, sau khi ra sức ổn định, giao thông hiện nay ở thành phố B đã khôi phục lại bình thường…”

“Hống!”- Zombie đều tập trung vào máy thu thanh bên này, những Zombie cũng từ bỏ cửa kính kia, hướng về phía máy ghi âm.

Người đàn ông ở bên trong nghe thấy máy ghi âm, liền tò mò nhìn ra.

Ba người Mạc Phỉ ẩn lưng đằng sau một ngăn đồ lớn. Mạc Phỉ thấy Zombie đang tiến gần đến đến nơi của bọn họ, cậu dùng sức ném máy ghi âm xuống tầng hai.

Âm thanh từ máy ghi âm phát ra liên tục. Zombie gầm rú xông xuống lầu, trong nháy mắt tạo thành một tràng hỗn loạn.

Người đàn ông kia nhìn Mạc Phỉ qua cửa sổ.

Mạc Phỉ sốt sắng nhìn Zombie rời đi, sau đó mới vẫy vẫy tay với người kia.

Cửa chậm rãi mở ra, Mạc Phỉ nhìn rõ ràng dáng dấp của người trốn ở trong.

Đó là một ông chú ngoài ba mươi. Hẳn là đã ở trong căn phòng đó rất lâu, bộ dáng có chút uể oải. Nhưng hai mắt sáng lấp lánh, có thần, cử chỉ tiêu sái, thân hình kiên cường.

Thấy người đàn ông kia không động đậy, Mạc Phỉ ngoắc ngoắc tay, sau đó chỉ chỉ ở cửa sổ xa xa kia.

Nhưng người đàn ông kia không để ý tới, hắn xoay người trở về căn phòng kia, một lúc lâu sau cũng không trở ra.

“Đầu óc hắn ta không phải là bị hỏng rồi chứ? Xảy ra chuyện gì vậy?”- Lăng Ba sốt ruột hỏi.

Mạc Phỉ cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc cậu muốn tiến vào căn phòng kia, đột nhiên, căn phòng sáng bừng lên.

Ánh sáng đột nhiên này làm Mạc Phỉ không thích ứng được, trước mắt cậu xuất hiện một mảng màu vàng. Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc từ máy ghi âm.

“Hống!”- Zombie nghe được âm thanh cứ như ong vỡ tổ, Zombie đang đi xuống lầu liền quay ngược lại muốn tiến về chỗ bọn họ.

“Thao! Đầu óc người này không được bình thường rồi!”- Lăng Ba quay đầu chuẩn bị rút đi.

Mạc Phỉ là người cuối cùng rời đi, cậu nhìn người đàn ông kia, trong tay hắn còn có một xâu chìa khóa.

Điện trong siêu thị được khôi phục, Zombie nhìn thấy tầng ba có người sống, chúng gầm thét leo lên thang máy, có vài con tốc độ rất nhanh, không bao lâu đã đến gần người đàn ông kia.

“Nguy hiểm!”- Mạc Phỉ nhịn không được hô lớn.

Người kia không chút nào kinh hoảng. Hắn khom lưng lấy chìa khóa tra vào ổ khóa của thang cuốn, xoay ngược một thoáng, liền nhìn thấy thang cuốn bắt đầu di chuyển.

Mạc Phỉ kinh ngạc đến ngây người, cậu nhìn người đàn ông tiếp tục làm điều tương tự với một cái thang cuốn khác.

Mấy Zombie đứng trên thang cuốn đều bị đẩy xuống, có một ít trốn nhanh hơn, di chuyển theo thang cuốn tự động, nhưng động tác của chúng nó lại không đủ nhanh nhẹn, làm thế nào cũng không thể bắt kịp tốc độ của thang máy, giống như đang tập chạy bộ trên máy.

Người kia bình tĩnh lấy một điếu thuốc từ túi áo ra, hút một hơi, đứng gần thang cuốn ở lầu ba nhìn xuống, sau đó mới bình tĩnh đi vào trong.

Mạc Phỉ khẽ liếc nhìn Zombie ở dưới lầu, sau đó mới đuổi theo hắn.

Ban đầu thang máy này không hoạt động khiến bọn người Mạc Phỉ không đủ an toàn. Trước kia vì Zombie ở nơi này khiến mọi người sợ sệt, bây giờ Zombie không còn, trước mắt Mạc Phỉ là một nơi đầy sắc màu của thực phẩm, còn có các loại đồ uống khác.

Người này ở bên trong siêu thị có thức ăn để ăn, Mạc Phỉ đi sau lưng của hắn hỏi: “Anh tên là gì? Đã một mình ở đây bao lâu rồi? Anh còn có bạn bè nào không? Anh làm như thế nào để sống sót?”

Hắn không hề trả lời những vấn đề Mạc Phỉ đặt ra.

Hai người Lăng Ba cùng Từ Trung không thấy Mạc Phỉ đuổi theo, lúc này mới quay đầu lại tìm cậu, liền thấy một màn khôi hài ở chỗ thang máy.

Từ Trung đứng trước thang máy rất lâu, lúc này mới tức giận mắng đám Zombie trên thang máy: “Phi! Một đám phế vật, không có đầu óc, sớm biết tụi mày vô dụng đến vậy, vừa nãy đại gia ta sẽ không uổng khí lực như thế.”

Lăng Ba đối với chuyện này cũng rất thưởng thức, nhưng đối với ông chú kỳ quái này, cậu lại không thể có tâm tình để khen ngợi..

Lăng Ba nói với Mạc Phỉ: “Đừng hỏi nữa, hắn khẳng định là người câm.”

Trên sàn có những vết máu rất lớn, kéo dài đến những giá hàng. Rất nhiều thứ để dưới cũng không thể ăn được.

Mạc Phỉ nói với Lăng Ba: “Cậu coi! Có một bao gạo bị máu nhiễm lên! Chúng ta cứ đem những đồ vật tốt đem ra ngoài, sau đó nghĩ biện pháp để đem về. Ba mẹ Trần nhất định sẽ cao hứng.”

Từ Trung cũng hưng phấn reo lên: “Đã lâu rồi chưa từng thấy lượng lớn lương thực như vậy. Một đám người ở sân thể dục, đều đem cả thành phố này cướp đoạt hết, hai người chúng tôi lao lực muốn chết, thay phiên nhau mà trực ngày trực đêm. Nếu không có cậu ở đây, chúng tôi cũng không dám mạo hiểm như vậy. Chuyến này thu hoạch quá phong phú rồi.”

“Sân thể dục? Là sân thể dục lớn nhất ở thành phố C này sao? Các cậu biết những người ở trong đó?”- Người kia đột nhiên quay đầu lại hỏi.

Mạc Phỉ đi đến gần, cậu quan sát kỹ bề ngoài cùng chiều cao của đối phương, trong lòng lại suy nghĩ, người này khi còn trẻ nhất định mê đảo rất nhiều người a.

Lăng Ba dùng ánh mắt hoài nghi nhìn đối phương, hỏi hắn: “Anh là ai? Là chúng tôi cứu anh, nhưng anh lại không chịu nói gì về thân phận của mình.”

Người đàn ông kia suy nghĩ một chút, đột nhiên cười nhã nhặn, nói với ba người: “Bỉ nhân họ Đường tên Sĩ Miễn, đám người mà các cậu nói đến có quan hệ với tôi, vì vậy nên mới nhắc tới. Nếu các cậu lo lắng bọn họ là đồng bọn của tôi, vậy các cậu cứ yên tâm đi. Tôi biết rõ cách làm người của bọn họ, xem thường làm bạn với người khác. Mặc khác, thời điểm các cậu phát hiện tôi, tôi cũng là một thân một mình bị vây ở trong phòng, nếu như tôi có đồng bọn, cũng sẽ không chật vật như bây giờ.”

“Nói như vậy cũng có chút đạo lý.”- Lăng Ba suy nghĩ một chút, hỏi: “Nhưng một mình anh sao có thể vào được siêu thị này? Tại sao lại bị nhốt? Anh làm thế nào để sống sót?”

“Ba mẹ tôi ở khu dân cư bên cạnh.”- Đường Sĩ Miễn chỉ chỉ vào khu dân cư bên cạnh, “Sau khi ba mẹ tôi mất, tôi cũng không biết mình nên đi đâu, liền ở đây ẩn núp. Nơi này là siêu thị, bên trong có thức ăn và nước tồn kho. Nhưng tôi lại không cẩn thận, liền bị Zombie vây vào trạm phát điện này. Là các cậu cứu tôi.”

Đường Sĩ Miễn nói mấy câu rất đúng trọng tâm.

Từ Trung duỗi tay mình ra, nói với Đường Sĩ Miễn: “Đồng chí, hoan nghênh gia nhập với đội ngũ của chúng tôi.”

“Nguồn điện này có thể duy trì bao lâu?”- Mạc Phỉ lo lắng hỏi.

Đường Sĩ Miễn suy nghĩ một chút liền nói: “Chỉ mở điện ở tầng hai và ba thì đại khái có thể duy trì được một tiếng.”

“Vậy chúng ta nên tranh thủ thời gian đi. Không lâu nữa trời sẽ tối đen. Chúng ta phải mau chóng đem đồ ăn này về nhà.”- Mạc Phỉ nói.

Nếu như cúp điện, Zombie ở lầu hai chẳng mấy chốc sẽ vọt vào lầu ba. Ở trong siêu thị sẽ rất nguy hiểm. Vì vậy bọn người Mạc Phỉ cố hết sức đem những đồ vật cần thiết lên tầng cao nhất. Sau một tiếng, quả nhiên điện cũng tắt, hai thang cuốn ngừng hoạt động, Zombie dưới lầu gầm thét nhào đến lầu ba.

Bọn người Mạc Phỉ đã an toàn đi đến tầng cao nhất, bọn họ đem đồ ăn thức uống giấu ở phòng 401. Lượng thức ăn mỗi người có thể đem đều có hạn, vì vậy chỉ đem một phần nhỏ về.

Đường Sĩ Miễn cũng là lần đầu tiên đi đến nhà lầu nhỏ hẹp như vậy. Phản ứng của hắn cũng giống như Mạc Phỉ vào lúc đầu.

Ba mẹ Trần không biết có thêm Đường Sĩ Miễn, bọn họ ra nhận đồ vật từ ba người, hỏi han ân cần: “Mấy đứa rốt cuộc cũng trở về. Những người kia ngày hôm qua có lái xe ngang qua nhà này, cũng may không phát hiện ra. Nhìn bọn họ đi về phía của mấy đứa, hai chúng tôi rất lo lắng. Nhanh, đóng kín cửa lại. Hôm nay có nước nóng, một lát đi ngâm chân đi.”

“Ba mẹ Trần, hôm nay tụi con đem về rất nhiều thức ăn.”- Mạc Phỉ đem một bao lớn đồ vật đặt xuống, lôi kéo Đường Sĩ Miên, “Anh này tên là Đường Sĩ Miễn, là người tụi con gặp được trong siêu thị. Sau đó anh ta liền gia nhập với tụi con.”

Ba Trần vừa cao hứng vừa kinh ngạc, ông lôi kéo tay của Đường Sĩ Miễn: “Khổ cực rồi, khổ cực rồi. Trước kia một mình cậu sống ở nơi nào? Trong thành phố bây giờ còn nơi an toàn sao? Cậu đêm nay cũng nên nghỉ ngơi với ba người họ đi. Phòng có chút chật, tôi cùng với mẹ Trần tối nay sẽ gác đêm, các cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Đường Sĩ Miễn nhìn kỹ ba Trần, hắn sửng sốt một hồi, mới trả lời: “Hai vị không cần khổ cực như vậy. Mấy người trẻ tuổi tụi con có thể thức được. Hai người cứ đi ăn chút đồ rồi nghỉ ngơi đi. Bốn người tụi con sẽ thay phiên nhau trực đêm.”

Mạc Phỉ cũng nói: “Đúng đấy. Hai người hôm nay đã khổ cực rồi. Tụi con đi ra ngoài, hai người ở nhà hẳn là rất mệt mỏi. Hai người nên đi nghỉ đi, bốn người tụi con thay phiên nhau nên sẽ không mệt được.”

Dưới sự kiên trì của mấy người trẻ tuổi, ba mẹ Trần cũng đồng ý đi nghỉ ngơi.

Từ Trung đang phân loại các loại thức ăn, lúc này Mạc Phỉ mới kéo Lăng Ba nói: “Ngày mai tôi muốn đi xung quanh xem sao, có thể nhờ sự giúp đỡ của Đường Sĩ Miễn để tìm Địch Hạo Tuấn.”

Lần này, Lăng Ba cũng không ngăn cản nữa, “Anh không nên ôm hy vọng quá lớn. Chung quanh sân thể dục mỗi ngày đều có người tuần tra, rất nhiều người không biết gì sẽ bị họ thu vào đội ngũ. Bạn của anh – Địch Hạo Tuấn có lẽ đã bị bọn họ mang đi, phải nên cẩn thận bọn người kia, vì tôi và Từ Trung đã xảy ra xô xát với bọn họ.”

“Cảm ơn cậu.”- Mạc Phỉ cảm kích từ tận đáy lòng.

Lăng Ba lấy một cái bút cùng một quyển notebook để làm “Công tác ghi chép”, nói với Mạc Phỉ: “Anh là phóng viên, vật này đối với anh rất hữu dụng đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.