Vong Giả Quy Lai

Chương 21



Tại sao lại muốn mạo hiểm lớn như vậy, chạy đến một thế giới tràn đầy Zombie như vậy để tìm Địch Hạo Tuấn.

Mạc Phỉ tự hỏi chính mình.

Khi cậu đơn độc một mình đối mặt với con Zombie biến dị kia một lần nữa, hối hận trong lòng càng thêm nghiêm trọng.

“Thao!”- Mạc Phỉ giơ cây kéo trong tay lên.

Con zombie biến dị này như đã ở đây chờ cậu rất lâu. Mạc Phỉ phát hiện con đường trước mắt là ngõ cụt, mà con đường duy nhất lại bị con Zombie kia ngăn lại, còn lối duy nhất khác lại có một bầy Zombie.

Cây kéo trong tay nắm càng chặt, lúc đi ra ngoài Mạc Phỉ cũng mang súng cùng đao đi, nhưng trong tình huống này dùng hai thứ đó lại càng không phù hợp.

Zombie biến dị kia ở một nơi chật hẹp như vậy cũng không đi lại nhanh nhẹn được, nhưng khi đối mặt với Mạc Phỉ, nó cũng cảm thấy như vậy cũng không tệ.

Hai mắt đỏ chót của nó dần tan rã, rất lâu sau đó mới tập trung lên người Mạc Phỉ. Nó giương nanh múa vuốt nhảy lên, nhưng bên trên lại có một cái điều hòa nên nặng nề mà rơi lại xuống đất.

Ánh mắt con Zombie biến dị lúc này đã mất đi tiêu điểm, Mạc Phỉ lúc này mới có cơ hội lấy hơi.

Nhưng nó rất nhanh từ trên đất đứng lên.

Bầy Zombie đối diện nghe được tiếng va chạm, có một ít Zombie tiến vào con ngõ chật hẹp.

“Gặp quỷ rồi!”- Mạc Phỉ xoay người bỏ chạy, cậu nhét vũ khí trong túi, lấy sức nhảy lên cao, nhảy lên tường cao.

“Hống!”- Zombie đuổi theo Mạc Phỉ, tốc độ chúng nó rất nhanh.

Hai chân Mạc Phỉ còn ở dưới tường. Bởi vì căng thẳng mà đạp hụt một lần, Zombie ở phía sau chỉ cách cậu vài mét.

Nghe được tiếng động ở đằng sau, Mạc Phỉ mất hồn đạp loạn, rốt cuộc cũng tìm được điểm tựa, dựa vào lực để vượt qua bên kia tường.

Một bầy Zombie nhào vào tường, Mạc Phỉ chỉ nghe được vài tiếng va chạm ở phía sau.

Cậu không dám dừng lại ở trên đường, lao nhanh như mất mạng, Zombie phía sau đều bị chặn lại trong hẻm. Nhưng lấy năng lực của con Zombie biến dị kia, lại rất dễ dàng lao qua bức tường kia.

Quả nhiên, mới chạy xa được mười mét, Mạc Phỉ liền nghe được âm thanh rầm rầm rơi xuống đất.

Mạc Phỉ tuyệt vọng chạy về phía trước, mà ngay lúc đó, cậu lại thấy một tiệm sửa chữa đang mở cửa.

Người trong tiệm sửa chữa kia đi rất vội vàng, ngay cả cửa hàng còn không kịp đóng, đồ vật bên trong bị người lui tới cướp đoạt hết.

Mạc Phỉ lách vào nhà đó.

Con Zombie biến dị kia còn chưa hết choáng váng, nó tức giận rít gào lên một tiếng, lắc lắc đầu, muốn ý thức của nó hồi phục lại một chút.

Mạc Phỉ đi vào trong cùng của tiệm sửa chữa này, rất may mắn, con đường này chỉ là một nơi sinh hoạt bình thường, bình thường cũng không có quá nhiều người lui tới, vì vậy ở đây không có Zombie nào khác.

Mạc Phỉ đem công cụ lấy ra, lấy thứ vừa tay cầm nhất, trong tay nắm súng của mình, bên trong vẫn còn có thể bắn ra được sáu phát đạn nữa.

Khả năng của con Zombie biến dị này là nhảy cao, vì vậy Mạc Phỉ liền chọn tiệm sửa chữa này làm nơi ẩn núp, nơi này thấp bé, bốn phía yên tĩnh. Độ cao này hạn chế được phạm vi hoạt động của nó, mà sự yên tĩnh này làm cậu có thể tập trung phản kích lại.

Mạc Phỉ biết, cho dù trong hoàn cảnh bất lợi với con Zombie kia, cậu cũng nên nhanh chóng phản kích. Bởi vì một bầy Zombie ngoài kia có thể bị tiếng động ở đây thu hút, nên buộc cậu phải làm nhanh chóng.

“Đến đây đi.”- Mạc Phỉ trốn sau một rương gỗ lớn, dùng súng nhắm vào đầu của nó.

Ánh mắt của Zombie kia phản chiếu hình ảnh của Mạc Phỉ, nó nhìn thấy Mạc Phỉ, nó tức giận nhảy lên cao, sau đó lại nặng nề đụng đầu vào trần nhà.

Mạc Phỉ kéo chốt súng “Cheng” một tiếng vang lớn, Mạc Phỉ cũng cảm thấy đầu mình ong ong lên. Ở nơi chật hẹp này làm tiếng súng không ngừng vang lên.

“Đang, đang, cheng.”- Ba phát liên tiếp bắn xuyên qua ngực, bụng, thậm chí đem gò má của nó vỡ nát. Nhưng nhắm vào thứ đang di động là rất khó khăn, huống chi Zombie kia cùng Mạc Phỉ có khoảng cách nhất định.

Mạc Phỉ nhấc tay đang run rẩy của mình, cúi người lấy rương gỗ lớn làm điểm tựa ổn định tay của mình.

Thân hình của Zombie kia hơi loạng choạng, sau đó liền rít gào lên, nó tức giận gào thét với Mạc Phỉ, bụng của nó trào ra một ít ruột. Vừa lúc đó, nó đột nhiên thay đổi phương thức tấn công, xông như điên dại đến chỗ của Mạc Phỉ.

Cậu không khống chế mà bóp cò súng, tâm tình căng thẳng bị lực đàn hồi của súng đẩy lùi.

Mà phát đạn kia, ở ngay giữa đầu của con Zombie biến dị, nó lay động một cái, sau đó màu đỏ trong đôi mắt nó dần ảm đạm, ngã trên mặt đất.

Hai chân Mạc Phỉ đều run rẩy, thời điểm con Zombie này xông tới cậu, cậu cứ tưởng mình chết chắc rồi. Coi như cậu may mắn, thành công giết được con Zombie biến dị này. Mạc Phỉ lo lắng bầy Zombie ngoài kia nghe được tiếng súng sẽ kéo tới, cậu vội vội vàng vàng đem cây súng để vào đai lưng. Trong tay nhấc theo đao cùng cây kéo cắt tóc kia chuẩn bị bỏ chạy.

Nhưng vào lúc này con Zombie kia nháy mắt một cái, chậm rãi đứng lên. Phát đạn kia vừa vặn trúng tới cổ của nó, nơi đó hiện tại đã mất đi chút da thịt. Nhưng đầu óc của nó cùng với trung khu thần kinh chưa bị tổn thương.

Mạc Phỉ chỉ lo bỏ chạy không chút nào để ý, mà Zombie biến dị phía sau đã đứng thẳng người, nghiêng một cái cổ như bị đứt đoạn, lần thứ hai xông tới Mạc Phỉ.

Mạc Phỉ muốn rời khỏi nơi này chạy đến một nơi an toàn, vừa lúc đó lại nghe phía sau gáy của mình vang lên một tiếng rít gào.

Dưới tình thế cấp bách, Mạc Phỉ cũng không bận tâm mình đang cầm thứ vũ khí gì, cậu xoay người lại, sử dụng hết khí lực toàn thân, dồn sức đâm tới nơi phát ra tiếng động.

Kéo cắt tóc đâm vào mắt của Zombie biến dị, triệt để phá hoại đầu óc của nó. Nó không khống chế mà ngã nhào đến Mạc Phỉ, đem cậu ngã nhào xuống.

Nhìn Zombie trước mắt, tim Mạc Phỉ kinh hoàng không thôi.

Zombie ở xung quanh không ngừng tiến đến nơi này, nơi này biến thành nơi rất nguy hiểm. Mạc Phỉ nắm chặt đao cùng súng xông ra ngoài.

________

Mấy câu nói của Đường Sĩ Miễn khiến Lăng Ba và Từ Trung khiếp sợ không thôi. Đặc biệt là Lăng Ba, nhìn một đại thúc nho nhã như thế này mà lại mang dã tâm lớn như vậy.

Đường Sĩ Miễn nhặt một đoạn phấn trắng viết, vừa vẽ vừa nói: “Tôi biết lão đại của sân thể dục kia, hắn ta vốn là tội phạm bị bắt giam, cùng hai người tù phạm khác đồng thời vượt ngục, bởi vì không thể đăng ký, nên mới đến đấy mà tạo nên một cứ điểm. Những người khác là được hắn ta thu nạp vào, cơ bản đều là vì sinh tồn, cũng không liên hệ gì với hắn ta nhiều lắm. Nếu như chúng ta có thể khống chế lão đại ở đấy, liền có thể khống chế được cái sân thể dục kia. Một mình tôi thì không sao, nhưng tôi không muốn nhìn thấy ba mẹ Trần sống trong lo lắng sợ hãi, hai người nghĩ sao?”

“Tôi…không biết.”- Từ Trung nhíu mày, hắn nói: “Em trai tôi, Từ Nghĩa cũng ở bên trong sân thể dục kia, vì bất mãn bọn họ đánh đuổi ba mẹ Trần, tôi liền cùng Lăng Ba gây hấn với bọn họ. Hiện tại…con của ba mẹ Trần, Từ Nghĩa còn có Đinh Vĩ còn ở trong sân thể dục đó. Đó là một nơi phòng thủ rất nghiêm ngặt.”

“Trần Tứ rất hiếu thuận.”- Lăng Ba xen vào, “Cậu ta chỉ là vì quá nhát gan mà thôi, nhưng em trai anh thì khác. Đường Sĩ Miễn, ở trong đó không còn giống với lúc trước, bọn họ ở thành phố C này thu nhận rất nhiều người khỏe mạnh, lại còn có nhiều vật tư, tôi khuyên anh không nên động tâm tư này.”

Từ Trung nhìn Lăng Ba như thế, sau đó cẩn thận từng li từng tí nói rằng: “Đinh Vĩ, cậu ta… Vẫn còn liên hệ với Lăng Ba, mấy ngày nay toàn bộ người trong sân bay đã bỏ chạy, thành phố C bị phong tỏa, bọn họ lại tiếp tục cử người đến đây. Nghe nói thế cuộc bên trong có chút bất ổn, có thể đây là cơ hội tốt của chúng ta.”

“Đinh Vĩ? Bên trong sân thể dục cậu còn có người bạn khác sao?”- Đường Sĩ Miễn hỏi.

“Không có!”- Lăng Ba thề thốt phủ nhận, một lát sau, cậu lại nói: “Cậu ta không phải là bạn. Tôi không đồng ý chuyện này, nguy hiểm quá lớn.”

Từ Trung đứng lên, nhỏ giọng nói với Đường Sĩ Miễn: “Muốn Lăng Ba đồng ý rất khó, chuyện này có liên quan đến Đinh Vĩ, đó là một người mà cậu ấy không muốn nhắc tới.”

Lăng Ba đứng cách đó không xa không nhịn được gọi: “Hai người các anh mau lên một chút, chúng ta còn có một đống đồ vật phải phân loại đây này!”

Từ Nghĩa đem xe dừng ở một cái hẻm, hắn hút thuốc chờ Địch Hạo Tuấn.

Hắn ta đang muốn nghỉ ngơi, vừa lúc đó, trên đường phố đối diện, xuất hiện vài bóng người lén lút.

Từ Nghĩa cứ tưởng mình hoa mắt, hắn ra sức híp mắt lại, một hồi lâu sau mới nở nụ cười.

Hai người trước mắt hắn đều biết, một là Lăng Ba một là một người đàn ông xa lạ, còn người còn lại chính là anh trai song sinh của hắn _ Từ Trung. Lúc trước là do hai người bọn họ, bởi vì chuyện của ba mẹ Trần mà cùng lão đại làm rối tung lên, làm hại hắn rớt cấp bậc.

“Tốt lắm, lại để cho tôi tình cờ gặp được hai người.”- Từ Nghĩ hưng phấn xém tí nữa bấm còi ô tô.

Thấy Lăng Ba, Từ Trung và một người đàn ông khác, Từ Nghĩa liền xuống xe, liếc mắt nhìn góc đường.

Đối diện là một tiểu khu cũ, số nhà ghi ba chữ “Kim Lăng Nội.”

Từ Nghĩa đứng ở tiểu khu nhìn trái nhìn phải, nhìn hồi lâu mới thấy căn nhà có treo biển số nhà có một cái cầu thang đang treo lơ lửng.

“Khá lắm, nguyên lai vẫn luôn trốn ở chỗ này a!”- Từ Nghĩa tự nhủ.

Sau khi hai người họ ra khỏi sân thể dục thì vẫn luôn sinh sống ở ngoài, nhìn bọn họ sống thật dễ chịu, vậy trong căn cứ này tích góp không ít thứ tốt.

Đôi mắt của Từ Nghĩa sáng lên kim quang, bọn họ đi rồi vậy bên trong không phải là còn hai người già sao? Nếu như mình đem những thực phẩm của bọn họ cướp về, vậy lão đại sẽ khen ngợi hắn không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.