Vong Giả Quy Lai

Chương 27



“Tiểu Thiên? Tên của cậu là Tiểu Thiên? Quá khéo, tôi cũng có người bạn có nhũ danh như thế.”- Lăng Ba không ngừng cùng đối phương nói chuyện, đồng thời mượn lực để thân thể cậu nghiêng qua một bên, chắp hai tay sau lưng để cố mở trói.

“Cẩu Tử, Hầu Tử, bọn họ đều ở chung với chúng tôi. Chúng tôi còn nhiều người khác nữa, tôi cùng Hồng tỷ phụ trách đi tìm đồ ăn, Kiệt ca thì đang bị thương, dựa vào chúng tôi hiện giờ nên không thể lên kịp máy bay.”

Lăng Ba sớm thấy cậu bé kia thiếu mất một cánh tay, mới hơn mười tuổi, cánh tay trái không còn, chỉ còn một đoạn nhỏ trên vai. Cậu liền hỏi: “Tiểu Thiên, cánh tay nhóc làm sao vậy?”

Tiểu Thiên thấy ánh mắt kinh sợ của Lăng Ba, cậu bé cúi đầu liếc mắt nhìn qua cánh tay, sau đó ngẩng đầu lên cười nói: “Cái này? Cái này không phải là bị Zombie tấn công. Tôi lúc sáu tuổi đã bị như vậy rồi.”

“Cậu đủ chưa?!”- Cô gái kia không nén được lửa giận, vọt tới trước mặt Lăng Ba, cô nắm cổ áo của cậu quát lên: “Cậu hỏi nhiều như vậy là muốn làm gì? Tôi sẽ không đuổi tận giết tuyệt các cậu, cậu cũng đừng nghĩ thấy sang liền bắt quàng làm họ.”

“Nhìn thấy một cô gái yếu đuối như cô cùng một cậu bé chạy bên ngoài như vậy, tôi chỉ hiếu kỳ mà thôi.”- Lăng Ba xoay xoay đầu.

Hồng tỷ thả Lăng Ba ra, trừng một cái lại tiếp tục làm việc đang dở.

Lăng Ba cũng không chờ đợi quá lâu, Mạc Phỉ cùng Đường Sĩ Miễn ra ngoài để xóa dấu vết bánh xe, sau đó xử lý xe. Khi quay về ký túc xá, liền phát hiện Từ Trung bị người che miệng trói trong bụi cỏ. Đường Sĩ Miễn cùng Mạc Phỉ cởi trói cho Từ Trung, theo hướng của Từ Trung nói thì thấy trong ký túc xá có ánh đèn yếu ớt.

Mạc Phỉ hơi vui mừng. Nếu không phải bọn họ về kịp lúc thì những thứ đồ mà bọn họ vất vả thu thập sẽ bị người khác cướp mất.

Khi Mạc Phỉ hướng đầu súng vào đầu đối phương, cậu phát hiện đối phương chỉ là một cậu bé choai choai.

Đường Sĩ Miễn dùng súng quay về hướng Hồng tỷ: “Không được nhúc nhích, buông hết vũ khí xuống, giơ hai tay lên.”

Mạc Phỉ cởi trói cho Lăng Ba, Lăng Ba không nhịn được mà nhe răng.

Thợ săn đã biến thành con mồi.

Hồng tỷ không cam tâm, cô không phối hợp giẫy dụa, nhưng Đường Sĩ Miễn lôi cô, lấy vũ khí từ trên người cô xuống.

Từ Trung lúc này mới nhìn rõ “Vũ khí” kia, nguyên lai họng súng đen ngòm mà hắn thấy chỉ là một cây súng đồ chơi.

Đường Sĩ Miễn đem cây súng giả kia giẫm nát, hai mắt âm trầm nhìn hai người họ: “Những người khác đâu?”

Đường Sĩ Miễn đem súng chuyển hướng đến cậu bé, chỉ thấy cậu bé run cầm cập.

Hồng tỷ quát lên với Đường Miễn Sĩ: “Hù dọa con nít là giỏi sao? Có bản lĩnh thì hướng đến tôi! Bên ngoài chúng tôi còn mười mấy người! Chúng tôi nếu không an toàn quay lại, bọn họ sẽ xông tới đây!”

“Thật hay giả?”- Từ Trung nhìn nhìn xung quanh.

Mạc Phỉ lắc đầu cười, Đường Sĩ Miễn không nói một lời kéo cổ áo của cậu bé, đem cậu bé kéo tới ngoài cửa. Trong miệng cậu bé rít gào, liều mạng giãy giụa.

Mạc Phỉ nhìn cánh tay trái của Tiểu Thiên, vết thương ở nơi đó đã khép lại.Trong mấy tháng vết thương lớn như vậy không cách nào khép lại được như vậy, vậy vết thương cánh tay trái kia là vết thương cũ. Mà trên người Hồng tỷ kia còn có băng gạc, nói rõ ràng đó là vết thương mới.

Mạc Phỉ thấy cô ta lao tới mình, bất đắc dĩ đưa chân ra vấp ngã cô ta.

Trước khi Hồng tỷ ngã xuống đất, Mạc Phỉ đã đưa tay chặn lại, đem cô ta an toàn ngã trên giường.

Hồng tỷ ở phía sau Mạc Phỉ hô lớn: “Các người, đám súc sinh này! Các người mang tất cả mọi thứ đều lấy đi, để những đứa trẻ này phải sống thế nào?! Các người cũng giống như mấy người kia…”

“Ầm.”- Mạc Phỉ đem cửa ký túc xá đóng lại, đi ra ngoài.

Đói bụng làm những cô gái yếu đuối cùng những đứa trẻ này đi làm giặc cướp cùng tiểu trộm. Bất quá nghĩ lại mình cũng như bọn họ tranh thủ từng phút từng giây để muốn sống tiếp. Tận mắt nhìn hai người Hồng tỷ và Tiểu Thiên trước mắt, lòng cậu bỗng nhiên trùng xuống.

Đường Sĩ Miễn đang đứng trong phòng 102. Phòng ký túc xá này rất tối, quanh năm bị cây cối che chắn không thấy ánh mặt trời. Bọn họ đã dọn dẹp sạch sẽ nơi này, chuẩn bị làm vài công việc mà bọn họ đang dự tính.

Bọn họ tiện tay lấy kéo, lưỡi dao, cờ lê các loại, đó là những thứ bọn họ đã sưu tập trước, chuẩn bị đem ra để sữa chữa ký túc xá.

“Đừng…Đừng…Đừng giết tôi, cũng đừng giết Hồng tỷ, chúng tôi nếu như chết rồi, những người khác cũng không thể sống được. Van cầu các anh cho chúng tôi một con đường sống, chúng tôi không hại bà lão đang bị thương kia, chỉ là muốn đem đồ vật của các anh lấy đi mà thôi…”

“Nhóc nói còn những người khác là những ai?”- Mạc Phỉ đi vào phòng.

Lăng Ba liếc mắt nhìn Mạc Phỉ, xoay người, lặng lẽ thở dài. Ngữ khí của Tiểu Thiên tràn ngập sợ hãi nức nở nói: “Bọn họ đều là bạn của tôi, là Hồng tỷ cứu chúng tôi ra, còn có Kiệt ca. Kiệt ca bị thương, tôi cùng Hồng tỷ buộc phải tự tìm thức ăn, chúng tôi quá đói. Người ở sân thể dục đã gom hết tất cả, những nơi khác đều không còn thức ăn.”

Đường Sĩ Miễn ở một bên rất thâm trầm, Mạc Phỉ thấy ánh mắt hắn có chút khiếp người. Cậu chặn lại không cho cậu bé thấy, “Nhóc dẫn anh tới đó đi.”

“Mạc Phỉ cậu điên rồi sao? Cậu không quen không biết bọn họ, vạn nhất nhóc đó đang nói dối thì sao?!”- Từ Trung ngăn cản nói.

Mạc Phỉ lắc đầu: “Chúng ta vừa mới đến đây liền bị bọn họ phát hiện. Chúng ta lại không rõ ràng tình huống ở gần sân thể dục, bọn họ quen thuộc hơn chúng ta. Tôi muốn biết làm sao mà bọn họ nhanh như vậy liền có thể phát hiện chúng ta, chúng ta cần một nơi ở an toàn hơn thế này.”

Mạc Phỉ đi đến một căn phòng khác, không lâu sau đó, cậu quay lại mang theo một túi bánh quy đưa cho Tiểu Thiên, “Nhóc trước tiên ăn cái này đi, một lát nữa chúng ta sẽ đi.”

Đường Sĩ Miễn ném thanh đao, hắn lạnh lùng trừng Mạc Phỉ. Có thể thấy hắn vô cùng không hài lòng với việc làm này của Mạc Phỉ, nhìn Mạc Phỉ chằm chằm, sau đó, hắn xoay người rời đi.

Hắn đi rồi, tất cả mọi người, cả Từ Trung cùng Lăng Ba đều thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Ba hỏi Mạc Phỉ: “Cô gái kia cậu tính làm gì?”

“Trước tiên cứ giữ lại.”- Mạc Phỉ nói.

Chờ tất cả mọi người đều đi rồi, Tiểu Thiên mới uống nước mà Mạc Phỉ đưa đến, cậu bé suýt bị sặc nước. Sau khi uống nửa bình nước, Tiểu Thiên lau miệng nói: “Anh là người tốt cũng giống Hồng tỷ. Nhưng người vừa nãy, Đường gì đó, không giống anh chút nào.”

Mạc Phỉ sờ đầu Tiểu Thiên, nói: “Ăn no chúng ta sẽ đi.”

Tiểu Thiên đánh một hơi ợ no nê, cậu bé cười cười với Mạc Phỉ: “Em thấy các anh lái xe đến trường đại học này, rất tò mò. Nơi này là nơi mà bọn người trong sân thể dục thường đến, bình thường không ai muốn đến đây. Các anh khá may mắn, đêm nay trong sân thể dục hình như đã xảy ra chuyện gì, em nhìn thấy bọn họ lái rất nhiều xe đi ra ngoài.”

(tới đây Tiểu Thiên đã tin tưởng với Mạc Phỉ nên tui xưng là em lun nha)

Trong lòng Mạc Phỉ giật thót: “Bọn họ là ra ngoài tìm người sao? Có bao nhiêu xe?”

Tiểu Thiên suy nghĩ một chút lại nói: “Em cũng không biết bọn họ muốn làm gì, bất quá theo như em thấy thì trong xe của bọn họ có rất nhiều vũ khí, hơn nữa bọn họ đều có trang bị trên người rất tốt. Bọn họ là đi về hướng ngoài thành, chỉ có các anh là đi vào trường đại học này. Bọn họ….ít nhất cũng là mười mấy chiếc xe…”

“Mười mấy chiếc xe…Trong xe ít nhất hai người….”- Mạc Phỉ thầm thì trong miệng. Nếu theo như Tiểu Thiên nói, nếu đúng là như vậy, đi tìm bọn họ ít nhất là hai mươi mấy, ba mươi mấy người.

Vậy mà còn có vũ khí, trang bị rất đầy đủ!

Hơn nữa hiện tại người bên trong sân thể dục, ít nhất có hơn bốn mươi, năm mươi mấy thanh niên to khỏe.

Mạc Phỉ càng nghĩ càng lạnh người. Địch Hạo Tuấn xuất sắc như vậy lại không ra được thành phố C này, nhất định sẽ được người trong sân thể dục chào đón. Đối địch là không thể, trừ phi…. cậu nghe theo lời Đường Sĩ Miễn nói, trà trộn vào trong sân thể dục, tìm người cậu muốn tìm.

Cậu cùng Tiểu Thiên đi ra ngoài.

Zombie vẫn nhiều như trước, người bên trong sân thể dục có năng lực nhưng họ không muốn tiêu diệt Zombie. Zombie cứ như chủ nhân của nơi này, không coi ai ra gì, trong nhà dân, trong các công trình lớn, trong công viên cứ ngạo nghễ du lịch.

Tiểu Thiên như có năng lực né tránh, cậu bé biết nơi nào có Zombie nhiều, nơi nào có Zombie ít, nơi nào là tương đối an toàn, nơi nào là nơi mà người ở sân thể dục thường qua lại.

Mạc Phỉ đi phía sau Tiểu Thiên, cảm thấy người mình ngày càng nặng. Túi trên lưng là đồ ăn, chuẩn bị phân phát cho bọn họ, cậu muốn dùng những thứ này để giao hảo với người mới, đổi lấy tín nhiệm của bọn họ. Nhưng đồ ăn trên lưng càng ngày càng nặng, Zombie bốn phía không ngừng gào thét, cả người Mạc Phỉ đều muốn rét run.

Thật vất vả mới đi qua vài con phố mà cậu tưởng như đã trải qua mấy năm rồi.

Tiểu Thiên dừng lại ở một cái hẻm nhỏ trống rỗng, cậu bé không ngừng tìm tòi trên đất, sau đó quay đầu nói với Mạc Phỉ: “Đại ca, cho em cái đèn pin.”

Mạc Phỉ bật đèn pin mà Hồng tỷ mang đến khi nãy, trong đêm tối, cậu phát hiện dưới chân cậu có một cái nắp ẩn dưới đường.

Tiểu Thiên mở nắp lên, nhảy vào trong hầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.