Vong Giả Quy Lai

Chương 29



Trong thành phố C, một bóng nhỏ gầy yếu chạy trốn một chiếc xe Mercedes, dùng bản năng trốn tránh Zombie đang gào thét, lại chạy như bay rồi đụng phải một chiếc xe.

Thân ảnh gầy yếu đụng phải chiếc xe bị đụng bay ra ngoài, những thứ trên quần áo của người đó cũng bị rớt ra. Sau đó những người trong xe bước ra.

Mấy người đại hán vây quanh người kia, một người trong đó cười nói: “Bắt được một con khỉ ốm.”

Người kia bị đau đến tỉnh lại, chờ người kia tỉnh lại nhìn rõ tình hình hiện tại, hai mắt trợn thật lớn sợ hãi cực độ.

Nó bị trói ở đầu xe cảnh sát, mấy người bên trong xe cảnh sát cười ha ha đem nhạc trong xe mở rất lớn.

Zombie bốn phía nghe được tiếng khởi động cùng tiếng nhạc vang lên, liền dồn dập tụ lại, hướng đến nơi người kia bị trói.

Hầu Tử sợ hãi liều mạng giãy giụa.

Người trong xe nhìn cậu bé giãy giụa điên cuồng, liền cười ha ha. Một người trong đó cầm một ống điện thoại, nói: “Người nào rơi mất đồng bọn, mau mau đến nhận a. Lặp lại, nơi này có một đứa trẻ, người nào làm rơi mất mau đến nhận lại….”

Mắt Hầu Tử đảo quanh. Nó nhắm mắt lại không dám nhìn, nó hy vọng có người đến cứu nó, nhưng lại không hy vọng người đó là Hồng tỷ, nó sợ chị ấy sẽ bị bắt làm liên lụy. Chân của nó bị Zombie cào qua đã tê rần, lưu lạo từng đạo vết thương. Cuối cùng những người kia đem nó mang tới cửa siêu thị, để nó đang thoi thóp bỏ lại nơi này.

“Chán.”- Những người khác đá đá nó.

Mạc Phỉ thấy những chiếc xe kia đã đi qua, cảnh giác cẩn thận dẫn mọi người tiến lên. Đợi đoàn người an toàn đến mục đích, Đường Sĩ Miễn cùng Từ Trung dàn xếp cho ba mẹ Trần, sau đó đem xe xử trí, mới tiến vào không gian âm u dưới lòng đất.

So với trường đại học, nơi này đương nhiên là tệ hơn. Bởi vì không có điện lực, nơi đây thậm chí còn không có ánh sáng.

Mạc Phỉ nhận một cây nến từ Hồng tỷ, để lên một cái chén nhỏ trên bàn, dùng những mảnh nhỏ để xung quanh nhằm làm tăng độ sáng lên.

Hồng tỷ không ngừng đi dạo trong phòng, đương nhiên là vì Hầu Tử đã qua một thời gian dài mà không về khiến cô đứng ngồi không yên.

Nhóm người Hồng tỷ cùng Mạc Phỉ coi như không đánh nhau không quen biết, thấy Hồng tỷ sốt sắng như vậy, Mạc Phỉ chủ động cùng Hồng tỷ ra ngoài tìm người. Đường Sĩ Miễn lại nói: “Cậu ở lại đây sắp xếp, tôi đi.”

Sống dưới lòng đất, hoàn toàn mất khái niệm thời gian. Mạc phỉ cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, khi cậu tỉnh lại đã thấy Đường Sĩ Miễn đem đỉnh nắp mở ra, ba Trần ngồi đó hóng mát.

Khi Mạc Phỉ qua chỗ đó, Đường Sĩ Miễn nói với cậu: “Tôi cùng Lăng Ba lái xe qua siêu thị, thấy trong tiểu khu còn một ít đồ ăn. Đồ ăn của chúng ta chẳng mấy chốc nữa sẽ ăn hết, chúng ta phải đem những đồ đó về đây hết.”

“Tôi cũng nên dọn dẹp chỗ ở của chúng ta một chút, chí ít phải nghĩ biện pháp thông được điện trên kia xuống. Chỗ này quá ngột ngạt, khó mà chịu nổi rồi.”

Mắt của Hồng tỷ thâm đen, Tiểu Thiên ở bên cạnh an ủi. Từ Trung nói với Mạc Phỉ: “Trong nhóm của bọn họ có một người tên là Hầu Tử, đã một đêm không về…Bọn họ đều là những đứa nhỏ, ngoại trừ Tiểu Thiên thì những đứa trẻ khác đều bị tàn tật nghiêm trọng, ở bên ngoài tự vệ là điều rất khó.”

Mạc Phỉ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Khi Mạc Phỉ lấy bút viết, Hồng tỷ đang khóc đến hai mắt đẫm lệ, cô sẵn giọng hỏi Mạc Phỉ: “Làm gì?”

“Lợi dụng cô đang khóc lóc, vừa vặn muốn sưu tầm thông tin.”

“Đi ra!”

Mạc Phỉ cũng trở nên nghiêm túc, cậu nói: “Bọn người Đường Sĩ Miễn đã ra ngoài rồi, bọn họ đang đi tìm tung tích của Hầu tử. Cô không cần lo lắng quá mức. Cảm tạ các cô đã thu nhận chúng tôi ở nơi này.”

“Cảm ơn đồ ăn của các anh.”- Tiểu Thiên tràn ngập cảm kích nói với Mạc Phỉ: “Ở đây những người như bọn người trong sân thể dục kia đều vơ vét hết đồ ăn, nếu như bọn người đó giống các anh thì chúng em không phải chịu cảnh như thế này.”

Mạc Phỉ cũng không nói gì thêm, dù gì thì đó cũng là ảo tưởng của bọn nhỏ. Tình huống chân thực ác liệt hơn gấp trăm lần. Bốn phía đều là những cảnh khiến người không rét mà run, những người còn sống thì chỉ lo cướp đoạt tài nguyên hạn hẹp. Dưới uy thế của những người bên trong sân thể dục kia, không ai dám đi dạo chung quanh, ai cũng muốn ở một chỗ an an ổn ổn mà sống.

Cũng không biết cuộc sống này khi nào mới kết thúc.

Mạc Phỉ thu thập vài thứ hữu dụng xung quanh tiểu khu, lợi dụng ban ngày, bọn họ đều dùng những tấm ván lót dưới chỗ nằm, đồng thời dùng nệm trong nhà xung quanh lót lên trên.

Từ Trung mở ra một đường nước ngầm, bọn họ phát hiện ở đằng sau khóa lớn kia có một cánh cửa khác. Như vậy vạn nhất sau này có bị đổ sập hoặc có chuyện bất ngờ xảy ra thì bọn họ có thể từ cửa sau này thoát ra.

Thời điểm chạng vạng, Mạc Phỉ cuối cùng cũng kéo được một sợi dây điện cuối cùng xuống. Chỗ ở cuối cùng cũng có điện, đỉnh đầu bọn họ đột nhiên truyền tới âm thanh.

Đỉnh nắp bị mở ra, Lăng Ba cùng Đường Miễn Sĩ trước sau rơi xuống.

Mạc Phỉ dựa vào ánh sáng thấy vết máu trên người bọn họ, cậu giật mình.

“Từ Trung che thảm lông lên.”- Mạc Phỉ lo ánh sáng chiếu lên đỉnh nắp, liền căn dặn. Tiếp theo cậu đi gần lại hai người lo lắng hỏi: “Hai người bị sao vậy?”

“Hai chúng tôi gặp phải đám người trong sân thể dục.”- Lăng Ba nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của mọi người, cậu lập tức lắc đầu nói: “Cũng may chúng tôi hữu kinh vô hiểm, tôi và Đường Sĩ Miễn tránh được. Nhưng đồ vật đều bị bọn chúng lấy đi rồi, tôi chỉ cầm được một ít.”

Đường Sĩ Miễn ném ba lô trên đất, từ thể tích của vật kia có thể thấy những thứ này không thể cho bọn họ ăn trong một tuần nữa là….Cậu an ủi Lăng Ba: “Không có chyện gì là tốt rồi. Thức ăn chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”

“Ở ngoài siêu thị chúng tôi tìm được một người.”- Đường Sĩ Miễn đưa ra một đồ vật của một người.

Hồng tỷ vừa nhìn, tay cô lập tức run rẩy.

“Đây là miếng đồng may mắn của Hầu Tử.”- Tiểu Thiên nghẹn ngào nói: “Là vật mà cậu ấy luôn mang theo bên người.”

“Zombie ở tầng một không biết từ khi nào đã được dọn dẹp sạch sẽ. Tôi thấy bọn họ dẫn theo rất nhiều người đến, giống như muốn cướp sạch cái siêu thị kia. Đường Sĩ Miễn nói: “Bọn họ lái xe đuổi theo, đã bị tôi cắt đuôi.”

Lăng Ba liếc mắt nhìn đèn: “Mấy người còn làm được sàn nhà với đèn? Không tệ nha.”

Mạc Phỉ vỗ vỗ vai của Hồng tỷ, sau đó nói với Đường Sĩ Miễn: “Sau này chúng ta hành động cẩn thận một chút, không nên lái xe đi phụ cận nữa, cũng không được đi đến phụ cận cái siêu thị kia. Tôi sẽ cẩn thận tìm kiếm thức ăn trong nhà dân, nhiều nhà như vậy bọn họ cũng không thể cướp đoạt hết được.. Khẳng định sẽ còn thức ăn còn sót lại.”

Đồ ăn được gom góp lại. Mạc Phỉ kiểm tra một lượt, sau đó phân loại ra để những đồ ăn dễ hư nhất ra bên ngoài ăn đầu tiên.

Khi Đường Sĩ Miễn đi tới, đúng lúc Mạc Phỉ đang bày đồ ăn ra. Đường Sĩ Miễn liếc mắt nhìn nhìn, sau đó hỏi: “Những thứ này có thể chống đỡ được bao lâu? Một Tháng?”

Mạc Phỉ lắc đầu: “Vốn có thể chống đỡ được một tháng, hiện tại người nhiều hơn, phỏng chừng nhiều lắm chỉ được hai tuần lễ. Hơn nữa mẹ Trần và Kiệt ca cần được đổi thuốc, tôi đang nghĩ biện pháp đi tìm một nhà thuốc, phải tìm được thuốc hạ sốt, tốt hơn là phải tìm thêm băng vải.”

Đường Sĩ Miễn lắc đầu, ý tứ sâu xa nhìn Mạc Phỉ: “Bất quá chỉ là liều chết mà thôi, cậu có thể chống đỡ qua mấy ngày? Hiện tại chúng ta có đồ ăn, trong tay mấy người chúng ta còn có vũ khí, cậu nên suy nghĩ tỉ mỉ đề nghị của tôi.”

“Đề nghị của anh không hiện thực.”- Mạc Phỉ dừng tay lại nói với Đường Sĩ Miễn: “Không nói đến Lăng Ba đã mấy ngày nay không liên lạc được với Đinh Vĩ, coi như chúng ta trà trộn vào được, ai có thể đảm bảo chúng ta không bị phát hiện. Nếu có người phát hiện ra, vậy chúng ta ngay lập tức sẽ bị bắt lại. Tất cả mọi người đều sẽ bị phát hiện, bao gồm cả ba mẹ Trần. Chúng ta không thể đối kháng chính diện với bọn họ được, chuyện này anh cũng biết.”

Sắc mặt Đường Sĩ Miễn lộ ra một tia âm trầm, nhưng rất nhanh liền khống chế lại tâm tình mình. Tuy trong nháy mắt, nhưng Mạc Phỉ lại nắm bắt được.

Đường Sĩ Miễn rời đi, hắn nhún nhún vai: “Nơi này, cậu là lão đại. Tôi bất quá chỉ kiến nghị với cậu như vậy, tất cả đều nghe theo cậu.”

Mạc Phỉ nhìn Đường Sĩ Miễn rời đi, mắt không chớp nhìn chằm chằm Đường Sĩ Miễn. Trong nháy mắt kia cậu rõ ràng thấy được lệ khí trong ánh mắt của hắn. Đã có chuyện gì xảy ra?

Những người trong sân thể dục mỗi ngày đều trắng trợn cướp đoạt, thu hoạch của đám người Mạc Phỉ càng ngày càng ít. Một tuần sau Mạc Phỉ đem về được một bao đồ vật nhỏ.

Những người khác cũng không khá hơn là bao, Từ Trung đem về hai, ba cây năng lượng, Đường Sĩ Miễn cầm về một ít pin, Tiểu Thiên lại là tay trắng.

“Lương thực của chúng ta càng ngày càng ít, bắt đầu từ hôm nay sẽ tiết kiệm, tận lực đem đồ ăn cho người bị thương.”- Mạc Phỉ tuyên bố.

Tất cả mọi người đều mặt chau mày ủ, đặc biệt là Từ Trung. Hắn không ngừng nhìn lên đỉnh nắp, hai tay không ngừng quơ loạn.

Khoảng chừng sau một canh giờ, đỉnh nắp được người mở ra, Lăng Ba đi xuống.

Cậu thở hồng hộc, thế nhưng ngữ khí khó nén hưng phấn: “Các anh đoán thử đi, tôi đã mang được thứ tốt gì về?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.