Vong Giả Quy Lai

Chương 37



Kết quả cuối cùng cũng như dự đoán của mọi người, bọn họ đồng ý cho đám người Mạc Phỉ làm thành viên mới. Đồng thời lập ra một chế độ mới gọi là trưởng lão.

Kim ca, Mạc Phỉ, Địch Hạo Tuấn được chọn làm trưởng lão, ba người bọn họ không có quyền can thiệp nhiều vào lựa chọn của mỗi người, nhưng có quyền lợi tổ chức hội nghị.

Trong tương lai ai có thể gia nhập hay rời khỏi đều được quyết định bởi việc bỏ phiếu.

Bên trong sân thể dục lại có thể có loại sinh hoạt này khiến người khác mở rộng tầm mắt.

Kim Thuần là người ba sao còn sống sót, lão đại chết rồi, hắn ta cho rằng vị trí lão đại này chắc chắn sẽ thuộc về hắn. Nhưng không nghĩ tới sau khi thu nhận đám người Mạc Phỉ xong, vị trí lão đại bỗng nhiên bay mất. Hầu như tất cả đều đồng ý với ý kiến của Mạc Phỉ, vì vậy khiến giấc mơ của hắn trở nên huyền huyễn.

Nhắc tới việc này liền cảm thấy tức giận, vốn hắn không muốn cái hội nghị đó vì cho rằng đó chỉ đi xem khỉ con làm xiếc, việc hắn mong chờ nhất là cảm giác làm lão đại chống đỡ một phương.

Nên khi có người đến báo cáo kết quả này cho Kim Thuần, săc mặt của vị ‘Trưởng lão’ này không được tốt cho lắm.

Dưới sự điều hành của Mạc Phỉ, công tác thanh lý, giành giật cho những người sống sót được tiến hành.

Bọn họ dành gần một tuần để thanh lý thi thể, kiểm kê vật tư. Những đồ vật kia đều được sắp xếp ngay ngắn trong kho, với tư cách là một thành viên nữa duy nhất, Hồng tỷ đảm nhận chức vụ quan trọng nhất __ bảo quản kho hàng. Cô phụ trách việc xuất nhập vật tư hợp lý, trông coi bảo quản nhà kho cẩn thận. Việc tổ chức tang lễ cũng khá phiền toái. Số lượng người chết quá nhiều, còn những người thân còn lại thì sống theo tín ngưỡng, theo phật, người theo đạo như muốn xoắn tay áo đánh nhau đến nơi.

Cuối cùng Mạc Phỉ quyết định tổ chức một lễ tang tổng hợp hoàn toàn mới. Hồng tỷ đang cùng với Cận Phi Ngữ thảo luận về vấn đề chuyện tang lễ này.

Cận Phi Ngữ đang bận rộn hóa trang cho thi thể, Hồng tỷ đứng một bên khinh bỉ nói: “Đàn ông các anh thật quá lãng phí, một hộp phấn này giá bảy, tám trăm, anh có nhận ra đây là hàng hiệu không, là sản phẩm cực kỳ xa hoa a.”

Cận Phi Ngữ trước đây cũng làm nghề này, vì vậy tất cả nghi thức đều do hắn đảm nhiệm.

Cận Phi Ngữ nhận đồ trang điểm từ tay Hồng tỷ, cười nói: “Mấy thứ này làm ra không phải vì trang điểm thôi sao. Cô đừng có luyến tiếc như vậy. Nhưng nếu cô muốn, sau khi tôi trang điểm xong cho đám người kia, tôi sẽ quay lại làm cho cô.”

“Cút! Lăn xa ra một chút! Đừng có đánh chủ ý lên mặt tôi!”- Hồng tỷ xém nữa đánh bay Cận Phi Ngữ.

Mạc Phỉ lắc đầu, còn Địch Hạo Tuấn vẫn luôn theo sau cậu. Mấy ngày nay, hai người cứ như hình với bóng, chỉ sợ đối phương tìm được huyết thanh rồi mang giấu đi.

“Nhà kho đã kiểm tra rất nhiều lần, toàn bộ nơi ở, trên mỗi người, thậm chí cũng đã kiểm tra hết các thi thể. Thật kỳ quái, gậy chống ở đây, vậy huyết thanh bên trong ở nơi nào?”- Mạc Phỉ lầm bầm trong miệng.

Địch Hạo Tuấn cũng nôn nóng không khác gì Mạc Phỉ, nhưng anh không biểu hiện ra ngoài mặt. Anh quay qua nói với Mạc Phỉ: “Coi như hắn ta biết, nhưng cũng sẽ không tùy tiện xài loạn, cậu nói có đúng không? Nói không chắc hắn ta còn nôn nóng hơn chúng ta.”

“Đi thôi, đi qua gara nhìn xem, chúng ta hình như chưa từng lục soát gara.”- Mạc Phỉ nói.

Lúc trước khi Zombie bùng nổ mạnh, lão đại đã cẩn thận lấy những chiếc xe có thể dùng, sau đó còn lấy những chiếc xe tốt trong các cửa hàng, các tư nhân, đem tới gara này để làm đồ dự bị sau này.

Đinh Vĩ mở cửa một chiếc xe ra, kéo Lăng Ba vào trong xe: “Đến đây đi bảo bối, chúng ta đã lâu không gặp, anh rất nhớ em.”

“Nhỏ giọng một chút, vạn nhất bên ngoài có người thì sao!?”

Đinh Vĩ nở nụ cười, hắn cười hì hì nói: “Không sao đâu, nơi gara này sẽ không có ai đến đây. Bảo bối, để anh cẩn thận nhìn em nào, anh nhớ em muốn chết.”

“Cẩn thận thương thế của anh….”- Lăng Ba thuận tiện tiến vào xe, hai đại nam nhân chen chúc vào một chiếc xe, không gian rộng rãi cũng biến thành nơi chật chội.

Đinh Vĩ rất quen tay kéo khóa kéo của Lăng Ba, mặc dù cái gì hắn cũng chưa đụng, nhưng mặt của Lăng Ba đã tự đỏ hồng lên. Cách lớp áo mỏng manh, Đinh Vĩ có thể cảm nhận được hai viên bi đáng yêu trước ngực đang dựng đứng lên, nhô ra. Đinh Vĩ từng chút một hôn Lăng Ba, đem đầu lưỡi của đối phương mút vào trong miệng mình.

Khi Lăng Ba đang cảm thấy nôn nóng, đột nhiên trong gara xe phát ra tiếng mở cửa, Lăng Ba sợ đến nỗi đánh gục Đinh Vĩ rớt xuống ghế, may là chiếc xe rất lớn, nhưng Lăng Ba cũng phải cố cuộn thân thể mình lại để tránh đụng phải vết thương của Đinh Vĩ.

Dây lưng bị mở rộng rất khó chịu, hai người cứ trừng mắt nhau nhưng cũng không dám động đậy. Chuyện của hai người bọn họ, bên trong sân thể dục cũng có rất rất ít người biết. Tuy thời thế hiện giờ, nam nam có thể được chấp nhận, nhưng cũng không thể nào thoát khỏi sự chỉ chỉ trỏ trỏ của người khác, vì vậy Mạc Phỉ và Lăng Ba vẫn luôn vô cùng biết điều, không muốn người khác bàn tán sau lưng.

Vì không để người khác sinh lòng nghi ngờ, Mạc Phỉ rất cẩn thận đem cửa lớn của gara đóng lại. Sau đó mới mở đèn pin đã chuẩn bị kỹ càng trước ra.

Nơi u ám khiến người sợ hãi, Mạc Phỉ theo thói quen cẩn thận di chuyển từng bước trong bóng tối, cậu nghiêng đầu nói với Địch Hạo Tuấn: “Nếu chúng ta nộp huyết thanh lên cho quốc gia, như vậy có thể điều chế được huyết thanh khác, sau đó anh mang nó về Ca-dắc-xtan báo cáo kết quả, như vậy không phải nhất cử lưỡng tiện sao?”

Nhưng Địch Hạo Tuấn lại lắc đầu, nói: “Trung Quốc đã bạo phát Zombie, so với Nhật Bản thì có ảnh hưởng hơn rất nhiều, dù sao Trung Quốc là một nước lớn, lại giáp ranh với nhiều nước. Nếu như tôi chiếm được một bình huyết thanh độc nhất này, nó sẽ có giá rất cao trong chợ đen, nhưng nếu bọn họ biết Trung Quốc đã có thể chế được huyết thanh rồi, vậy giá cả sẽ không được cao nữa.”

“Địch Hạo Tuấn, anh thiếu tiền như vậy sao?”- Mạc Phỉ cả kinh hỏi.

“Đúng vậy, tôi chỉ là một người trong thế tục mà thôi.”- Địch Hạo Tuấn nhún nhún vai.

Hiện tại vẻ mặt của Mạc Phỉ chính là “Ta cùng ngươi không cùng một tần sóng não! Không thể câu thông!”, sau đó nói với Địch Hạo Tuấn: “Gara này rất lớn, đây là phía bắc, vậy chúng ta bắt đầu tuần tra từ phía nam, điểm cuối sẽ là ở đây.”

Mạc Phỉ cùng Địch Hạo Tuấn chậm rãi rời khỏi vị trí, Lăng Ba cùng Đinh Vĩ mới rời khỏi vị trí, tình huống này thật khiến người lúng túng. Lăng Ba nhấc nhấc quần của mình, sau đó yên lặng đỡ Đinh Vĩ đi ra.

Việc còn chưa làm xong, sau khi trở về ký túc xá, Đinh Vĩ rất gấp gáp, nhưng Lăng Ba cau mày nói: “Chuyện bọn họ vừa nói, anh có nghe không, huyết thanh gì kia là có ý gì?”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Ba, Đinh Vĩ nặng nề thở dài một hơi, y nằm xuống gối, nhìn trần nhà nói: “Anh cảm giác việc này có quan hệ với lần Zombie bạo phát này, có thể là thứ mà trước kia chúng ta thấy trên truyền hình là một cái bình lam, đó là huyết thanh có thể phòng ngừa bệnh độc.”

“Không đúng, thứ đó tuy đắt, nhưng đã được sản xuất rất nhiều, trong tin tức không phải những nhà giàu có đã có thể mua được rồi sao?”- Ánh mắt Lăng Ba sáng lên: “Trừ phi, thứ bọn họ nói là huyết thanh chân chính có thể trị liệu virus Zombie, nếu thật có thứ huyết thanh đó, không phải sẽ không còn sợ Zombie cắn nữa sao?”

“Việc này dính dáng đến cơ mật của đất nước. Mạc Phỉ là phóng viên, cậu ấy có thể biết nhiều. Địch Hạo Tuấn cũng là một người từng đi lính. Lăng Ba, chuyện này chúng ta cứ coi như không biết.”

“Em chưa ngốc đến thế đâu.”- Lăng Ba liếc mắt một cái: “Là anh mới đúng đấy, uống vào một ít rượu, cái gì cũng muốn nói ra hết.”

“Nói bậy, anh là người như vậy bao giờ?”

“Lần trước, không phải không đúng!? Ở nhà bà chủ, nói cái gì mà “Tôi không thể rời bỏ Lăng Ba.”, “Tôi rất yêu, rất yêu Lăng Ba.”, lão tử đã bị anh phá hủy hết mặt mũi!!!”

“Đệt! Không phải là anh say rượu rồi nói thật thôi sao? Nhưng anh nói sự thật, thân ái à, kích thích vừa nãy, chúng ta có thể làm những việc tiếp theo không?”

“Đi ra…”

……

Đường Sĩ Miễn đã luôn một thân một mình rất lâu.

Từ khi ra khỏi ngục giam, trở lại quê nhà, một mình trốn trong siêu thị, bị mấy chục con Zombie bao vây, hiện tại, những người thân thuộc với hắn, ai cũng đã rời khỏi hắn.

Hắn ngồi ở nơi cao nhất trên nhà kho, nhìn xuống mọi người bên trong sân thể dục.

Lão đại và những người bốn sao bên trong sân thể dục trước kia, đại đa số đều quen biết với hắn trong ngục. Khi một mình hắn ở trong siêu thị, hắn đã bắt đầu nghĩ cách dằn vặt tên lão đại này.

Đường Sĩ Miễn vẫn nhớ rõ khi hắn dùng đao đâm vào mắt trái của hắn ta, trên mặt hắn ta hiện lên một tia sợ hãi.

Bọn họ đã chết hết rồi, Đường Sĩ Miễn này mới là người thắng cuộc cuối cùng.

Hắn móc ra một bình nhỏ màu đỏ trong túi của mình, hắn cũng không biết đó là thứ gì. Bất quá thấy lão đại trịnh trọng đem nó giấu trong cây gậy tinh xảo đó, không muốn cho người khác thấy, vậy chắc chắn thứ này là một thứ rất hữu dụng.

Đường Sĩ Miễn đi xuống nhà kho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.