Vong Giả Quy Lai

Chương 49



Ở bên ngoài một thời gian dài, Hồng tỷ không còn nhớ mình là hạng người gì. Cô cảm thấy, nếu như ở mấy tháng trước, tuyệt đối sẽ không dám một thân một mình lao vào một đám Zombie như thế này.

Chặt chém quá nhiều lần, rồi cũng sẽ dần mất cảm giác. Trước mắt cô là một màu đỏ của máu, xung quanh là những tiết gầm gừ, rít gào.

Khi cô đối mặt với một con Zombie, nó lại có vài nét nhìn giống Từ Trung. Mặt mày của nó cũng trung hậu, khuôn mặt rộng rãi, khiến người cảm thấy rất đáng tin cậy.

Khi Zombie xung quanh đều vây quanh lại cô, lệ cũng lăn dài trên mặt đất, cô cũng không biết mình có thật là đang sợ sệt hay không nữa. Sau khi mạt thế xảy ra, cô mất đi gia đình, sau đó đấu với đám người trong sân thể dục, cô cũng đã mất đi bọn nhỏ, giờ đây Từ Trung cũng đã rời khỏi cô. Người bên cạnh cứ liên tục chết đi, cô cũng không biết mình sống là vì ai.

Nhưng bây giờ đến giây phút mình gần chết đi, cô lại không muốn chết. Cô bỗng nhiên bùng nổ một sức mạnh kinh người, cũng giống như Mạc Phỉ nói về lần giết người đầu tiên, nhân tính như đột nhiên đóng cửa, cũng không có cảm giác sợ hãi hay hổ thẹn gì.

Cô dùng đao bổ xuống thân của một con Zombie mang đồ lao động, Zombie cứ liên tiếp bổ khuyết lên.

Hồng tỷ nghe tiếng rít gào ở bốn phía, trong mắt cô tràn ngập sự hoang mang, giống như đang tự hỏi tại sao mình không ở trong khu tị nạn mà chạy đến đây.

Mạc Phỉ cùng Đường Sĩ Miễn chậm rãi giết từ đằng xa giết tới, phần lớn những người trên lầu cao nhất đều nhắm vào Zombie biến dị mà bắn, nhưng cũng có một số người bắn vào Zombie thường bên dưới, muốn giải vây cho hai người.

Đường Sĩ Miễn cảm thấy mình bị một con Zombie cắn, hắn nghiêng người quay lại với Mạc Phỉ, chờ đợi vết thương khép miệng.

Mạc Phỉ nhìn thấy Hồng tỷ đã dùng hết khí lực cuối cùng của mình, đứng thở dốc, đao trong tay đang run lên. Cậu hô lớn với Zombie phía bên đó: “Nơi này này!”

Qua một thời gian dài, Mạc phỉ đã không còn thấy sợ hãi loại sinh vật này như ban đầu nữa. Cậu nâng đao, chém giết Zombie xung quanh, giống như Địch Hạo Tuấn thứ hai, rất nhanh đến trước mặt của Hồng tỷ.

“Mạc Phỉ… Tôi….”

“Trở về rồi hẵng nói.”

Đường Sĩ Miễn đứng phía sau, hắn đang cân nhắc làm sao có thể cứu được Hồng tỷ, còn có thể bán cho người khác một cái ân tình.

Sau khi ba người giải quyết hết những con Zombie rải rác trong ngõ hẻm, khi chuẩn bị quay về khu dân cư, đột nhiên bên phía sân thể dục truyền đến một tiếng vang rung trới.

Bên trong đám cháy, có một vệt ánh sáng trắng như tuyết, rọi sáng cả một vùng trời.

Kim Thuần đứng trên lầu, dùng kính viễn vọng để quan sát tình hình. Người bên trong sân thể dục đang bắn không ngừng về phía Zombie biến dị, nhưng phần lớn đạn như bị chắn bởi một màn mỏng, vẫn chưa đến gần người được.

Con Zombie biến dị mắt đỏ kia, sau khi ăn hết hàng trăm đồng loại của mình cũng đã dừng tay lại. Thân thể của nó không có thay đổi gì, từ kính viễn vọng, không thấy thân thể nó to lớn lên, cũng không có axit trên người.

Ngay khi Kim Thuần đang thấy nghi hoặc, bộ lông của con Zombie biến dị kia đột nhiên dựng đứng lên, quanh thân nó xuất hiện ánh hào quang màu trắng bạc.

“Không xong! Nằm xuống!”- Kim Thuần hét lớn vào bộ đàm.

Không khí đột nhiên yên tĩnh, từ vị trí trung tâm của Zombie biến dị kia, truyền đến một loạt âm thanh khuấy động.

Lông tóc Mạc Phỉ đều dựng đứng lên, cậu đẩy Hồng tỷ ngã xuống, hô lớn với Đường Sĩ Miễn: “Nằm xuống!”

Màn sáng kia trong nháy mắt tiến về khu dân cư, nó như muốn phá hủy hết thảy những thứ nó đi qua. Những đồ vật bên trong liên tiếp bị nổ tung.

Khu dân cư đột nhiên vang lên tiếng “Oành” rất lớn, một vệt lửa phóng lên trời, đập tan kính pha lê.

“Ầm”, bộ đàm trong tay Kim Thuần đột nhiên phát lửa, hắn lập tức ném đi, nó không ngừng bị lửa thiêu đốt, chậm rãi hóa thành than đen.

Bên trong lầu đối diện, đồng hồ trên tay Hải Thiên đột nhiên nổ tung, mảnh vở văng ra, Đinh vĩ cùng Lăng Ba đang cố cầm máu cho hắn.

Kim Thuần nhặt kính viễn vọng lên, mặt kính đã bị vỡ nát. Nhưng không cần thấu kính, hắn cũng có thể nhìn thấy, xa xa xung quanh con Zombie kia đã không còn bao nhiêu đồng loại. Trong một lượng lớn Zombie lại xuất hiện một nơi trống không kỳ dị, bên trong có một con Zombie đang chậm chạp đi tới nơi có nhiều Zombie khác.

Địch Hạo Tuấn đi xuống lầu, kéo Mạc Phỉ và hai người kia lên, đồng thời báo cáo những tình huống mới nhất từ con Zombie biến dị kia.

Mạc Phỉ cau mày, nói: “Con Zombie biến dị này tựa hồ có điện năng trên người, nó đã sử dụng một lượng lớn đồng loại để bổ sung năng lượng. Thiết bị thông tin của chúng ta đã hư hao, trong tay chúng ta cũng không còn nhiều vũ khí có thể chống lại nó. Nếu như bây giờ rời khỏi đây, e rằng chúng ta sẽ mất đi sân thể dục, thậm chí là mất đi thành phố C làm chỗ tránh nạn này.”

“Thế nhưng, nhìn từ phương diện khác, đại quân Zombie đã tập trung hết trong sân thể dục, nói cách khác, con đường từ thành phố C đến thành phố B sẽ an toàn hơn. Chúng ta có thể bỏ nơi này, để đi đến thành phố B, điều này cũng nằm trong dự liệu của cậu.”- Địch Hạo Tuấn lên tiếng.

“Nếu như chúng ta muốn đi, vậy không nên chậm trễ. Zombie hiện giờ đang trong trạng thái dồi dào năng lượng.”- Vài người đứng xung quanh lên tiếng.

Mạc Phỉ đỡ Hồng tỷ, Địch Hạo Tuần đỡ Diệp Tiểu Vân. Những người khác nhanh chóng rút khỏi, đi xuống đường lớn.

Thành phố này, từng là một thành phố biển, có ngư trường, có xưởng chế biến, có trường đại học, khu công nghiệp… Nhưng hiện tại chỉ còn sót lại những khu lạnh lẽo. Mấy chục người sống sót dìu nhau đi trên con đường lớn của thành phố C.

Bên phía sân thể dục truyền đến một tiếng vang đinh tai nhức óc, tuy rằng bọn họ đã trốn trong xe, nhưng vẫn có thể nghe rõ. Cách xa mười mấy km, còn có thể thấy màn ánh sáng kia, còn đang nổ tung theo từng đợt.

Những thứ bên trong sân thể dục đều được nhanh chóng thu thập trong một đêm, rất nhiều thứ hữu dụng đã lụi tàn theo lửa, những thứ vô dụng lại được mang ra rất nhiều. Thời gian cấp bách, Mạc Phỉ cũng không kiểm tra từng thứ, hiện tại mục đích hàng đầu của cậu là dẫn dắt mọi người rời khỏi “Đảo biệt lập” thành phố C này để đi tới thành phố B được phòng thủ nghiêm ngặt.

Mạc Phỉ đứng trước cây cầu, chính là nơi nối thành phố C với thành phố B.

“Chuẩn bị! Nổ!”- Mạc Phỉ vung vẩy cánh tay.

Tiếng nổ mạnh chấn động cả mặt đất, cây cầu này đã trải qua trăm năm không ngừng được tu sửa, giờ đây đã bị nổ đoạn lần thứ hai.

Cây cầu này hiện giờ đã bị phá hủy trầm trọng, Mạc Phỉ có thể chắc chắn không ai có thể đi qua được nữa.

Ở con sông đối diện tụ tập rất nhiều Zombie, Mạc Phỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó chỉ huy mọi người: “Đi thôi!”

Địch Hạo Tuấn thấy Đường Sĩ Miễn lái xe bên cạnh, anh cho cửa kính hạ xuống, hỏi Đường Sĩ Miễn: “Vừa nãy anh đi đâu? Sao tôi không thấy?”

Đường Sĩ Miễn thừa cơ loạn lạc chạy đến lấy chiếc xe đầy đủ trang bị của hắn, cốp xe đằng sau của hắn đều là vũ khí. Nếu như có người đứng lên cao một chút, có thể thấy được vũ khí đang giấu trong xe.

Đường Sĩ Miễn không có để ý đến Địch Hạo Tuấn, hắn tự châm một điếu thuốc cho mình.

Xe chạy như bay trên đường lớn, Mạc Phỉ lại gặp ác mộng liên tiếp.

Cậu mơ thấy con Zombie phát điện kia có thể vượt qua cây cầu, đuổi theo bọn họ tới tận thành phố B rồi giết sạch tất cả mọi người. Cậu mơ thấy có vài người trong thành phố C đi nhầm vào sân thể dục, bị mấy con Zombie bên trong chưa bị thiêu chết truy sát…

Cậu gặp rất nhiều mộng, cuối cùng bị Địch Hạo Tuấn đánh thức.

“Mạc Phỉ, bọn họ đã dừng ở trạm xăng dầu để lấy thêm. Chúng ta tranh thủ ăn chút gì đó đi.”

Trong đôi mắt Mạc Phỉ vẫn còn mê mang, cậu nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh.

Bọn họ đang dừng lại trước một thị trấn nhỏ, bên cạnh có một ngân hàng. Xung quanh còn có một vài quán nhỏ, trong đó có một cửa hiệu gọi là “Nhà thuốc lớn ở thành phố B”.

“Còn 20km, rất nhanh sẽ đến nơi.”- Địch Hạo Tuấn đưa cho Mạc Phỉ một điếu thuốc.

Lần này Mạc Phỉ không từ chối. Địch Hạo Tuấn dựa vào xe nói với Mạc Phỉ: “Chúng ta trốn đi là đúng, sinh vật như vậy, chúng ta không cách nào chống lại được.”

Mạc Phỉ nhìn phong cảnh ở phía xa, sau đó nói: “Sẽ có rất nhiều Zombie theo con đường này đến thành phố B, nơi đấy cũng không an toàn như trong tưởng tượng của chúng ta, Lát nữa tôi sẽ mở radio, tôi đã sửa chữa nó, mong rằng sẽ cung cấp cho chúng ta một ít đầu mối. Nói bọn họ chậm rãi lái xe, đừng đến quá gần, nếu như không được, chúng ta có thể ở thị trấn nhỏ này, vị trí nơi này tốt hơn, chúng ta còn có thể thu được chút tin tức.”

“Cậu quản đi, tôi muốn ngủ một lúc, đến nơi cứ gọi tôi.”- Địch Hạo Tuấn chậm rãi xoay người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.