Vong Giả Quy Lai

Chương 71



Trong cuộc đại chiến với Đường Sĩ Miễn, Địch Hạo Tuấn tiêu hao quá nhiều tinh lực. Tuy may mắn sống sót sau trận nổ lớn, nhưng do trường kỳ mệt nhọc, hơn nữa còn bị thương nặng, khiến anh hôn mê hết ba ngày mới tỉnh lại.

Trong ba ngày này, đám người đại viện hải quân lục tục chiếm lĩnh toàn bộ đại viện. Bọn họ dùng sức mạnh chính mình trục xuất tất cả Zombie trong đại viện, đồng thời lợi dụng thiết bị trước kia tại đại viện mà gia cố phòng ngự tứ phía.

Anh trai của Lại Minh, Lại Quang cũng trở về đây. Hắn đã từng là một kỹ sư, hiện tại chính là hạt nhân kỹ thuật của toàn đội. Bọn họ tạo nên máy phát điện to lớn nhờ vào sức gió, thậm chí trên khoảng không của đại viện còn đặt một cuộn dây điện quang rất chắc chắn.

Theo như Lại Quang nói, thứ này không chỉ có thể đối phó Zombie, mà còn có thể dùng để đối phó con người. Nếu người của đại viện lục quân muốn dứt khoát lấy lại mảnh này đất, cuộn dây nhất định sẽ làm cho bọn họ chịu không nổi.

Chạng vạng ngày thứ ba, Địch Hạo Tuấn rốt cục cũng có thể đi lại, mà chuyện đầu tiên anh nghĩ đến chính là rời khỏi đại viện an toàn này, đi tìm Mạc Phỉ.

Địch Hạo Tuấn lái xe rời khỏi trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, đối với vị chiến thần này, trong lòng mỗi người đều tràn đầy kính trọng. Có thể đơn đả độc đấu với một Zombie biến dị cấp cao, đồng thời sống sót dưới sự công kích của loạt đại pháo, người như vậy dù đoàn đội lớn hay nhỏ, đều cũng sẽ trở thành tiêu điểm khiến người khác sùng bái.

Thủ vệ Lại Minh đặc biệt cấp cho Địch Hạo Tuấn một chiếc xe tốt, những ngày qua hắn vẫn luôn trông coi bên người Địch Hạo Tuấn, nên đối với tâm tư của anh rất rõ ràng. Tại trong ba ngày này, mỗi khi Địch Hạo Tuấn nhắm mắt lại, đều gọi tên “Mạc Phi”, ba ngày, niệm đến trăm ngàn lần.

Thành phố B là một mảnh hoang vu tiêu điều, dáng vẻ giống như thiên tai tại Nhật Bản mà TV có phát sóng hồi trước.

Địch Hạo Tuấn dựa theo con đường Lại Minh đã nói, đi qua hoàng cung cũ, đến đường lớn, chạy về hướng thành phố C. Trên mặt anh đã triệt để không nhìn thấy tình cảm, xe thẳng tắp đi ở ngay giữa đường lộ, ép dẹp mấy con Zombie ngán đường, một khắc cũng không ngừng mà chạy theo hướng Mạc Phi đã đi qua.

Xe của mấy người Mạc Phỉ bị chế ngự bên trong thôn Đông Sơn, còn xe của Trương Khánh thì bao quanh ở bên ngoài. Tất cả xe đều đồng loạt tắt máy.

Dựa theo ước định, người của Mạc Phỉ có thể giữ lấy vũ khí của mình, bọn họ cũng có thể đi lại trong thôn, đây chính là đặc ân mà Trương Khánh dành cho bọn họ. Bất quá, Trương Khánh đã lưu giữ bốn người có tư chất tốt bên phía của Mạc Phỉ trong tay, mặc dù là ước định như vậy, nhưng với tính cách đa nghi, trước giờ Trương Khánh luôn có một sự dè dặt đề phòng nhất định.

Hắn triệu tập hai người đắc lực dưới trướng đến trước mặt mình, nói với hai người: “Kế hoạch có biến, bốn người kia không cho vào trong thôn, tôi sẽ dẫn về thành phố B. Đợi đến khi bọn họ thí nghiệm thuận lợi, chúng ta lại tiến hành bước kế hoạch tiếp theo. Nếu như bọn họ có âm mưu khác, vậy chúng ta sẽ giết con tin, sát quang tất cả. Các cậu phải canh giữ thôn này cẩn thận, không được để bất cứ người nào đi ra ngoài.”

Nhìn thấy Trương Khánh một mặt nghiêm túc, hai tên thủ hạ kia lập tức đáp: “Vâng.”

Chuyện về huyết thanh, mặc dù là vấn đề thuộc về cơ mật của đại viện, nhưng vẫn có một số ít người theo Trương Khánh biết được chuyện này. Đây cũng là vì cân nhắc trong đội, bởi huyết thanh có khả năng kháng lại bệnh độc Zombie, chính là mơ ước của tất cả mọi người, tuy cũng là đồng đội, bất quá đại đa số người chỉ là biết một cách đại khái mà thôi.

Đứng ở lầu hai ở tầng một, Mạc Phỉ nhìn thấy bóng lưng rời đi của Trương Khánh, căng thẳng vẫn đè nặng trong lòng cậu thoáng chốc thả xuống.

Người tên Trương Khánh này, tại thời điểm Địch Hạo Tuấn cho nổ tung khu xưởng của hắn, cơ hồ là tức giận đến mất lý trí. Giả như hắn nhận ra được Mạc Phỉ, nhất định hắn sẽ nhớ tới chuyện xưa, xé bỏ hiệp ước, trả đũa Mạc Phỉ. Vì vậy lúc tiến vào thôn Đông Sơn, Mạc Phỉ vẫn luôn đi đầu, sợ cùng với Trương Khánh mặt đối mặt.

Dưới sự sắp xếp của Mạc Phỉ, mỗi người đều có một nhiệm vụ, bọn họ có vẻ như tùy ý phân tán vào nhà dân, nhưng thực sự họ đang thực hành công việc mà mình được giao.

Địa thế của thôn Đông Sơn do nằm ở núi, nên hoàn toàn dựa theo thế núi mà xây dựng, tạo hình bên trong phi thường huyền diệu. Toàn bộ thôn làng tạo thành một thung lũng, bốn ngọn núi hùng vĩ nhất quán vây quanh, gian nhà trung tâm dựa vào thế núi, hiện ra hình phóng xạ. Nếu như tiến vào thôn trang, người ta rất dễ dàng vì mất đi phương hướng mà loạn lối.

Mạc Phỉ nhận thấy nhóm binh lính của Trương Khánh đều lưu lại bên ngoài không dám tùy tiện ra vào làng, cậu thoải mái nở nụ cười, sau đó nói với ông lão ở bên cạnh: “Mọi người, chúng tôi trở về rồi đây.”

Lúc Diệp trưởng thôn nhìn thấy Mạc Phỉ, tâm tình trong lòng ông hết sức phức tạp. Ông không nghĩ tới, mấy cậu trai này dù gặp phải đám Trương Khánh, Mạc Phỉ vẫn không quên cam kết lúc trước, trở lại đón mấy người bọn họ. Ông lo lắng Mạc Phỉ không đủ mạnh để có thể tự bảo toàn chính mình, không đánh lại Trương Khánh, ấy vậy còn đến lo lắng cho bọn họ.

Diệp lão thở dài một hơi: “Mấy lão già chúng ta có chết cũng không sao, các cậu vừa chạy đi, sao lại quay về làm chi.”

Nhìn thấy trên mặt Diệp lão vừa vui vừa thương cảm, biểu hiện rất phức tạp, Mạc Phỉ ít nhiều cũng đoán được một ít tâm tình của đối phương. Cậu cười cười nói: “Chúng cháu có một chút chuyện muốn ông cùng phối hợp, xin ông giúp đỡ, dẫn đường cho đội viên của chúng cháu.”

“Được rồi được rồi, các cậu nếu đã dám về đây, chúng ta đương nhiên là toàn lực phối hợp. Chỉ có điều ta có một chuyện muốn nói rõ ràng trước tiên với cậu, cái người tên Lữ Cao Bằng trước kia đã bị ta giết chết vứt ở đằng sau núi. Nếu bọn chúng phái người đi thăm dò, có lẽ sẽ phát hiện thi thể của hắn. Chúng ta đều phải cẩn thận.”

Trên mặt Diệp lão vụt qua một tia sát khí, cùng lời nói của ông, khiến Mạc Phỉ cảm thấy lão nhân trước mắt không hề nhu nhược yếu kém do tuổi tác. Mạc Phỉ tràn đầy nghiêm túc cùng kính ý, cậu nói: “Chúng ta ắt sẽ cùng bọn chúng đọ sức, đợi đến khi chúng cháu dẫn người đi, kính xin người trong thôn lên xe đầu tiên. Chúng cháu sẽ lập trận giáp ở nơi trung tâm thôn, phiền Diệp lão cho người dẫn đường, để chúng cháu có thể nhanh chóng làm quen được địa hình.”

“Cậu đây yên tâm, lão già bảo đảm có thể làm được.” Diệp lão gật đầu, quay người rời đi. Tấm lưng kia thoạt nhìn không còn già nua nữa, từng bước đều tựa hồ tràn đầy nhiệt tình.

Sắc trời dần tối, đám người Trương Khánh tụ tập tại bên kia quảng trường, nhóm lửa than. Một phần nhỏ theo xe Trương Khánh rời thôn Đông Sơn, trở về thành phố B. Thủ vệ lưu lại đây phần lớn cao to, ai nấy đều đứng thẳng người, ánh mắt của bọn họ hướng về lũ Zombie ở ngoài thôn, nhưng nhóm người Mạc Phỉ lại rất rõ, người bọn họ chân chính đề phòng thật sự là ai.

Thời điểm rời khỏi thôn Đông Sơn, mí mắt Trương Khánh đột nhiên nhảy lên, hắn đưa tay che mắt phải của mình một chút, ngay lập tức che kín tâm tình ở trên mặt.

Nhìn thấy biểu hiện như vậy của Trương Khánh, thủ hạ bên người vẫn luôn quan sát hắn lập tức nịnh hót nói: “Trái nhảy họa, phải nhảy tài. Xem ra đại ca sắp giải quyết được cái thí nghiệm đau đầu kia rồi.”

“Đúng là cái thằng yêu tinh nịnh hót.” Trương Khánh méo miệng cười cười. Một tia bất hảo đối với tên này cũng được gạt bỏ chút ít. Cuối cùng trong lòng hắn cũng tràn đầy mong đợi, nếu như thí nghiệm thật sự có thể thuận lợi, hắn nhất định sẽ lén tiêm cho chính mình một mũi, đến lúc đó hắn không cần phải ái ngại Lang giáo sư nữa. Thậm chí hắn còn có thể giấu diếm một ít thuốc, tự bồi dưỡng quân đội thuộc về mình…

Xe của Trương Khánh thuận lợi vòng tới dưới núi, chạy như bay về phía thành phố B, phong cảnh cứ thế vùn vụt lui lại đằng sau.

Trương Khánh ngồi ở trong xe, lấy bóp tiền ra, rút ra một tấm hình. Nhìn người trong hình, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười hiếm thấy.

Thủ hạ ngồi ở bên cạnh Trương Khánh tên là Hùng Tử Bình, thời điểm nhìn thấy bức hình trong tay Trương Khánh, hắn lập tức nói: “Ơ, đây là con của anh hả? Nhìn giống anh quá đi! Cô gái xinh đẹp này nhất định là chị dâu rồi.”

Trương Khánh không đáp lại hắn, nhưng thần sắc ôn nhu trên mặt liền bán đứng hắn. Lúc bất ngờ bỏ đi khu xưởng của mình, hắn cùng vợ và thủ hạ đồng thời chạy nạn đến thành phố B, nương nhờ vào một ông lão để kiếm miếng ăn qua ngày.

Nghĩ tới vợ cho đến bây giờ vẫn bị Lang giáo sư giam cầm tại chỗ lánh nạn số 56, Trương Khánh bất giác xiết chặt quả đấm của chính mình.

Hùng Tử Bình ở bên cạnh, bởi vì thân phận thấp, nên việc này căn bản hắn không hề biết, hắn nhốn nháo nói: “Anh quả là may mắn, có Lang giáo sư chăm sóc vợ giúp anh, họ nhất định sẽ vô cùng an toàn. Hiện tại mấy trăm chỗ tránh nạn ở toàn quốc, đều có lượng lớn quân đội duy trì trật tự bảo đảm an toàn, nghe nói ngày đêm đều sẽ có máy bay tuần tra, tuy chu vi tụ tập hơn triệu thi triều, thế nhưng dưới đài pháo oanh tạc, Zombie có nhiều hơn nữa cũng vô dụng…”

Giữa lúc mấy người trong xe trò chuyện, tài xế đằng trước đột nhiên giảm tốc độ, hắn dùng giọng điệu cảnh giác nói với Trương Khánh: “Lão đại, ở phía trước hình như có một chiếc xe, đang hướng về phía chúng ta.”

“Xe? Xe gì? Người của mình sao?” Hùng Tử Bình cản lại ở đằng trước Trương Khánh lên tiếng hỏi. Tay phải tay trái của Trương Khánh đều trụ lại thôn Đông Sơn, cho nên đây là lần đầu tiên Hùng Tử Bình mới có hội tiếp xúc gần gũi với Trương Khánh như vậy, bởi thế biểu hiện của hắn lúc này vô cùng tích cực.

Tài xế ngồi ở ghế trước hồi lâu lắc đầu, nói: “Quá xa, không thấy rõ.”

“Đợi đến gần đã, sau đó tính tiếp.” Trương Khánh cũng không quá lo lắng, đối phương chỉ có một chiếc xe mà thôi, mặc dù phần lớn người của hắn đều ở thôn Đông Sơn, thế nhưng cùng đi hiện tại cũng còn đến năm, sáu chiếc xe lận mà. Huống hồ con đường này người của hắn sớm đã tuần tra rồi, biết đâu chính là người phe hắn vừa vặn đi qua đây không chừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.